Ăn cá nướng
Không có người làm công ăn lương nào thích xuất hiện gần công ty vào ngày nghỉ nhưng Dương Sở vẫn nhượng bộ vì bữa tối miễn phí này. Cô ngồi tàu điện ngầm suốt một tiếng rưỡi, cùng Vu Du quay lại nhà hàng hôm qua tổ chức teambuilding để lấy lại điện thoại và ví của anh.
Dù không muốn động não nhưng trên đường đi Dương Sở vẫn suy nghĩ đôi chút về động cơ đằng sau lời nói của Vu Du lúc nãy.
——Tại sao anh ta lại muốn thuê phòng khách nhà cô?
Nhà cô cách xa công ty, tốn thời gian đi lại, tiền thuê cũng không rẻ lắm; phòng khách có giường nhưng lại không phải là không gian riêng tư, nếu anh ta dọn ở chắc chắn sẽ bất tiện.
Nếu nói là để trả ơn việc cô giúp anh hôm qua say rượu thì chỉ cần mời cô ăn một bữa cũng đủ trả ơn rồi.
Vậy thì là anh ta có quá nhiều tiền không biết tiêu vào đâu? Hay rảnh rỗi sinh nông nỗi? Nghĩ rằng ở nhà cô sẽ có nhiều chuyện thú vị xem?
Hai suy đoán này đều rất kỳ lạ. Dương Sở không hiểu rõ Vu Du nên tạm thời chưa có câu trả lời.
Đường phố người qua lại tấp nập, các hàng quán quanh công ty còn nhộn nhịp hơn ngày thường.
Vu Du nghiêng người hỏi cô: “Trên phố này, cô có muốn ăn món gì không?”
“Gì cũng được” Dương Sở chỉ đại một cái: “Ăn quán cá nướng đằng trước kia đi.”
“…”
Biểu cảm của Vu Du trở nên khó hiểu.
Cuối cùng bọn họ vẫn vào quán cá nướng đó.
Bên ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, bên trong lò than cháy lách tách.
Bên cạnh chỗ ngồi của họ là một bức tường bể cá đầy nước, tấm kính trong suốt ngăn cách các loại cá khác nhau. Những con cá trong không gian chật hẹp chậm rãi vẫy đuôi, bơi từ trái sang phải, rồi lại từ từ lặn xuống đáy bể.
Sau khi vào quán, Vu Du không rời mắt khỏi đám cá.
Tưởng anh chưa thấy kiểu trang trí này, Dương Sở giới thiệu: “Quán này khá đặc biệt, khách có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình chế biến cá, cá ở đây đều được chế biến tươi sống.”
Đúng lúc đó, một đầu bếp đi tới, dùng vợt vớt một con cá đen đang quẫy đành đạch.
Con cá giãy giụa trong vợt một hồi rồi bị mang đến phòng chế biến trong suốt. Đầu bếp nhanh nhẹn đập cho nó ngất trên thớt, rồi cầm dao cạo sạch vảy cá.
“Nhìn cách họ làm thì món cá nướng cũng không khó lắm” Dương Sở đếm từng bước: “Sau khi mổ cá và ướp đơn giản, quét dầu, nướng trên than, rồi cho vào nồi cùng các nguyên liệu khác đun sôi cho ngấm gia vị là xong.”
Vu Du hít một hơi lạnh: “Con cá chắc đau lắm đây.”
Dương Sở vừa chẳng tinh ý lại nghe không rõ, lời anh đến tai cô tự động được giải mã thành “Con cá chắc đắt lắm đây.” Thế là cô đáp một câu chẳng ăn nhập gì: “Ừ, lát nữa anh ăn nhiều vào.”
Có thể chậm hiểu như Dương Sở quả là hiếm thấy… Ánh mắt Vu Du nhìn cô càng thêm hài lòng, trong lòng đã tự có suy tính riêng.
Trong lúc chờ đồ ăn lên, anh thêm Dương Sở vào WeChat, chuyển cho cô hai khoản tiền.
Khoản thứ nhất 5000 tệ, ghi chú: Tiền xe.
Khoản thứ hai 100 tệ, ghi chú: Tiền bánh quy.
Tiền đến tay dễ dàng quá khiến Dương Sở hơi ngần ngại không dám nhận.
Vu Du tiếp tục mở giao diện chuyển khoản: “Tiền thuê nhà tháng này và tháng sau bao nhiêu? Tôi chuyển luôn cho cô.”
