Gió chiều, tranh sơn dầu và rừng hoa rực rỡ
Mễ Doanh nhớ lại khi mình và Hạ Uý mới quen nhau, cũng vì đã từng náo loạn không vui. Tất nhiên là chỉ có mình cô không vui, còn tính tình Hạ Uý vô tư vô lo nào có hay biết.
Trường trung học Vinh Thành là ngôi trường cấp ba tốt nhất thành phố Vinh Thành, là trường trọng điểm tỉnh nên quản lý học sinh vô cùng nghiêm khắc tuy nhiên đổi lại là thành tích cao trong các kỳ thi đại học qua các năm, từng có mấy lần có học đỗ thủ khoa toàn tỉnh. Thành phố nhỏ vô danh nơi phương Bắc này không có nhiều điều để đáng tự hào và trường trung học Vinh Thành là một trong số những niềm tự hào hiếm hoi đó.
Mễ Doanh thi không đủ điểm vào trường nên phải đóng tiền chọn trường mới vừa đủ ngưỡng vào được.
Đầu năm lớp 10, chỗ ngồi đã được sắp xếp sẵn, Mễ Doanh ngồi hàng thứ ba, vị trí cạnh cửa sổ. Kết quả chỉ hơn một tháng sau, cô đã về nhà khóc lóc, nhất quyết đòi mẹ gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm, đòi đổi chỗ ngồi, nhất định phải đổi.
“Chỗ cạnh cửa sổ tệ lắm, con không thể tập trung học được” cô liệt kê từng điểm một: “Mùa hè nắng chói, ánh mặt trời làm con không mở mắt nổi, còn mùa đông thì có gió lạnh lùa qua khe cửa.”
“Con cũng không thích bạn cùng bàn, bàn học của Hạ Uý bừa bộn kinh khủng, có lúc còn bắt con dọn giúp nữa!”
“Trong ngăn bàn cậu ta giấu cả chồng truyện One Piece, giờ tự học buổi tối cứ lén lấy ra đọc thôi!”
“Với lại, tuần trước con còn nghe thấy cậu ta hẹn với người lớp bên cạnh cuối tuần cùng nhau ra quán net chơi game, đại loại thì cậu ta cũng không phải học sinh ngoan gì cả.”
…
Phụ huynh thì làm gì biết One Piece là gì nhưng quán net và game online là những từ cấm kỵ khiến họ biến sắc, là những thứ tuyệt đối không được đụng vào, lại càng không muốn con em nhà mình bị lôi kéo theo.
Mẹ Mễ Doanh vốn đã chuẩn bị sẵn lời, chỉ chờ vài ngày nữa đến họp phụ huynh sẽ nói chuyện kỹ với giáo viên chủ nhiệm về việc này.
Thế nhưng sau buổi họp phụ huynh, bà đột nhiên đổi ý.
Bà bảo con gái, cô giáo nói rồi, chỗ ngồi sẽ luân phiên thay đổi, con sắp không ngồi cạnh cửa sổ nữa.
Với lại, mẹ thấy bạn cùng bàn của con cũng được đấy? Bé con vô tư vô lo nên cứ ngồi thế đi.
Mễ Doanh vô cùng khó hiểu.
Mẹ nói, mẹ cảm thấy cô nhóc tên Hạ Uý rất cởi mở, cười lên trông xinh lắm, tâm tính cũng tốt. Hôm đó trời mưa, nhiều phụ huynh chạy ùa vào lớp học, giày cao gót của mẹ bị lún vào bùn, chính Hạ Uý đã tất bật giúp đỡ, nào lấy khăn giấy nào mang nước, miệng luôn miệng ngoan ngoãn một tiếng dì, hai tiếng dì, nghe ngọt ngào hết sức.
Với ý định riêng muốn đổi chỗ cho con gái, mẹ thử nói vài câu xã giao về việc bạn bè nên hòa thuận, rồi nhắc khéo rằng cạnh cửa sổ mùa đông lạnh mùa hè nóng. Kết quả là Hạ Uý lập tức thu dọn sách vở, muốn đổi chỗ với Mễ Doanh.
“Dì ơi, con không sợ nắng đâu, để con đổi chỗ với Mễ Doanh nhé.” Cô nhóc xếp sách vở gọn gàng: “Bình thường Mễ Doanh hay giúp con lắm, còn sắp xếp lại bàn học giúp con nữa.”
