Khi đưa ra quyết định ở bên Hứa Uý, Đường Dụ cảm thấy đây cũng không phải là quyết định gì đó quá khó khăn.
Cô và Hứa Uý đã ở bên nhau từ nhỏ. Khi Hứa Uý ngồi dưới gốc cây làm bài tập, cô buộc dây trên cây để nhảy dây. Khi cô nghịch ngợm bị giáo viên phạt đứng, Hứa Uý khoác áo đồng phục đi ngang qua cửa sổ với nụ cười tươi rói trên môi.
Giống như tay trái nắm lấy tay phải, chuyện đó tự nhiên đến mức không cần suy nghĩ.
Nhưng lúc này, khi được Hứa Uý ôm trong lòng, má cô chạm vào phần cổ bị lộ ra ngoài của anh, nhiệt độ nóng bỏng như đang sôi sục khiến mặt cô đỏ bừng.
Đường Dụ cũng có chút căng thẳng.
Sự căng thẳng đó cuối cùng bị ngắt quãng bởi điện thoại của bà Lưu.
Đường Dụ đẩy Hứa Uý ra, di chuyển đến cuối giường để nghe điện thoại.
Bà Lưu gọi để hỏi thăm Hứa Uý, sợ anh uống thuốc rồi ngủ nên gọi vào điện thoại của Đường Dụ.
Đường Dụ quỳ gối bên giường, liếc nhìn Hứa Uý: “Dạ, cậu ấy uống thuốc xong đã ngủ rồi… Ba mươi tám độ năm… à không hình như còn cao hơn nữa, lát nữa con sẽ đo lại.”
Bà Lưu vẫn nói không ngừng, cuối cùng Đường Dụ mất kiên nhẫn: “Con biết rồi, để con truyền máu cho cậu ấy ngay tại chỗ được chưa?”
Hứa Uý dựa vào đầu giường, nghe vậy thì khẽ cười.
Đường Dụ giật mình, đáp lời mẹ vài câu rồi vội vàng cúp máy.
Cô ấn vai Hứa Uý đẩy anh trở lại chăn: “Được rồi, cậu ngủ đi.”
Hứa Uý theo lực tay cô nằm xuống, tay phải từ mép chăn đưa ra, nắm lấy tay cô.
Nhiệt độ anh giờ đây rất cao, như một ngọn lửa.
Khóe mắt anh hơi cong lên: “Tiện cho cậu truyền máu.”
“Trẻ con.” Đường Dụ khịt mũi nhưng cũng không nhịn được cười.
Có lẽ vì tâm trạng căng thẳng nửa tháng đột ngột buông lỏng nên cơn sốt cao của Hứa Uý không những không thuyên giảm mà càng thêm trầm trọng, Đường Dụ cảm thấy mình như đang ôm một lò lửa lớn.
Miếng dán hạ sốt hoàn toàn vô dụng, Đường Dụ sốt ruột đẩy anh dậy: “Hứa Uý, dậy mặc quần áo, tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
Hứa Uý sốt đến mức mơ màng, một lúc lâu mới chống tay ngồi dậy, giọng khàn đặc: “Bao nhiêu độ rồi?”
“Ba mươi chín độ sáu.”
Hứa Uý nhíu mày: “Hơi lạnh.”
Đường Dụ luống cuống túm lấy chiếc áo len ở cuối giường khoác lên người Hứa Uý: “Đi đi đi, nhân lúc cậu còn tự đi được. Không thì tôi sẽ gọi xe cấp cứu đấy.”
Đường Dụ lái xe của Hứa Uý, đưa anh thẳng đến bệnh viện rồi vào phòng cấp cứu, bác sĩ chẩn đoán bị nhiễm khuẩn.
Ngồi ở phòng truyền dịch truyền hết vài chai thuốc thì cái lò sưởi di động Hứa Uý cuối cùng cũng hạ nhiệt.
Bước ra khỏi bệnh viện, bên ngoài trời đã tối. Tuyết trên mặt đất bị quét dồn sang một bên, con đường ẩm ướt ánh lên màu bạc.
Trời tuyết tan còn lạnh hơn lúc đang rơi.
Đường Dụ ôm cánh tay Hứa Uý để sưởi ấm, giọng nói mang theo đôi phần tiếc nuối: “Lúc mới đến cậu ấm thật đấy.”
