996 KHÔNG TIN TIÊN CÁ

996 KHÔNG TIN TIÊN CÁ – 05

Đấu Địa Chủ

“Tè tè tè~ tè tè tè~ tè tè tè~~”

Giai điệu vui tai của trò chơi Đấu Địa Chủ vang bên tai Vu Du.

Âm thanh ấy nghe mơ hồ phiêu bồng, khi gần khi xa, tựa như bong bóng mong manh sắp vỡ tan. Đó không phải là thứ âm thanh thuộc về thế giới này.

Ý thức anh trôi dạt vào phòng Dương Sở, bám theo dòng suy nghĩ của cô một cách vô thức, lặn sâu vào thế giới dị thường của những giấc mơ.

Vu Du mở mắt tỉnh dậy trong giấc mơ của Dương Sở.

Đôi mắt ấy không giống mắt của người thường, con ngươi to lớn dị thường mang màu xanh băng giá, vừa xa cách lại thuần khiết lạ thường. Anh chớp mắt, lớp vảy cá màu vàng nhạt xếp đều đặn trên đôi chân lóe sáng lên trong chốc lát rồi nhanh chóng biến mất.

Một sinh linh xinh đẹp như thế, mọi người gọi anh là…

“Đồng chí nông dân! Gặp được anh thật tốt quá.”

Mặc bộ trang phục thô kệch màu hồng bằng vải gai, tết tóc đuôi sam, Dương Sở trong vai một cô nông dân vội vã chạy vào phòng.

Cô hào hứng khi thấy anh: “Hóa ra trong thôn không chỉ có mình tôi là nông dân. Tôi nói anh nghe, lớn chuyện rồi, Hứa Thiên Tuấn lên làm địa chủ, hắn đến cướp Hạt Vui của chúng ta rồi. Anh mau trốn đi, đừng dây vào hắn, đừng chơi với hắn.”

“Tiền ở đây gọi là Hạt Vui à?”

Vu Du cúi nhìn, phát hiện mình cũng mặc bộ đồ vải gai giống cô, trên đầu còn quấn thêm một chiếc khăn màu trắng.

Vậy ra giấc mơ của cô… là trò chơi Đấu Địa Chủ phiên bản người thật.

Hai người họ đứng trong một túp lều tranh xiêu vẹo, trong nhà chỉ có một chiếc giường cỏ và một chum nước lớn sứt mẻ. Vu Du nhìn ra ngoài thì thấy làng mạc khói lửa mịt mù, trên trời bay lượn đủ loại máy bay.

Địa chủ Hứa Thiên Tuấn đội chiếc mũ vàng nhỏ, đi qua đi lại trước cửa nhà họ. Bắt gặp ánh mắt Vu Du, Hứa Thiên Tuấn nheo mắt cười, lộ ra chiếc răng vàng sáng choang trong miệng.

Vu Du nghĩ thầm: Có Hứa Thiên Tuấn ở đây, bối cảnh giấc mơ này khá ổn, anh ta và cô có mối quan hệ tình cảm phức tạpn nên việc lấy nước mắt hẳn sẽ không khó, chỉ cần đẩy nhanh tương tác giữa họ là được.

Vu Du lập tức quay lại gọi cô nông dân nhỏ Dương Sở: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài đấu địa chủ đi.”

Chỉ trong chốc lát, Dương Sở đã nằm thẳng đơ trên chiếc giường cỏ, dùng hành động tuyên bố treo máy. Hứa Thiên Tuấn đến lay cô vài cái nhưng cô chẳng những không nhúc nhích mà còn thở đều đặn, bắt đầu ngáy khẽ.

“……” 

Không hiểu sao cô lại không muốn chơi với Hứa Thiên Tuấn đến thế, đây là lần đầu tiên Vu Du thấy có người ngủ ngay trong giấc mơ của mình.

Nhìn quanh một lượt, ánh mắt anh dừng lại ở chiếc chum nước trong nhà, trong đầu nảy ra một ý định.

Vu Du giơ tay lên, nhẹ nhàng chỉ về phía chum nước. Dòng nước tĩnh lặng trong chum bỗng như có sự sống, chúng nhanh chóng phân tách rồi tụ lại thành hai dòng, bò ra khỏi chum. Hai cột nước như hai con trăn khổng lồ trong suốt, cúi đầu nghe theo sự điều khiển của anh.

Đây là giấc mơ của Dương Sở, cảnh vật và thân phận trong mơ đều do cô quyết định, phụ thuộc vào những gì cô nghĩ và còn đọng lại trong đầu cô trước khi ngủ.