Một câu khiến mẹ Mễ Doanh bị dồn vào thế bí, bà chỉ biết cười gượng hai tiếng.
Sao có thể để đứa bé kia thật sự đổi ra chỗ cửa sổ ngồi được?
“À này, ba mẹ con bé ấy làm nghề gì? Sao không thấy ai đến họp phụ huynh cả?” Mẹ hỏi Mễ Doanh. Buổi họp kéo dài hai tiếng đồng hồ, vậy mà chỗ ngồi của Hạ Uý vẫn trống không.
“Con biết đâu! Liên quan gì đến con chứ!” Mễ Doanh giận dỗi: “Vậy là con phải tiếp tục ngồi chung với cậu ta à?”
“Thôi đi con” mẹ Mễ Doanh mất kiên nhẫn, cuối cùng nói ra lý do quan trọng nhất: “Mẹ xem bảng điểm rồi, Hạ Uý đó, điểm thi vào cấp ba đứng nhất lớp, là hạng nhất đấy! Nó mà không chăm học sao? Phải biết nhìn ưu điểm người khác, đừng chỉ chăm chăm bới lỗi của người ta, tính cách này lớn lên coi chừng con không có bạn đâu đấy.”
Rõ ràng, nỗi lo của mẹ là thừa.
Sau này, Mễ Doanh và Hạ Uý cứ vậy ngồi chung suốt ba năm trời, trở thành những người bạn rất thân thiết. Năm cuối cấp ba, ba mẹ Mễ Doanh bận rộn công việc, không có thời gian chăm sóc con gái, mỗi cuối tuần Mễ Doanh lại đến nhà Hạ Uý ngủ, hai cô nàng chen chúc chung một giường.
Giống như bây giờ vậy.
Tửu lượng của Mễ Doanh thật đáng xấu hổ, vừa uống xong một lon bia đã ngủ khò một mạch đến sáng. Mùi hương nhẹ nhàng của hoa cúc dại đưa cô vào giấc, rồi lại cùng cô thức dậy.
Ngoài cửa sổ mặt trời đang vô cùng chói chang, mùa hè ở Quảng Châu nóng hơn Vinh Thành gấp mấy lần.
Hạ Uý nhổ bọt kem đánh răng, vô cùng bất lực: “Biết trước bệnh mất ngủ của cậu dễ chữa thế này, còn gọi mình đến làm gì? 24 tiếng truyền nước biển, bia trắng thay nhau uống, cậu chắc là người vui vẻ nhất thế giới này rồi.”
Mễ Doanh vừa tỉnh dậy, đầu óc còn mơ màng nên không theo kịp cái miệng lưỡi của Hạ Uý. Cô ngồi bên giường với mái tóc rối bù, nhìn Hạ Uý thoa linh tinh lên mặt. Lờ đờ một lúc thì Mễ Doanh chỉ vào tủ quần áo, bên trong có mấy bộ mỹ phẩm đắt tiền chưa mở hộp: “Giảm giá, mình để dành cho cậu đấy, nhớ lấy đi.”
“Không cần, đừng chiều hư mình, từ sang chuyển hèn khó lắm.” Hạ Uý nói hôm nay sẽ tập thể dục, sau khi vệ sinh cá nhân xong liền nằm phịch xuống đất bắt đầu plank: “Giờ tình hình không tốt, thu nhập bấp bênh, mình phải tiết kiệm chút thôi.”
Hạ Uý thi đại học vẫn giữ được phong độ như thi cấp ba, đạt được điểm cao, vào được trường đại học tốt, ngành học cũng ổn nhưng sau này đi làm lại hoàn toàn trái ngành. Sau khi tốt nghiệp thì Hạ Uý trở thành một coser* toàn thời gian, một nghề tự do trông rất ngầu. Trong giới cosplay cô cũng có chút tiếng tăm, công việc hàng ngày là chạy khắp các thành phố tham gia sự kiện cosplay, nhận hợp đồng thương mại.
Những thứ như “ngầu” và “tự do” đều phải trả giá, người khác không biết nhưng Mễ Doanh biết, cô từng thấy Hạ Uý kéo vali khổng lồ chạy khắp sân bay. Vì nhập vai nhân vật mà giữa trời hè nóng nực vẫn phải đội tóc giả và mặc trang phục bí bách để luôn trong trạng thái sẵn sàng trước ống kính. Có lần chân cô sưng như chày giã gạo, cũng có lần ngất xỉu vì say nắng.