Giờ này do đã truyền dịch xong nên tay phải anh lạnh ngắt.
Hứa Uý đổi cô sang phía tay trái, kéo khóa áo của cô lên tận cổ: “Hay để tôi sốt thêm chút nữa nhé?”
“Sốt nữa là bị ngốc luôn bây giờ. Lúc đưa cậu đến tôi sợ nhất là cậu mở mắt gọi tôi bằng mẹ.”
“…”
Xe đỗ ngay ngoài bệnh viện, Đường Dụ lấy chìa khóa xe ra mở khóa, đèn xe không nháy cũng chẳng kêu.
Trong lòng Đường Dụ thót lại, buông Hứa Uý chạy vội mấy bước đến bên xe, nhẹ nhàng vặn tay nắm, cửa xe mở toang.
Là cô quên khóa xe.
Hứa Uý đi đến bên cô, nhìn qua cửa kính thấy ngăn chứa đồ giữa ghế xe mở toang, mấy tờ tiền lẻ và đồng xu nằm lộn xộn trên ghế.
“Mất tiền à?”
Đường Dụ nhìn quanh rồi gãi đầu: “Không bị mất đâu, chắc do tôi làm đổ thôi.”
Bản thân cô cũng không nhận ra lúc xuống xe lại vội đến thế, tiền lẻ rơi vãi khắp nơi lại còn quên cả khóa xe.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình là người chậm chạp nhưng kỳ lạ thay, cô lại thường nhận thức muộn màng về nhiều chuyện.
Có lẽ vì quá quen rồi, những thói quen khó lòng thu hút sự chú ý.
Tai Đường Dụ nóng bừng, may mà tóc ngắn và chiếc mũ len che đi nênkhông ai phát hiện được.
“May là xe không mất.”
Cô nhặt đống tiền lẻ trên hai ghế nhét lại vào ngăn chứa đồ, mấy đồng xu kẹt bên cạnh ghế không lấy ra được nên đành mặc kệ.
Cô chui vào ghế lái, nghiêng đầu thấy Hứa Uý vẫn đứng bên cạnh, vừa cài dây an toàn vừa nói: “Cậu giờ không lái xe được đâu, tôi lái cũng ổn, đóng cửa xe giúp tôi…”
Ngón tay lạnh buốt đột ngột áp vào bên cổ, Đường Dụ bị xoay mặt lại, tầm nhìn vẫn còn đang mờ mịt thì Hứa Uý đã cúi xuống hôn.
Một bên ghế xe phát ra tiếng kêu nhẹ, là tay trái anh chống lên ghế.
Gương mặt lạnh giá nhưng hơi thở đan xen lại nóng bỏng.
Trái tim Đường Dụ như ngừng đập nửa nhịp, rồi lại đập mạnh đến mức tưởng chừng sắp hỏng.
Hứa Uý khom người, nửa thân trên đã chui vào xe, không gian vốn chật hẹp càng thêm bí bách.
Tai má cọ vào nhau, đúng nghĩa là đang cọ vào nhau.
Hứa Uý hôn cô thật mạnh, môi lưỡi điêu luyện xoay chuyển, như thể dừng lại chốc lát rồi kiên quyết mở khóa đôi môi cô, mạnh mẽ lướt vào.
Đường Dụ từng nghe đâu đó rằng nụ hôn là lời yêu thương chân thành nhất vì nụ hôn không bao giờ biết nói dối.
Sự trân trọng và ham muốn đều ẩn giấu trong khoảnh khắc môi kề môi.
Lúc này, Đường Dụ thực sự cảm nhận được tình cảm thầm kín của Hứa Uý, vừa tĩnh lặng như bầu trời đêm đầy sao, lại vừa mãnh liệt tựa sóng lớn ngoài đại dương sâu thẳm.
Cô đưa tay ôm lấy vòng eo thon gầy của anh.
Hứa Uý khẽ dừng lại, ngón tay cái anh xoa nhẹ lên gương mặt nóng bừng của Đường Dụ, giọng anh trầm ấm khẽ như thì thầm, đầy ám muội lại dịu dàng: “Đáp lại anh đi.”
Đường Dụ mơ màng mở mắt, nhìn sâu vào đôi mắt thăm thẳm của anh, ngửa cằm khẽ chạm vào mép môi anh.
Kính chắn gió vang lên tiếng “Ting” nhẹ.