Nhưng Vu Du khi vào mơ vẫn giữ được đặc tính của tộc người cá, anh có thể tùy ý điều khiển nước trong giấc mơ của cô.

Anh chỉ một ngón tay lên trời khiến cho một cột nước lao lên mái nhà, cột nước còn lại được điều khiển đổ vào người địa chủ.

Hứa Thiên Tuấn như quả bóng bơm đầy nước, thân hình không ngừng phình to, cuối cùng trở nên to hơn cả ngôi nhà của họ.

Dương Sở không chịu ra ngoài, vậy thì anh sẽ để Hứa Thiên Tuấn vào trong.

Dương Sở cảm thấy có một bóng đen che phủ đầu mình, cô hé mắt nhìn qua kẽ hở thì thấy Hứa Thiên Tuấn khổng lồ đang trợn hai mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn mình.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, địa chủ cưỡng ép bắt đầu trò chơi.

Dương Sở tức giận. Tất cả là do người anh em nông dân của cô phá mái nhà, khiến cô lộ diện trước tầm mắt địa chủ.

Cô lôi từ trong túi ra quả cà chua ném vào đầu Vu Du: “Sao anh lại giúp địa chủ vậy? Anh có biết chơi không?”

“Đương nhiên là biết chơi” Vu Du hùng hồn nói: “Đấu địa chủ mà, cô cũng phải dậy giúp đi chứ, một mình tôi là nông dân sao đấu lại nổi?”

Từ đống cỏ dưới giường, Dương Sở cố gắng ghép được một bộ bài sảnh “34567”, chúng liên kết lại với nhau, biến thành một đôi giày trượt băng siêu nhỏ.

Dương Sở có những quan sát và nỗi bất đắc dĩ riêng: “Ôi, đồng chí nông dân của tôi ơi, anh không hiểu đâu. Không phải là tôi không muốn chơi, mà là tôi đã tận mắt thấy Hứa Thiên Tuấn khi cướp đất đã chọn ‘siêu gấp đôi’, chỉ có người cực kỳ tự tin vào bài tốt mới dám chọn như vậy. Chúng ta có cần thiết phải đấu với anh ta không chứ?”

Hứa Thiên Tuấn đang sốt ruột, nói vọng xuống từ trên cao: “Nhanh lên nào, Dương Sở, tôi đợi dài cả cổ rồi đây. Khi nào cô mới chịu ra nói chuyện với tôi? Cô lại còn định đi ngủ? Bộ  ngủ quan trọng hơn tôi sao?”

“Tôi chạy trước đây, anh ở lại chặn phía sau đi.” Dương Sở vỗ vai Vu Du.

Cô siết chặt chiếc áo giáp nông dân nhỏ rồi xỏ đôi giày trượt định lẻn ra cửa.

Hứa Thiên Tuấn phát hiện động tĩnh, lập tức đánh ra một dây bài thuận “AKQJ10”, sảnh bài lập tức biến hình trước mặt Dương Sở, hóa thành hàng rào gai chắn kín lối đi.

“Tại sao bài trên tay anh lại luôn lớn hơn tôi?” Dương Sở xui xẻo bị địa chủ bắt tại trận.

Không còn cách chống đỡ, cô chọn quỳ gối xin tha ngay tại chỗ: “Tôi không thể đỡ được, tôi không dám đỡ. Địa chủ, anh đánh tiếp đi, tôi nhường anh thắng đó.”

Nhưng địa chủ không buông tha: “Không được. Cô nói rõ đi, sao lại cứ từ chối giao tiếp với tôi? Tôi ở với cô ba năm, không xứng đáng nhận được một lời giải thích sao? Cô có lá bài nào, lật ra cho tôi xem?”

Dương Sở bầm dập mặt mày lật bài ngửa, mở túi ra trước mặt anh ta, bên trong toàn những lá bài rác nhỏ xíu như 3, 4 mà thôi.

Trong lòng cô ấm ức đến chết: “Anh xem đi, tự anh xem đi, tôi có bài gì để đánh chứ? Tôi không như anh, ba mẹ anh cho anh làm địa chủ, cuộc đời anh chẳng cần phải lo lắng gì cả, anh có cả đống thời gian để xả cảm xúc. Còn tôi, mỗi ngày tôi phải đi làm, làm rất nhiều, tự kiếm Hạt Vui vui rồi còn phải chia cho ba mẹ. Anh ngủ với bạn thân nhất của tôi, tiền nhà cũng không chịu trả cho tôi, anh còn muốn tôi làm sao nữa? Anh muốn bắt tôi xin lỗi ngược lại anh hay gì?”

“Đúng vậy! Tôi chính là muốn cô xin lỗi tôi, không được sao?”