Dương Sở ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Nhạy bén nhận ra băn khoăn của cô, anh khéo léo tạo khoảng trống: “Nói sau đi, giờ mình ăn trước đã.”
“Ừ ừ.” Cô gật đầu lia lịa.
Nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.
Da cá nướng giòn rụm, khoai tây và ngó sen ngập trong nước sốt đậm đà đỏ au. Cả nồi cá sùng sục sôi, hơi nước cùng mùi thơm của ớt bốc lên nghi ngút.
Dương Sở gọi một bát cơm trắng.
Cô múc nước sốt cá nướng chan vào cơm, gắp một miếng cá không xương, một ít nấm kim châm, lại thêm một miếng khoai tây. Cô dùng đũa tán nhuyễn khoai tây, sau đó xúc một thìa cơm cùng đầy ắp nguyên liệu, dứt khoát đưa vào miệng một cách ngon lành.
Vừa nhai, Dương Sở vừa hạnh phúc nheo mắt.
Trong phòng có máy sưởi khiến gò má cô ửng hồng, tóc mai vén gọn gàng ra sau tai. Dương Sở chăm chú ăn uống, toát lên dáng vẻ thư thái và hanh phúc.
Hình như đây là lần đầu Vu Du thấy cô biểu lộ cảm xúc “thích thú” như vậy, nhất là đối với nồi cá trước mặt.
Không khó để nhận ra, Dương Sở rất thích ăn cá.
Đôi đũa của anh lơ lửng giữa không trung, do dự hai giây trước đoạn đuôi cá đã bị cắt đứt. Bất ngờ, một đôi đũa khác thò tới, gắp miếng thịt mà anh đang nhắm.
“Anh không thích ăn cá sao?” Cô khách sáo nói: “Vậy anh ăn nhiều đồ ăn kèm một chút.”
“Tôi thích ăn cá, bình thường tôi ăn cá nhiều lắm.”
Vu Du gắp một miếng cá lớn, bỏ vào miệng ngay trước mặt cô.
Nhai miếng cá trong miệng, bất ngờ anh lại thấy rất hợp khẩu vị: “Cá chế biến kiểu này tươi và thơm quá.”
“Ừ!” Dương Sở tự hào như thể chính tay cô nấu món cá này vậy.
“Cá tươi vừa sơ chế xong là nướng luôn, đúng là ngon thật.” Vu Du liếc nhìn những chú cá đang bơi trong bể rồi lại giơ đũa lên trong tội lỗi.
Ăn gần hết ột chảo cá nướng. Hai người họ cúi đầu chăm chú ăn, im lặng không nói chuyện. Dương Sở có thể nói không ngoa, đây là bữa ăn thoải mái nhất cô có trong mấy tháng gần đây.
Ăn no rồi, đến lúc bàn chuyện chính.
Dương Sở rót thêm cho Vu Du một ly nước cam.
“Nếu sau này chúng ta sống chung dưới một mái nhà, để tránh phiền phức, tôi nghĩ cần hỏi rõ trước, anh có lý do gì muốn thuê phòng khách nhà tôi không?”
Đã chuẩn bị sẵn cho câu hỏi của cô, Vu Du bình tĩnh hỏi lại: “Cô có muốn nghe sự thật không?”
Dĩ nhiên cô muốn.
Vu Du dời bát đũa, ngồi sang cùng phía với Dương Sở.
“Tôi là một người cá tinh nhuệ của tộc người Cá, có chứng chỉ hành nghề, trải qua hai mươi năm đào tạo đặc biệt. Nhiệm vụ lần này tôi đến thế giới loài người là để thu thập nước mắt con người, giống như nước mắt người cá đối với loài người là món trang sức giá trị có giá trị cao, thi nước mắt con người đối với người cá cũng có giá trị phi thường. Phù thủy người cá của tộc tôi đang nấu một loại thuốc dùng để hủy diệt thế giới loài người mà nước mắt con người là vị thuốc cuối cùng bà ấy cần.”
Dương Sở lập tức kiểm tra ly của anh: “Ê! Hai đứa mình đều uống nước cam giống nhau mà? Sao anh lại say rồi?”
Anh không vội vàng nói hết: “Tôi chọn cô, vì cô đáp ứng tiêu chuẩn đánh giá của tộc người Cá, là đối tượng thích hợp để thu thập nước mắt.”