Rồi âm thanh dần trở nên dày đặc, tựa như tiếng cát chà xát vào nhau.
Đường Dụ ngẩng đầu, phát hiện tuyết lại rơi. Những hạt tuyết nhỏ li ti lẫn trong làn mưa mỏng, tấu lên bản giao hưởng của ngày đông tàn.
Cô đẩy eo Hứa Uý: “Anh vào nhanh đi, lát nữa lại sốt bây giờ.”
Hứa Uý nghiêng đầu, lặng lẽ ngắm nhìn những bông tuyết lặng lẽ rơi dưới ánh đèn.
Anh nói: “Từ giờ anh sẽ không ghét tuyết nữa.”
***
Đường Dụ đưa Hứa Uý về căn hộ, trời mưa to hơn nên cô lái luôn xe của anh về nhà.
Bước vào nhà, hơi ấm tràn ngập ùa tới.
Bà Lưu quay lại hỏi: “Hứa Uý sao rồi con?”
Đường Dụ vuốt nhẹ lên tóc để gạt đi những giọt nước tuyết còn đọng lại, cô nói: “Con đã giúp Hứa Uý hạ sốt rồi, dù sao ngày mai cũng không phải đi làm, nghỉ ngơi một ngày là ổn thôi ạ.”
Bà Lưu nói: “Từ nhỏ sức khoẻ nó đã tốt, nhưng thi thoảng ốm một lần thì hồi phục rất chậm. Bạn cùng phòng nó lại là con trai, có chuyện gì cũng không thể để ý tỉ mỉ được, ngày mai con lại qua xem xem đi.”
“Con biết rồi mà.” Đường Dụ cúi đầu định đi vào phòng.
Khi cô đi ngang qua tivi, bà gọi lại: “Này, sao mặt con đỏ thế kia? Không phải cũng bị ốm đấy chứ?”
Đường Dụ áp mu bàn tay lên má: “Do gió thổi thôi ạ.”
“Vậy lát nữa tắm xong nhớ sấy tóc cho kỹ vào.”
“Dạ, con biết rồi, biết rồi mà.”
Đường Dụ chui vào phòng.
Ba Đường ngẩng đầu, cặp mắt đằng sau gọng kính đưa ra một ánh nhìn: “Bà xã.”
“Ừ, em cũng có cảm giác như vậy.”
“Thật hay đùa ấy nhỉ?”
“Chắc chắn tám chín phần rồi.”
“Làm thế nào bây giờ?”
“Biết nhưng đừng nói ra.”
–
Ngày hôm sau Hứa Uý lại sốt nhẹ, cuối tuần này Đường Dụ đã ở bên anh trong bệnh viện.
Khi khỏi bệnh trở về căn hộ, Thẩm Nghị đứng trước cửa phòng nhìn anh từ đầu đến chân rồi trêu: “Đàn ông dính vào tình yêu quả nhiên là khác biệt, thế nào, tràn đầy sinh lực chứ?”
Hứa Uý hích vào cùi chỏ anh ta: “Muốn cảm nhận không?”
Thẩm Nghị giả vờ đau đớn, ôm bụng lùi lại mấy bước: “Ôi ôi đau quá, đau quá.”
“Diễn viên kịch câm.”
Thẩm Nghị cười khành khạch, vòng tay qua vai anh: “Từ nay chắc không có cơ hội ăn cơm trưa cùng cậu nữa rồi nhỉ? Công ty gần thế kia, cậu tính toán kỹ lắm đấy!”
Hứa Uý ngồi trên sofa bấm điện thoại, nói: “Trước sao sau vậy.”
“Hả? Cậu không đi tìm em họ à?”
Hứa Uý liếc anh ta: “Thời gian đó tôi còn vẽ thêm được mấy bản thiết kế đấy.”
Do tính chất công việc, khối lượng công việc của anh càng ngày càng nhiều, chỉ có thể cố gắng hạn chế tăng ca không cần thiết vào cuối tuần.
Thẩm Nghị giơ ngón tay cái: “Tôi phải phục tầm nhìn của cậu đấy!”
Châu Sướng nghe tin Đường Dụ và Hứa Uý đến với nhau thì còn phấn khích hơn cả đương sự, đặt bốn vé mời họ cùng đi xem phim.