Hứa Thiên Tuấn quăng ra một sảnh bài dài “33445566778899”, chúng biến thành một đoàn tàu hỏa, cán qua trán Dương Sở.

“Ai cũng có thể đè đầu cô cả Dương Sở à, chính cô cũng biết mà. Ba mẹ cô bắt nạt cô, Nhạc Nha bắt nạt cô, tôi cũng có thể bắt nạt cô. Cô bị bắt nạt từ nhỏ đến lớn, chúng tôi chẳng ai coi cô ra gì, cô làm gì được chúng tôi chứ?”

Dương Sở không phản kháng lại anh ta.

Cô buông xuôi, ánh mắt trống rỗng nhưng chẳng có lấy một giọt nước mắt.

“Chẳng làm gì được. Tôi thua rồi, đừng làm phiền tôi nữa.”

Địa chủ Hứa Thiên Tuấn ghét nhất là thấy cô tỏ ra thờ ơ như vậy.

Anh ta rút ra một sảnh bài “3333”, bốn lá bài giống nhau dính vào nhau thành một chuỗi pháo nhỏ. Chúng nổ lách tách quanh người cô như trêu ngươi, vô cùng khó chịu nhưng cũng không đến mức giết chết cô.

Hứa Thiên Tuấn luôn biết cách khiến cô bực bội.

Dương Sở ngồi bệt dưới đất, mím chặt môi, hai tay ôm lấy cánh tay. Ngay cả khi chiếc áo nông dân nhỏ của cô bốc cháy, cô cũng không nhúc nhích.

Vu Du, người đứng ngoài quan sát trận đấu từ đầu, cuối cùng cũng ra tay.

Anh thay cô đỡ lấy chuỗi pháo nhỏ Hứa Thiên Tuấn ném xuống, dùng lá bài trên tay mình khiến nó to gấp đôi lên rồi dùng tay không ném ngược trở lại.

Tên địa chủ không kịp trở tay, bị pháo nổ trúng mặt, lông mày lập tức bốc cháy.

Vu Du đi đến bên cạnh Dương Sở.

Đôi mắt xanh lạnh lẽo kia như có thể đọc được suy nghĩ người khác, anh nhìn cô, nói: “Hứa Thiên Tuấn không thể chạm đến trái tim cô phải không? Vì vậy, dù anh ta có làm điều gì tệ hại đến đâu, cô cũng không thể thực sự khóc vì anh ta.”

Cô nông dân nhỏ bé mặt mày lem luốc ngẩng lên nhìn người đồng đội của mình, trong mắt cô chợt lóe lên một sự cứng cỏi kỳ lạ.

“Đúng vậy, tôi sẽ không khóc đâu. Kẻ đã làm tổn thương tôi còn muốn làm tổn thương tôi lần nữa à? Đừng hòng!”

Thì ra là như vậy.

Vu Du đã hiểu thêm về Dương Sở.

Cứ để cô làm bia đỡ đạn mãi cũng chỉ phí thời gian, phải thay đổi cách suy nghĩ mới được. Dương Sở sẽ không khóc vì Hứa Thiên Tuấn, vậy thì viết cho cô một kịch bản mới có thể khiến cô rơi nước mắt.

Vu Du mang theo nụ cười thân thiện, giơ tay về phía cô: “Bạn nông dân, chúng ta làm một thỏa thuận nhé? Tôi cần nước mắt của bạn, nếu tôi có thể giúp bạn đánh bại địa chủ, bạn sẽ giúp tôi khóc một trận thật đẫm lệ, được không?”

Cô lập tức nắm lấy tay anh, vui mừng đứng dậy: “Được thôi, anh tìm đúng người rồi đấy, tôi khóc giỏi lắm. Trong hồ sơ xin việc nào chẳng phải ghi sở trường, sở trường của tôi chính là khóc!”

“Ừ, tôi từng chứng kiến rồi. Diễn xuất khóc của cô rất đỉnh, muốn khóc là khóc được ngay.” Vu Du vỗ nhẹ bụi trên người cô, nhét vào túi cô rất nhiều lá bài.

“Cô đi phía trước thu hút sự chú ý của địa chủ, tôi ở phía sau đánh hắn.” Anh bày xong chiến thuật.

Dương Sở nhìn vào túi, những lá bài bên trong tốt đến khó tin.

“Oa! Anh lấy đâu ra mấy lá bài mạnh thế này?”

Đương nhiên là từ đầu anh đã có một bộ bài tốt trong tay. Lúc nãy anh chỉ đứng xem họ ồn ào nên chưa ra tay thôi.