Nhưng Hạ Uý không dám nghỉ ngơi.
Bởi nhược điểm của những nghề nghiệp freelance như coser là tự chịu lãi lỗ, tháng này lười biếng thì tháng sau sẽ đói, hơn nữa đầu tư vào cosplay rất tốn kém, một bộ trang phục có thể lên tới cả nghìn tệ nên người theo nghề phải tìm được điểm cân bằng.
Vì chuyện này, mẹ Mễ Doanh không ít lần lo lắng cho Hạ Uý: “Sống bằng… bằng cái gì ấy? Đằng nào cũng là người tốt nghiệp đại học danh tiếng đàng hoàng, không có công việc ổn định làm sao được? Ăn bám tuổi trẻ được mấy năm? Đây không phải là đang sống trong mơ sao?”
Mễ Doanh liền nói đỡ cho Hạ Uý: “Mẹ đừng lo cho cậu ấy, cậu ấy vui lắm.”
Có thể biến sở thích thành nghề nghiệp, Hạ Uý cảm thấy vất vả một chút cũng đáng.
Mỗi người khi còn trẻ ai cũng đều từng rất nhiệt huyết nhưng nếu có thể sống cả đời trong giấc mơ, cả đời sống trong xứ mộng mơ của chính mình thì ai dám bảo đó không phải là một loại may mắn?
Mễ Doanh cảm thấy cuộc sống hiện tại của Hạ Uý khá ổn, điểm yếu duy nhất có lẽ là phương diện tình cảm. Cô nghi ngờ Hạ Uý đã đắm chìm quá sâu vào thế giới giả tưởng đến mức những người khác giới ngoài đời thực hoàn toàn không thu hút được cô. Hạ Uý năm nay hai mươi bảy tuổi, độc thân từ trong trứng, lịch sử tình trường có thể nói là trắng tinh như tờ giấy.
Cô kể lại giấc mơ đêm qua, rồi hỏi Hạ Uý: “Cậu chưa yêu bao giờ, vậy ngay cả tình cảm đơn phương cũng không có sao?”
Hạ Uý đang giữ tư thế plank đếm giây, mồ hôi nhỏ giọt xuống tấm thảm yoga, im lặng một lúc rồi run rẩy trả lời: “Không có.”
“Bây giờ không có, hồi đi học cũng không luôn?”
Lại thêm vài giây im lặng, Hạ Uý buông lỏng người, nằm bẹp xuống sàn.
“Không có.”
–
Hạ Uý là người chân thành, người thẳng thắn, quang minh chính đại, là con người mang đậm khí phách giang hồ.
Con người như thế hồi cấp ba có nhân duyên cực tốt, giao tiếp với cô vừa thoải mái vừa vui vẻ, ai mà chẳng muốn kết bạn với người như vậy?
Hạ Uý không dám tự phụ về điều gì khác nhưng cô tin mình xứng đáng với hai chữ “quang minh”, đối với bạn bè, cô hoàn toàn minh bạch, không giấu giếm bí mật… ngoại trừ một chuyện, cô đã giấu Mễ Doanh.
Hồi cấp ba, cô từng có một mối tình đơn phương.
Dù không có kết quả nhưng ký ức vẫn vẹn nguyên.
Chưa từng kể với ai.
Mễ Doanh tình cờ nhắc đến chủ đề một cách khéo léo và vừa vặn, như mở ra chiếc lọ chứa đựng ký ức luôn bị đóng kín nay lại bật nắp tuôn ra tựa những dải ruy băng rực rỡ cùng đá quý sặc sỡ, khiến Hạ Uý không kịp trở tay.
Bay từ Quảng Châu đến Thượng Hải, nhận phòng khách sạn, xác nhận lịch trình, thay trang phục và trang điểm, sáng hôm sau bắt taxi đến trung tâm hội nghị… Cô lơ đễnh suốt hành trình, suýt nữa để quên đạo cụ chụp hình trong cốp xe, chưa kể tính hay lạc đường mà nay cô còn xem nhầm bản đồ nên đi vòng vèo một lúc lâu, suýt nữa thì trễ giờ.
Hạ Uý dùng tay đập đập vào đầu, cố gắng xua đi những hồi ức đang quay về không đúng lúc trong tâm trí.
Phải làm việc trước đã, phải làm việc mới có cơm ăn.
Hôm nay là sự kiện kỷ niệm một năm offline của trò chơi Realcompass, Hạ Uý được mời làm khách mời, nhập vai một nhân vật trong game.