Vé xem phim ngày thường, sau giờ làm bốn người tụ tập ăn uống ở trung tâm thương mại dưới rạp chiếu phim.
Trong bữa ăn, Châu Sướng không ngừng quan sát tình hình của hai người đối diện. Họ ngồi rất gần, khuỷu tay chạm nhau nhưng suốt bữa ăn gần như không có tương tác gì đặc biệt, không khác gì lần ăn cơm cùng hơn một tháng trước.
Vẫn châm chọc như thường, hoàn toàn không thấy bong bóng tình yêu màu hồng ở đâu cả.
Đường Dụ ngẩng đầu nhìn sang: “Có chuyện gì vậy?”
Châu Sướng há hốc miệng, nói: “Không có gì, không có gì.”
Châu Sướng chọn một bộ phim hài tình cảm, bốn người ngồi liền kề, hai nữ sinh ngồi ở giữa. Tình tiết chọc cười của bộ phim được sắp xếp khá liên tục, Thẩm Nghị dễ bật cười, nửa chừng còn làm đổ nửa xô bắp rang.
Lúc chỉnh lại xô bắp rang anh, Thẩm Nghị liếc thấy ánh mắt Châu Sướng không hề dán vào màn hình, anh cúi xuống thì thầm: “Sao thế? Không hay à?”
Châu Sướng cũng nghiêng người sang phía anh, hạ giọng nói khẽ: “Hai người họ thật sự yêu nhau rồi à?”
“Ừ.”
“Nhưng em chẳng thấy khác biệt gì cả, có gì thay đổi so với trước đâu?”
Thật đáng thất vọng, nhất là khi Châu Sướng nghe tin Hứa Uý đã thầm thương Đường Dụ hơn chục năm rồi, cuối cùng cũng đợi được người mình yêu, nóng lòng muốn xem hoa trên đỉnh núi cao yêu đương ra sao.
Ấy vậy mà sau cả buổi tối quan sát, chỉ có thế này thôi sao?
Thẩm Nghị cũng cảm thấy hai người này dường như chẳng khác gì trước kia, anh nói: “Họ quen biết nhau lâu thế rồi, sớm vượt qua giai đoạn yêu đương nồng nhiệt để trở thành vợ chồng già rồi.”
Châu Sướng bực bội cắn vào ống hút cắm trên ly coca: “Thôi được rồi.”
Những tiếng thì thầm rì rào xen lẫn trong khung hình phim, Đường Dụ bất chợt nghiêng đầu nhìn Hứa Uý một cái.
Anh lười biếng dựa vào lưng ghế, đôi mắt phản chiếu ánh sáng từ màn hình, khóe miệng khẽ cong lên theo diễn biến phim.
Nhận thấy ánh nhìn của cô, anh quay sang: “?”
Đường Dụ không nói gì, cúi đầu nhấc ly coca giữa hai chiếc ghế lên, rồi gấp gọn tay vịn ghế vào rồi đưa tay nắm lấy bàn tay trái anh đang đặt trên đùi.
Hứa Uý giật mình nhưng trong mắt anh ánh lên nụ cười, anh nâng hai bàn tay đang đan vào nhau lên rồi khẽ hôn lên mu bàn tay cô.
Tất cả diễn ra trong bóng tối mờ ảo, trái tim Đường Dụ chợt ấm lên.
Khi phim kết thúc, cả hai cùng về nhà.
Hứa Uý không lái xe, hai người cùng đi bộ về trong cái lạnh mùa đông.
Khi tiễn cô đến dưới bóng cây trước tòa nhà, Đường Dụ nhìn lên những căn hộ đang sáng đèn: “Lên nhà em uống nước một lát không?”
Hứa Uý chỉnh lại mái tóc ngắn bị gió thổi rối của cô, anh hơi cúi người: “Thôi.”
“Ừ.”
Đường Dụ ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn nhẹ nhàng của anh.
Gương mặt cô được anh khẽ nâng lên, lưỡi anh nhẹ nhàng đan vào lưỡi cô. Giờ đây Đường Dụ đã biết cách đáp lại nụ hôn của anh, mặc dù còn đôi chút vụng về khi cô gắng theo kịp nhịp điệu của anh.
Gió thổi qua hàng cây bên đường, trong tiếng xào xạc, hơi thở cả hai dần trở nên gấp gáp, như có luồng điện nhỏ chạy dọc sống lưng.