Địa chủ đứng dậy lần nữa.

Hứa Thiên Tuấn chỉnh lại chiếc mũ vàng nhỏ, vẫn kiên quyết bám theo Dương Sở: “Đừng đi, chúng ta quyết chiến đến bình minh đi!”

Có được bài tốt, Dương Sở không sợ nữa, cô dồn hết sức chạy về phía trước, vừa chạy vừa rải phía sau một sảnh bài dài “345678910JQKA”, chúng hóa thành đàn bướm bay lượn đưa cô lên cao.

Tốc độ của cô quá nhanh, cô sắp thoát được rồi. Hứa Thiên Tuấn định dùng bài trong tay tạo thành máy bay đuổi theo, nào ngờ xuất hiện một quả cầu nước chặn lại tầm nhìn của anh ta.

Vu Du dùng năng lực của mình như súng nước, bắn chính xác vào huyệt đạo của địa chủ.

Từng đợt nước bắn vào khiến Hứa Thiên Tuấn choáng váng, anh ta không nhìn thấy bài của mình mà cũng chẳng thấy đường, thậm chí còn không ra khỏi cửa được.

Dưới sự công kích cùng lúc của bài tốt và cầu nước, thể tích địa chủ càng lúc càng teo nhỏ.

Ở lượt cuối, Vu Du và Dương Sở ra đòn trước sau, anh tích tụ một quả cầu nước xoáy lớn, cô ném ra một đôi “Đại vương tiểu vương” mạnh nhất hợp thành, sự phối hợp hoàn hảo khiến địa chủ không còn khả năng kháng cự.

Đôi Vương hóa thành tên lửa tạo ra cuồng phong, cuốn bay chiếc mũ địa chủ vàng của Hứa Thiên Tuấn.

Tinh thần anh ta suy sụp, ngồi bệt dưới đất khóc lóc thảm thiết, những hạt đậu vui vẻ trả cho nông dân rơi vãi khắp nơi.

“Nông dân, thắng!” Âm thanh chiến thắng vui vẻ vang lên.

Ngoài đầu thôn treo biểu ngữ mùa xuân, trăm hoa đua nở, ngôi làng của họ trở lại yên bình.

Trong không khí hân hoan, Vu Du đến đòi nợ Dương Sở.

“Khóc cho tôi đi.” Anh đưa cho cô vỏ sò dùng để hứng nước mắt, giọng điệu vô cùng vụ lợi.

Dương Sở cầm hai chiếc quạt nhỏ múa điệu múa dân vũ, chẳng buồn để ý đến anh: “Hê hê, chúng ta thắng rồi, vui quá đi.”

Vu Du giật lấy chiếc quạt của cô: “Cô có thể vui đến phát khóc mà.”

Cô đi đến dưới gốc đào, hái vài bông hoa rồi tung cánh hoa lên không trung.

“Tôi không khóc, tôi muốn cười.” Cô đứng giữa cơn mưa hoa tự tạo, cười ngây ngô một mình ăn mừng.

Vu Du vung tay, đầu thôn bỗng đổ một cơn mưa rào.

Mưa xối xả, hoa trên cây bị dập nát hết, Dương Sở cũng ướt như chuột lột.

Cô ngồi xổm xuống, thương tiếc cho mấy cánh hoa dập nát, cố với lấy những cánh hoa đào bị dòng nước cuốn đi. Vu Du nâng cằm cô lên. Ánh mắt họ chạm nhau, màu xanh trong mắt anh lạnh lùng đến tàn nhẫn.

“Cô nông dân nhỏ, cô dám lừa tôi à?”

Nước mưa chảy dài trên gương mặt Dương Sở, cô bị ánh mắt anh làm cho lạnh cóng.

Như cố tình chọc giận anh, cô thẳng thắn đáp: “Ừ.”

“Anh muốn tôi khóc, anh cũng chẳng phải người tốt lành gì.”

Dương Sở nở nụ cười rạng rỡ trước cơn giận của anh, từng chữ nói rõ: “Tôi sẽ không rơi nước mắt vì anh đâu.”

Vu Du thầm nghĩ: Thật sao? Tôi còn cả ngàn cách khiến cô khóc, chúng ta cứ thử tiếp xem.

Anh không nói ra lời ấy, bởi thế giới trong mộng đã đón nhận một luồng ánh sáng trắng chói lòa. Ánh sáng đóng băng mọi khung hình rồi tan chảy, nụ cười ngây ngô của cô gái nông dân nhỏ bé đông cứng trong lòng bàn tay anh.

Đó là tín hiệu Dương Sở tỉnh giấc ở thế giới thực.

Bình luận

Leave a Reply