Thấy Vu Du không giống đang đùa, Dương Sở càng thêm bối rối: “Anh chưa tỉnh rượu từ hôm qua nữa hả? Sao cơ thể anh xử lý cồn chậm dữ vậy?”
Trên thực tế, phản ứng của cô càng củng cố nhận định của Vu Du.
Việc có phù hợp để thu thập nước mắt hay không được đánh giá dựa trên ba tiêu chuẩn.
Tiêu chuẩn thứ nhất, phải có khả năng khóc tốt, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian ngắn nhất.
Anh từng chứng kiến cảnh Hứa Thiên Tuấn và Dương Sở cãi nhau, trong môi trường áp lực, cô có thể khóc bất cứ lúc nào.
Tiêu chuẩn thứ hai, dễ bị dụ dỗ, dễ thao túng.
Dương Sở cần tiền, tiền có thể kích thích khả năng chịu đựng cực cao của cô. Cô đã làm công việc 996 được năm năm, luôn chịu khó chịu khổ, tổng số ngày tăng ca luôn đứng đầu công ty.
Tiêu chuẩn thứ ba, không tin vào sự tồn tại của tiên cá, không tò mò, không có nguy cơ lan truyền thông tin.
Dương Sở này hoàn toàn đáp ứng được các yêu cầu mà tộc người Cá đưa ra.
Cô là người rất thực tế, không thích mơ mộng, không tin vào cổ tích, ngay cả khi nói sự thật như bây giờ, cô cũng sẽ không tin rằng tiên cá thực sự tồn tại. Cô không thích phiền phức, việc gì qua được thì cho qua, cũng không có hứng thú tìm hiểu người khác muốn gì.
Có lẽ trong mắt con người, Dương Sở chẳng có gì đặc biệt nhưng trong mắt Vu Du, cô là một kho báu.
Giá trị của cô cao hơn tất cả những ứng viên con người mà anh từng chuẩn bị trước đó.
Hai người im lặng nhìn nhau hơn chục giây.
Trong đầu Dương Sở dần hình thành một lời giải thích hợp lý.
“Tôi hiểu rồi.” Ánh mắt cô nhìn Vu Du từ bối rối chuyển sang thương hại: “Làm việc ở công ty chúng tôi áp lực lắm phải không, anh đã đi khám bệnh chưa?”
Vu Du không nhịn được đưa tay sờ lên khóe miệng, che đi nụ cười đang nở rộng.
Anh không trả lời thẳng câu hỏi của cô mà chỉ nói: “Tình hình của tôi giờ cô đã biết rồi. Nếu không muốn, cô có thể từ chối; nếu đồng ý, tôi có thể trả tiền nhà ngay bây giờ, cả tháng này và cả tháng sau nữa.”
Dương Sở thở dài trong lòng: Thôi, hoàn cảnh đặc biệt, đây là một người đáng thương. Chẳng phải bây giờ bệnh tâm thần rất phổ biến và dễ mắc phải sao?
Tìm được góc nhìn này, cô nghĩ lại, lập tức có thể hiểu được cách nói chuyện và hành vi hơi khác người của Vu Du.
Anh ta vì bị bệnh nên rất khó tìm được người đồng ý ở ghép với mình. Vì anh đã tin tưởng cô mà thành thật nói ra, cô cũng không nên phân biệt đối xử với người ta… Anh muốn đến ở nhà cô, đồng thời cũng giúp cô giải quyết phiền não là không cần phải nghĩ đến việc đổi nhà sau khi Hứa Thiên Tuấn dọn đi nữa.
Cuộc đời này vốn khó khăn lắm, mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau.
Dương Sở cảm thấy cô có thể chấp nhận được căn bệnh này của Vu Du.
Nỗi lo trong lòng được gạt bỏ, cô chủ động mở lời: “Căn hộ của tôi tiền thuê một tháng 4500. Tiền nhà và sinh hoạt phí chúng ta đều chia đôi, anh thấy được không?”
“Được.”
Xuất phát từ sở thích cá nhân hơi quái dị, Vu Du không nhịn được muốn xem cô có thể vô cảm đến mức nào: “Tôi cũng hy vọng cô có thể đồng ý điều kiện tôi đưa ra trước đó.”
Dương Sở khẽ ho: “Được, coi như trao đổi vì anh giúp tôi chia tiền nhà. Anh vừa nói cần cái gì ở tôi?”