Đường Dụ chợt nhớ lại những cặp đôi ngày xưa thường tụ tập dưới ký túc xá nữ sinh, quấn quýt không rời.
Ngày đó, cô từng thấy cảnh tượng tương tự ở sân trường cấp ba. Hồi đó mới lớp 10, cô còn ngại ngùng và tò mò, không biết tâm sự cùng ai, cuối cùng trên đường về nhà cuối tuần đã không kìm lòng được mà hỏi Hứa Uý: “Cậu có biết hôn nhau là cảm giác thế nào không?”
Hứa Uý đang đeo tai nghe nghe nhạc, nghe vậy trợn to mắt: “Ai hôn cậu à?”
Đường Dụ lắc đầu: “Không phải. Sáng hôm qua tôi đứng ở ban công thấy một đôi tình nhân núp ở góc sân vận động…” Cô hích vai Hứa Uý, hạ giọng thì thầm: “Cậu đã hôn ai chưa? Cảm giác thế nào vậy?”
Hứa Uý nhìn cô chằm chằm hai giây, rồi xoa mạnh mái tóc ngắn ngang tai của cô: “Chẳng có cảm giác gì hết. Nhóc con, dám yêu sớm là tôi sẽ méc dì, để dì mua roi mây đánh cậu đấy.”
Đường Dụ ôm đầu giận dữ: “Đừng có động vào tóc tôi!”
Hứa Uý khịt mũi chê bai, rồi kéo dây cặp của cô: “Tới nơi rồi, xuống xe đi.”
–
Đường Dụ nói với anh: “Em đã mua vé buổi hòa nhạc rồi, ngày mai tan làm sẽ đi lấy vé.”
“Đi đâu lấy vậy?”
“Ở quảng trường Thanh Bắc, đồng nghiệp sẽ đi cùng tôi.”
“Ừ.” Hứa Uý nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Ngày mai anh phải tăng ca, tối thứ sáu có thể rảnh.”
Hai người nói chuyện thêm một lúc, Đường Dụ thấy lạnh, định buông tay ra thì bất ngờ bị anh ôm chặt lại.
Cô phản đối: “Ngoài này lạnh quá, em phải về đây.”
Hứa Uý lại hỏi: “Chuyện của mình, em đã nói với chú chưa?”
Đường Dụ ngơ ngác: “Chưa đâu, ba em chắc chưa chấp nhận được đâu, mình phải từ từ mới được.”
Hứa Uý ừ một tiếng, giữ đầu cô lại: “Vậy em đừng ngẩng đầu lên vội.”
“Sao vậy?”
“Anh sợ em quay đầu lại nhìn thấy sẽ không chịu nổi đâu.”
“…”
Lưng Đường Dụ bỗng cứng đờ, cô từ từ ngoái đầu nhìn lại.
Dưới ánh đèn đường sáng rực cách đó một trăm mét, một người đàn ông trung niên với bụng bia đang xách hai túi rác đứng cạnh thùng rác, ánh mắt dán chặt vào góc này.
Ánh mắt hai cha con như giao nhau trong không khí.
Đường Dụ không dám nhúc nhích, mắt mở to, sợ rằng giây phút sau ba Đường sẽ ngã quỵ tại chỗ.
Sau vài giây, ba Đường bỗng ném túi rác vào thùng rồi dụi mắt nói: “Cái đèn đường này chói quá! Làm hoa hết cả mắt tôi rồi, già rồi già rồi.”
Rồi quay người đi lên lầu.
Đường Dụ: “…”
Đúng là địch không động ta không động, Đường Dụ dựa vào bản lĩnh tâm lý cứng rắn để cùng hai vị phụ huynh giả vờ không biết gì.
–
Tối thứ sáu, Đường Dụ thay quần áo trang điểm xong chuẩn bị ra ngoài. Ba Đường ở phòng khách lên tiếng: “Lại đi chơi với Hứa Uý hả?”
Đường Dụ mặt không biến sắc: “Dạ.”
“Mấy giờ về?”
“Dạ chắc khoảng mười một mười hai giờ, nếu muộn quá thì không về đâu ạ.”
Ba Đường bỏ kính ra, nhìn cô một lúc rồi lại đeo vào: “Ừ. Chú ý an toàn. Mọi mặt đều phải chú ý an toàn.”