Trang phục không quá cồng kềnh, di chuyển cũng tương đối thuận tiện, chỉ có điều lớp trang điểm hơi cầu kỳ khiến nhân viên phụ trách đứng ngắm cô một lúc lâu, cuối cùng phải dựa vào thẻ ra vào mới xác nhận được danh tính.
“Là cô Hạ Hạ đúng không ạ?”
Nghe gọi tên nghệ danh nghĩa là công việc bắt đầu, Hạ Uý nhanh tay ký tên ở bàn đăng ký, đứng thẳng người đáp: “Đúng, là tôi.”
_
Quy mô sự kiện không nhỏ, hội trường đã chật kín người. Lần này không bố trí ký tặng nên Hạ Uý gần như phải liên tục hoạt động ở khu vực chụp ảnh, chẳng mấy chốc đã đẫm mồ hôi.
Cô thầm mừng vì Mễ Doanh không hứng thú theo đến Thượng Hải hòa vào không khí náo nhiệt, nếu không chắc sẽ chê ồn ào ngột ngạt. Bản thân cô thì không thấy phiền, vì đã quen với cường độ làm việc như vậy.
Để không bị out of character, lúc nghỉ ngơi cô chỉ có thể trốn vào góc hành lang vắng người, nhấp từng ngụm nước nhỏ bằng ống hút.
Hành lang mát mẻ hơn một chút, hai nữ sinh cấp ba cũng đến đây trốn tìm sự yên tĩnh.
Họ dừng ở cách Hạ Uý vài bước, hai cái đầu chụm vào nhau ríu rít, đang xem lại ảnh trong máy.
Realcompass là tựa game đang cực kỳ hot hàng đầu trong nước hiện nay, từng công bố phân bổ độ tuổi người chơi chủ yếu nằm trong khoảng 18 đến 32 tuổi. Những người chưa thành niên thì chỉ có thể đăng nhập một giờ vào ngày nghỉ để tránh nghiện game. Dù vậy điều này không hề làm giảm đi sự nhiệt tình của họ. Về điểm này, Hạ Uý có đủ tư cách phát biểu. Thời đi học, càng bị thầy cô cha mẹ cấm đoán điều gì, điều đó lại càng trở nên hấp dẫn. Suy bụng ta ra bụng người nên cô hiểu rõ điều này hơn ai hết.
Đang là tháng 7 mùa hè nhưng hai cô gái kia vẫn mặc quần đồng phục, từ đó Hạ Uý đoán rất có thể đây là hai học sinh cuối cấp đang tranh thủ nghỉ ngơi giữa biển đề thi. Cô vừa nhấp từng ngụm nước nhỏ, vừa lén nghe họ trò chuyện.
Chủ đề tất nhiên đều mang màu hồng tuổi thanh xuân, một nữ sinh đang góp ý cho bạn mình: “Mình vừa thấy anh ấy rồi. Nếu cậu muốn chụp ảnh chung, xin thông tin liên lạc thì triển lãm chính là cách công khai minh bạch nhất đó.”
Người được góp ý tỏ ra thiếu tự tin rõ rệt: “Á, mình không dám đâu, như vậy thì có quá lộ liễu không? Anh ấy chỉ đến đây chơi thôi nê mình không muốn làm phiền… Hay là đợi về trường tìm cơ hội khác vậy.”
“Ở đây còn không dám thì về trường cậu nghĩ cậu dám xin à?” Nữ sinh nọ sốt ruột dậm chân: “Cậu đúng là nhát gan quá đi.”
“Thôi đi, còn nhiều thời gian mà. Mình thề, khi thi đại học xong, mình nhất định sẽ chủ động nói chuyện với anh ấy, hoặc là… tỏ tình. Mình thề đấy.”
“Được rồi, phục cậu luôn đó!”
Câu chuyện dừng ở đó, Hạ Uý vô tình nghe hết toàn bộ, vì cố gắng giấu đi nụ cười nơi khoé miệng nên mặt mũi cứng đờ hết cả ra.
Như thể cô vừa vô tình giẫm phải khu vườn của người khác, tràn ngập sắc hoa rực rỡ mỹ lệ, làn gió mang hương thơm nồng nàn ùa vào khoang mũi.
Còn Hạ Uý cô chỉ là kẻ qua đường vô ý bất lịch sự, tạm dừng chân ngắm nhìn chốc lát rồi vội vã rút lui.