Vu Du: “Nước mắt của cô.”
Ngày thường công việc cô rất bận, không có thời gian rảnh diễn kịch khóc với anh, Dương Sở hơi do dự: “Có chiếm thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường của tôi không?”
Anh đã có phương án từ trước: “Tôi có thể lấy nước mắt khi cô đang mơ, không chiếm bất kỳ thời gian nào lúc cô tỉnh cả. Thế giới trong mơ không có logic suy nghĩ nên tôi cũng dễ đạt được mục đích hơn.”
Dương Sở gãi cổ: “Ờ. Vậy tôi có cần làm gì không?”
“Không cần làm gì cả, cô cứ ngủ như bình thường là được, tỉnh dậy cô cũng sẽ không nhớ mình đã mơ gì đâu.”
Vậy chẳng phải tương đương không cần làm gì sao? Dương Sở thầm vỗ tay.
“OK, vậy coi như chúng ta đã thỏa thuận xong, tôi đồng ý nhận anh làm bạn cùng phòng.” Cô cảnh giác bổ sung: “Nói trước, tôi sẽ không giảm tiền nhà vì anh mắc chứng hoang tưởng đâu đó!”
_
Tối hôm đó, Vu Du xách ba lô dọn vào nhà Dương Sở.
Trong ba lô là toàn bộ hành lý của anh, anh vào công ty họ được nửa năm rồi, đến Bắc Kinh có lẽ còn lâu hơn nhưng hành lý lại ít đến đáng thương.
Theo lời Vu Du, trước đó anh ở khách sạn. Dương Sở đợi anh ở tiệm cá nướng không quá mười phút thì anh đã mang ba lô đến.
Với tốc độ này, khách sạn anh ta ở hẳn phải rất gần công ty, thuộc khu vực đắt đỏ, giá phòng một tháng chắc chắn cao khủng khiếp. Liệu lương của công ty bọn họ có đủ chi trả không?
Dương Sở nhận thấy điều kỳ lạ nhưng cũng không đào sâu suy nghĩ thêm. Vu Du có nhiều điểm khó hiểu nhưng cô không cần phải tìm hiểu, với tư cách là bạn cùng phòng, chỉ cần anh ta đóng tiền thuê nhà và sinh hoạt phí đúng hạn là được.
Dương Sở nằm dài trên giường, một lúc nhận được ba bao lì xì: tiền xe, tiền bánh quy và tiền thuê nhà.
Không nên đưa nhiều đến thế. Dương Sở tính toán kỹ, sau khi trừ đi phần Vu Du cần thanh toán, cô hoàn lại tiền thừa cho anh ta. Tiền của ai cũng không phải tự nhiên mà có, sau này còn sống chung dài dài, rõ ràng minh bạch vẫn hơn.
Trong lòng cô thầm mừng: tưởng rằng phải tự bù toàn bộ phần tiền thuê nhà của Hứa Thiên Tuấn, giờ không lo chuyện cuối tháng gửi tiền cho mẹ nữa rồi.
Cửa phòng ngủ đã khóa, Dương Sở vểnh tai nghe ngóng, chỉ thấy tiếng gió rít qua khe cửa, Vu Du ngoài phòng khách không hề tạo ra bất kỳ tiếng động nào. Điểm này tốt hơn Hứa Thiên Tuấn nhiều, vì anh ta thường thức khuya chơi game mà chẳng đeo tai nghe nên lúc nào cũng tạo ra tiếng ồn phiền phức.
Đầu óc suy nghĩ tạp nham làm cho Dương Sở thao thức khó ngủ.
Dương Sở mở game Đấu Địa Chủ lên, định chơi vài ván.
Điện thoại cô chỉ có mỗi trò này, vì chơi nhanh mà lại không tốn chất xám, phù hợp với nhịp sống hối hả của cô.
Nhược điểm duy nhất là thường xuyên gặp người chơi bỏ giữa chừng. Có lẽ nhiều người cũng giống cô, đang chơi dở có việc bận là lập tức dừng game để lo việc riêng.
Dương Sở chờ địa chủ ra bài, đợi mãi hai mươi giây.
Đến lượt đồng đội nông dân thì người đó cũng đứng im lìm.
Dương Sở chán nản nhìn màn hình điện thoại, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ ập đến, cô thiếp đi lúc nào không hay…
Leave a Reply