Đường Dụ: “…”
Hứa Uý đang đợi ở dưới lầu, hai người bắt taxi đến nhà thi đấu.
Còn cách hai con phố đã bắt đầu kẹt xe, bác tài bấm còi: “Ôi, hôm nay lại có concert nhỉ.”
Bên ngoài sân vận động đã đông nghịt người, những sạp hàng bán đồ lưu niệm bao quanh cả vòng nhà thi đấu.
Hại người họ theo phân khu ghi trên vé tìm đến chỗ ngồi. Vì mua vé muộn nên bọn họ không tìm được vé chợ đen, chỉ có thể tìm được vé chuyển nhượng từ fan trên mạng, vị trí ở khu vực cao phía bên hông, không phải chỗ đẹp nhưng khoảng cách thẳng đến sân khấu khá gần.
Khi nhận vé, cô fan nhỏ nắm tay Đường Dụ suýt khóc: “Chị gái! Chị phải trân trọng hai tấm vé này nhé! Em yêu anh Cảnh lắm, siêu siêu yêu luôn! Em muốn bỏ việc ngay tại chỗ quá hu hu!”
Hai người cầm theo lightstick ngồi xuống khu vực trên cao, xung quanh là các fan đang lần lượt vào chỗ của mình. Bọn họ ôm poster cổ vũ và bảng đèn, mặt dán sticker concert, niềm vui phấn khích như muốn trào ra từ ánh mắt, dù cho gió lạnh có thổi bao nhiêu đi nữa cũng không thể làm nguội đi nhiệt huyết trong tim họ.
Còn một lúc nữa thì concert mới chính thức bắt đầu, lúc này khách mời khởi động đã lên sân khấu, là một ban nhạc mà Đường Dụ chưa từng nghe tên.
Cô ngồi buồn chán trên ghế lẩm bẩm: “Sao vẫn chưa bắt đầu vậy.”
Hứa Uý quay đầu lại, để lộ một bên mặt cũng dán sticker giống cô: “Không đợi được rồi à?”
Đường Dụ kéo khăn quàng che mặt lại rồi dựa vào anh: “Cũng không hẳn. Chỉ là không hào hứng như tưởng tượng.”
Hứa Uý bình thản nói: “Em cũng đâu còn là nữ sinh cấp ba nữa.”
Đường Dụ gật đầu.
Những chỗ trống trong hội trường lần lượt được lấp đầy.
Trong một khoảnh khắc, đèn sáng như ban ngày trong sân vận động chợt tắt phụt, tiếng hét vang dội cả bầu trời.
Phía sau sân khấu bắn lên pháo hoa, trên màn hình đột ngột hiện lên khuôn mặt nghiêng điển trai của chàng trai trẻ.
Cả thế giới như đang sôi sục.
Hứa Uý đang ngồi yên, bỗng lòng bàn tay trống rỗng, người vừa mới nói không chút hào hứng nào giờ bật dậy như pháo thăng thiên, cùng các fan xung quanh hét vang: “Cảnh Nhiên!!! Aaaaa!”
Hứa Uý: “…”
Màn mở đầu bùng nổ ngay từ bài hát đầu tiên, sau đó không khí ngày càng sôi động và không hề hạ nhiệt.
Đường Dụ đứng suốt cả buổi, không hề thua kém nhóm fan hàng đầu, thậm chí còn ném luôn của lightstick đi mất.
Hứa Uý lặng lẽ đưa cây đèn của mình cho cô, Đường Dụ vừa hát theo không chút ngập ngừng, vừa thỉnh thoảng áp sát vào tai anh hét lên: “Anh ấy phát sáng! Người đàn ông này thực sự biết cách phát sáng!”
“Ôi trời, gu của tôi quá đỉnh! Quá đỉnh luôn!”
Hứa Uý ngồi trên chiếc ghế nhựa, nghiêng người ngước nhìn cô, không nhịn được cười.
Từ nhỏ, cô đã có tính cách sôi nổi và giàu cảm xúc như vậy.
Chính cô mới là người tỏa sáng mà cô lại không hề hay biết.
Buổi hòa nhạc kết thúc lúc mười giờ rưỡi tối, trên sàn rải rác đủ loại giấy màu.
Các fan ngồi lại chờ thông báo đóng cửa của địa điểm rồi mới lưu luyến rời khỏi chỗ ngồi. Bên ngoài sân vận động, dòng người tấp nập, ánh đèn lập lòe, tiếng nói cười vang khắp nơi.