Hạ Uý nghĩ, ai mà chưa từng sở hữu một khu vườn bí mật như thế chứ?
Cuộc trò chuyện vừa rồi của hai cô gái khiến người ta dễ dàng đồng cảm, chỉ có một điều cô không hoàn toàn đồng tình. Tuổi mười mấy luôn cảm thấy trời đất bao la, năm tháng dài đằng đẵng, còn cả khoảng thời gian dài để dành cho những điều mình thích, cho người mình yêu.
Nhưng thực tế là bạn và phần lớn mọi người, có thể đã vô tình gặp mặt lần cuối cùng trong đời rồi mà chẳng hay biết.
Chàng trai mặc đồng phục tỏa sáng vô hạn trong mắt bạn, bạn tưởng mình luôn có cơ hội làm quen, tỏ tình với cậu ấy nhưng khi kỳ thi đại học kết thúc, duyên phận của hai người cũng bị thu hồi cùng tờ giấy thi, mãi mãi lưu lại ở mùa hè năm ấy.
Sau này, phần lớn là hai người sẽ chẳng còn qua lại với nhau nữa.
Hạ Uý âm thầm tính toán, mùa hè thuộc về cô đã lùi xa chín năm, khi quay đầu nhìn lại, khu vườn bí mật ngày nào giờ đã phủ kín cỏ dại và cô cũng chưa từng gặp lại người ấy lần nào nữa.
–
Tiếng bước chân từ xa vọng lại gần.
“Cô Hạ Hạ!” Một nhân viên chạy bộ đến, cắt ngang dòng hồi tưởng của Hạ Uý, ánh mắt anh ta dừng lâu trên khuôn mặt trang điểm đậm của cô: “Ờ… là cô Hạ Hạ đúng không ạ?”
Hạ Uý rút thẻ ra vào của khách mời từ ống bốt.
“…À, thật xin lỗi cô Hạ Hạ, có chút rắc rối, không biết cô có thể giúp đỡ được không ạ?”
Là khách mời, thời gian tham gia của Hạ Uý theo thỏa thuận là đến 4 giờ chiều, lúc này đã 3 giờ rưỡi nhưng nhân viên đang bối rối tìm đến cô nhờ giúp đỡ, nói rằng hệ thống đèn và điều hòa của hội trường hôm nay có trục trặc, cộng thêm số lượng người vượt xa dự kiến, nhiều người phản ánh trải nghiệm không tốt, ban tổ chức buộc phải đến thương lượng với các khách mời xem có thể kéo dài thời gian tham gia hay không.
Hạ Uý vốn định từ chối, lỗi này không phải do cô phải chịu trách nhiệm nhưng nhân viên tổ chức nói: “Năm ngoái do tình hình đặc biệt, sự kiện không thể tổ chức, năm nay được coi là lễ kỷ niệm một năm đầu tiên của Realcompass, rất nhiều người đã đến Thượng Hải trước hai ngày, có cả sinh viên vừa thi xong kỳ cuối đã chạy đến, cũng có những người tranh thủ cuối tuần đến chơi một ngày rồi về đi làm…”
Hạ Uý không nói gì.
Cô nhìn qua khe cửa hành lang vào hội trường chính nhộn nhịp bên trong, chật cứng như hộp cá mòi nhưng mọi người trông đều rất vui vẻ. Có người cosplay một con thú cưỡi trong game, bị một đám người vây quanh chụp ảnh, trông ngớ ngẩn hết sức nhưng lại khiến Hạ Uý bật cười.
Một năm chỉ có một lần.
Được cùng những người cùng sở thích tạm thời thoát khỏi vũng lầy cuộc sống tàn khốc, cơ hội như vậy thực sự quá quý giá.
Cô kéo nhẹ phần lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.
“Được rồi, tôi sẽ ở lại thêm một lúc nữa.”
“Tuyệt quá, cảm ơn cô Hạ Hạ ạ, nãy giờ tôi đã tìm mấy vị khách mời rồi, chỉ có cô là dễ nói chuyện nhất.”
“Vấn đề địa điểm là lỗi của ban tổ chức, đừng dùng đạo đức để ép buộc tôi” Hạ Uý giơ tay ra hiệu dừng lại: “Tôi ở lại cũng không phải vì tôi dễ nói.”
“Dạ dạ dạ.”
Nhân viên như tìm được cứu tinh, nhét vào tay Hạ Uý một chiếc quạt điện nhỏ: “Máy lạnh đang được sửa rồi, cô giáo Hạ Hạ cầm tạm cái này ạ.”