Khắp nơi, ở đâu cũng toàn là người nên hoàn toàn không thể nào bắt được taxi.
Hứa Uý và Đường Dụ đi theo dòng người ra ngoài, đi bộ khoảng hai mươi phút thì người qua đường dần thưa thớt, trên các bến đỗ chỉ còn lác đác vài người.
Hướng nhà của Đường Dụ hoàn toàn ngược hướng với sân vận động, nếu không bắt được taxi thì chắc chắn không về được, mà cô cũng mệt đến mức không muốn chờ xe nữa.
Không khí sôi động tan biến, lúc này Đường Dụ mới cảm nhận được cái lạnh, cánh môi nhỏ bé hé mở thở ra một làn hơi trắng: “Chúng ta về bằng cách nào đây?”
Nói xong Đường Dụ mới nhận ra giọng mình đã khàn đặc vì hét.
Hứa Uý cũng không ngờ cô lại hét nhiều đến thế nên hoàn toàn không chuẩn bị kẹo ngậm.
Anh liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Đi thêm một đoạn nữa, nếu không bắt được taxi thì tìm một khách sạn gần đây tạm nghỉ qua đêm vậy.”
“Ừ.”
Hứa Uý nhìn cô: “Chân đau không em?”
Đường Dụ gật đầu: “Hơi đau một chút.”
“Cõng em một đoạn nhé?”
Đường Dụ không khách khí, bám vào vai rộng của anh rồi nhảy bật một phát.
“Nặng không?”
“Cũng được.”
Đường Dụ vòng hai tay qua người anh, má áp vào vai, tinh thần vẫn đang cực kỳ phấn khích.
“Uý Uý, hát một bài đi?”
“Không biết hát.”
“Hát một bài đi mà.” Cô níu lấy tai anh, giọng nói ngọt ngào nũng nịu: “Bài gì cũng được. Trên đường chẳng có ai đâu, chỉ có mình em nghe thôi.”
Hứa Uý bị cô quấn lấy không chịu nổi, liền đỡ lấy đùi cô nhấc lên một cái rồi chậm rãi cất giọng.
Anh chọn bài hát mà Hề Cảnh Nhiên từng biểu diễn trong vòng sơ khảo chương trình tuyển chọn, cũng chính là khởi nguồn khiến Đường Dụ say mê Hề Cảnh Nhiên.
…
Nếu thế gian này phức tạp giả dối ồn ào
Anh sẽ dùng tất cả chạy về phía em
Dù khoảng cách xa xôi
Nhất định anh sẽ tới nơi
Vì anh có em mà
…
Giọng anh trầm thấp, hạ tông cả bài hát, biến giai điệu sôi nổi hào hứng thành tiết tấu trầm lắng dịu dàng, đúng như tính cách con người anh.
Một chiếc taxi trống chạy vụt qua nhưng cả hai đều không gọi lại.
Đường Dụ đung đưa chân, đợi anh hát xong liền hỏi: “Sao anh lại biết bài này? Còn chỉnh sửa lời nữa, học từ bao giờ vậy?”
“Hồi lớp 12 từng có tiết mục biểu diễn văn nghệ.”
“Sao em không nhớ gì hết vậy?”
Hứa Uý im lặng giây lát, đáp: “Mất điện nên hủy rồi.”
“Ồ.”
Đường Dụ bám vào vai anh trèo lên cao hơn chút: “Hát cho em nghe à?”
“Anh hát cho ma nghe.”
“…”
Giờ phút này Đường Dụ như đang mở món quà năm mười bảy tuổi trong khoảng không thời gian chậm nhịp, món quà này tinh xảo lộng lẫy, đó là tình cảm chân thành nhất của chàng trai trẻ trước mặt cô.
Con đường thẳng tắp kéo dài hòa vào màn đêm đặc quánh. Ở ngoại ô không có ánh đèn neon đủ màu rực rỡ như trung tâm, trên bầu trời đen như mực đang có vô vàn vì sao lấp lánh.
Đường Dụ ngửa mặt nhìn trời, ôm lấy cổ Hứa Uý: “Hứa Uý.”
“Ừm?”
“Trên trời có nhiều Uý Uý lắm kìa.”
[HẾT]
Leave a Reply