Còn có một tờ gấp ba, trên đó là bản đồ địa điểm, khá phức tạp. Nhân viên chỉ vào tờ giấy:
“Đội ngũ thiết kế game của chúng ta đang nhận phỏng vấn báo chí tại hội trường số 2.”
“Hội trường số 3 là khu chụp ảnh mới bố trí, có một số đạo cụ và cảnh trong game được tái hiện, lát nữa cô giáo Hạ Hạ sẽ đến đó.”
“Khu nghỉ cho khách mời thì rẽ phải, sẽ có tiệc trà nhẹ.”
“Còn nhà vệ sinh thì…”
Hạ Uý lại ngắt lời: “Không cần, trang phục này của tôi không thể vào nhà vệ sinh được.”
Để tránh phiền phức không cần thiết, mỗi lần làm việc, cô chỉ dám uống nước từng ngụm nhỏ.
“Vậy mời cô nghỉ ngơi thêm chút nữa, tôi đi làm nhiệm vụ hướng dẫn trong sân trước, sau đó sẽ đợi cô ở hội trường số 3.” Nhân viên vội vã chạy đi, không quên dặn dò: “Địa hình ở đây phức tạp, xin đừng đi nhầm đường ạ.”
Đi nhầm? Một chỗ nhỏ thế này mà cũng có thể đi lạc sao?
Sự thực chứng minh rằng Hạ Uý có thể.
Hạ Uý đứng yên một chỗ, trên tay cô có đạo cụ nhân vật, bản đồ và chiếc quạt điện nhỏ đang quay tít nhưng vô dụng. Làn gió mỏng manh đó thổi bay luôn cảm giác phương hướng vốn đã ít ỏi trong cô. Mắt Hạ Uý nhìn vào biển chỉ dẫn nhưng chân lại bước về hướng khác.
Nghiên cứu khoa học chỉ ra rằng những người mất phương hướng thường có hai loại tế bào kém phát triển và khả năng ghi nhớ hình ảnh không tốt. Hạ Uý hội tụ đủ cả.
Khi cô đẩy cửa hội trường số 2, hoàn toàn không cảm thấy bất cứ điều gì bất thường, thậm chí còn thắc mắc: Khu vực hoạt động mà làm kín mít thế này để làm gì?
Cho đến khi cánh cửa mở ra rồi đóng lại.
Bầu không khí nghiêm túc bao trùm lấy cô. Các phóng viên truyền thông ngồi thành hàng ngay ngắn, máy ảnh máy quay sẵn sàng chiến đấu. Còn cô, người đến muộn nhất, lại mặc trang phục kỳ dị, như đang lạc vào một thiên hà khác.
Hạ Uý ngay lập tức hiểu ra là mình đã đi nhầm chỗ nên định nhanh chóng rút lui khi chưa ai để ý nhưng đạo cụ trên tay va vào cửa vang lên một tiếng thu hút mọi ánh nhìn, ngay cả cả đội ngũ thiết kế game đang phỏng vấn trên sân khấu cũng phải nhìn sang hướng này.
Từ nhỏ đến lớn, Hạ Uý đã đọc vô số tiểu thuyết, truyện tranh cùng hoạt hình và chơi vô số game di động, game PC nên cô cũng biết rằng những sự kiện ngẫu nhiên phục vụ cốt truyện trong thế giới ảo chỉ là ảo tưởng. Những cuộc gặp gỡ lãng mạn, những lần tái ngộ như phép màu thực sự rất khó xảy ra ngoài đời thực.
Dù sống “trên mây” nhưng Hạ Uý vẫn không khỏi nghi ngờ: Liệu điều này có thể thành hiện thực?
Lúc này, Hạ Uý hoàn toàn không quan tâm đến công việc nữa. Cô đứng bên ngoài hội trường số 2, nhìn về phía sân khấu qua khe cửa nhỏ… có thể trùng hợp đến thế sao? Nhóm cựu học sinh cấp ba mà Mễ Doanh giới thiệu, cô còn chưa kịp tham gia mà đã gặp người trong nhóm trước.
Trên sân khấu là một chiếc bàn tròn với vài chiếc ghế, người đàn ông trẻ tuổi với khuôn mặt thanh tú ngồi ở vị trí trung tâm đang trả lời câu hỏi của phóng viên.
Giọng nói anh nhẹ nhàng, dường như chẳng khác gì so với trước đây.
Anh chia sẻ rằng Realcompass là dự án anh bắt đầu thực hiện từ thời đại học, dù mới ra mắt được ba năm nhưng trước đó cả một đội ngũ đã dành sáu năm tâm huyết cho nó.
Anh nói rằng trong bối cảnh mmorpg (trò chơi nhập vai trực tuyến nhiều người chơi) gần như đang dần biến mất khỏi thị trường game hiện nay, sự xuất hiện của Realcompass không phải là hành động tìm kiếm mà là để đáp ứng nguyện vọng chung của vô số game thủ.
Dù Realcompass đã gánh vác trọng trách lớn nhưng vẫn còn nhiều vấn đề cần giải quyết, chẳng hạn như chi phí vận hành dài hạn, mâu thuẫn giữa sáng tạo cốt truyện và việc người chơi bắt kịp tiến độ phát triển khi các chỉ số thiết lập liên tục thay đổi. Dù vậy, đội ngũ phát triển vẫn tràn đầy niềm tin vào Realcompass.
Nghe có vẻ chỉn chu quá. Người từng ít nói như vậy giờ cũng biết nói lòng vòng dài dòng thế này.
Hạ Uý lặng lẽ nghĩ thầm bên ngoài cửa.
Cô vẫn nghi ngờ hôm nay mình đeo nhầm độ kính áp tròng nên nhìn nhầm, liền dùng một tay kéo mí mắt để tập trung nhìn kỹ…
Ừ, chắc là người đó rồi.
Mễ Doanh rõ ràng đã lo lắng thừa, anh của hôm nay không hói đầu đâu, bộ đồng phục xanh trắng ngày xưa giờ đã thay bằng áo sơ mi trắng và quần tây, người vẫn cao gầy thẳng tắp như cũ làm cho anh dễ dàng nổi bật giữa đám đông.
“Cô Hạ Hạ ơi!” Nhân viên chờ mãi ở hội trường số 3 không thấy bóng dáng, liền đi tìm Hạ Uý: “Đi nhầm đường rồi phải không!”
Hạ Uý mỉm cười, định trả lời thì đột nhiên cửa bên cạnh ồn ào lên, buổi phỏng vấn đã kết thúc, tất cả phóng viên lần lượt đi ra.
Hạ Uý vẫn không bỏ cuộc.
Cô đứng sững trước cửa, quyết tâm sẽ nhìn rõ người đó ở khoảng cách gần.
Dù sao anh ta cũng không biết mình, nhìn một chút có sao đâu, nhìn lại không mất tiền.
Nhân viên kéo tay Hạ Uý: “Cô Hạ Hạ?”
“Chờ chút đã!”
Hạ Uý đợi đến khi tất cả phóng viên đã rời đi thì cuối cùng nhóm người trên sân khấu chào hỏi nhau xong cũng giải tán.
Một đoàn người đi ngang qua trước mặt cô, Hạ Uý vô thức lùi lại nửa bước, chính nhờ nửa bước này mà cô cuối cùng cũng nhìn rõ được một bên mặt của người đàn ông ở cự ly gần. So với thời cấp ba, anh không thay đổi nhiều, chỉ có điều đôi mắt lông mày càng thêm lạnh lùng khi thêm vào vài phần trưởng thành theo năm tháng.
Ừ, đúng rồi.
Hạ Uý lúc này mới có thể khẳng định chắc chắn phán đoán của mình, cô không nhận nhầm người, nhưng ai ngờ ngay giây phút sau, điều bất ngờ đã xảy ra, người đàn ông đó dừng bước.
Anh là người duy nhất trong đoàn dừng lại.
Và rồi, ánh mắt hai người chạm nhau.
Đây là tình tiết mà Hạ Uý chưa từng nghĩ tới.
“À…cô Hạ Hạ” nhân viên không cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ này, anh ta liếc nhìn đồng hồ, chỉ đang lo lắng về bức ảnh chụp chung sắp tới: “Cô Hạ Hạ, cái này…”
Có nên giới thiệu không?
Vậy thì giới thiệu đi.
“À, đây là người phụ trách kế hoạch của Realcompass chúng tôi, còn đây là khách mời của lễ kỷ niệm lần này, đã hợp tác với chúng tôi nhiều lần rồi, Hạ…”
“Xin chào, Hạ Uý.” Người đàn ông lên tiếng trước.
Ban đầu, Hạ Uý không phản ứng kịp, khi hoàn hồn lại thì bàn tay đang nắm chặt đống đồ linh tinh dần siết chặt hơn. Trong tay cô có thẻ ra vào ghi tên mình nhưng trên đó viết là Hạ Hạ.
“Anh biết tôi?” Hạ Uý đột nhiên cảm thấy nóng bừng, phải chăng điều hòa vẫn chưa sửa xong?
“Ừ, tôi biết cô.” Anh cười khẽ.
Giọng nói nhẹ nhàng là thứ duy nhất trong phạm vi vài mét có thể làm cô dịu đi, giọng anh không phải cô chưa từng nghe, chỉ là dường như chưa bao giờ gần đến thế.
Tại sao anh lại biết tôi?
Làm sao anh có thể biết tôi?
Tôi biết cô, vì trước đây tôi đã thầm thương trộm nhớ cô. Còn cô? Vì lý do gì?
Hạ Uý đang suy nghĩ lý do vì sao anh lại có thể nhớ tên thật của mình nhưng lại bỏ qua một điều đáng suy ngẫm hơn, trên mặt cô đang có một lớp trang điểm đậm như vậy mà tại sao anh vẫn nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên?
“Lâu rồi không gặp.” Người đàn ông vẫn nở nụ cười, đôi mắt đẹp lạnh lùng khi cười càng thêm trong sáng.
“Cần tôi giúp không?” Anh nhìn đống đồ lỉnh kỉnh sắp rơi khỏi tay Hạ Uý, rồi ánh mắt từ từ di chuyển và dừng lại ở khuôn mặt cô.
Hạ Uý vẫn căng thẳng, cô chưa bao giờ nhút nhát đến thế, như kẻ làm chuyện xấu bị bắt quả tang tại trận.
Phải chăng mọi mối tình đơn phương đều không thể phơi bày? Hạ Uý đoán là đúng, nếu không thì chẳng thể giải thích vì sao một người thẳng thắn với bạn bè như cô lại giấu kín bí mật này lâu đến vậy.
Người vốn tự cho mình là quang minh chính đại, lại làm một chuyện rất rất không quang minh chút nào.
Kẻ đơn phương, là kẻ không thể ngẩng cao đầu, cho dù đã bao nhiêu năm trôi qua đi nữa.
“Nặng không?” Người đàn ông lại lên tiếng: “Cần tôi giúp không?”
Hạ Uý vội vàng lắc đầu.
Chiếc quạt điện nhỏ vẫn chưa tắt, khiến cô nhớ lại năm đó khi bị phạt chạy vòng quanh sân trường vì một xô gà rán đã có làn gió chiều thoảng qua mặt.
Tiếng gió vang bên tai rì rào, cô vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại.
Bên rìa sân trường có người đang luyện giọng.
Chiều tháng bảy, mặt trời lúc hoàng hôn ánh lên sắc cam hồng rực rỡ chói chang trên bầu trời, như màu sơn dầu đang tan chảy, khoác lên người chàng thiếu niên một cách chậm rãi. Thật trùng hợp, chàng trai trong bức tranh sơn dầu ấy cũng ngẩng đầu lên, cách nửa sân trường, ánh mắt họ chạm nhau.
Lúc đó họ chưa quen biết. Hạ Uý nghĩ anh chỉ tò mò về hai nữ sinh bị phạt trên sân, hoặc có lẽ mệt mỏi vì luyện giọng nên đờ đẫn thôi nhưng giờ nhớ lại mới chợt nhận ra, có lẽ cô đã sai.
Anh rõ ràng đang nhìn cô.
Họ đang nhìn nhau.
Chỉ khi đối mặt trực tiếp, cô mới có thể thấy rõ màu sắc trong đôi mắt anh.
Màu sơn phủ lên người anh, cũng đổ đầy vào đôi mắt anh. Màu mắt anh trong trẻo, dịu dàng, đẹp đến khó tả.
Lúc này đây vẻ đẹp ấy vẫn như cũ, chẳng hề đổi khác.
Anh nói, đúng vậy, tôi biết cô, Hạ Uý.
Hạ Uý hoàn toàn bối rối, chỉ biết hít thở sâu, cố gắng thu gọn mọi suy nghĩ, cuối cùng khẽ đáp: “Lâu rồi không gặp, Cố Vũ Tranh.”
Tên anh chẳng phải điều gì bí ẩn nhưng đối mặt gọi tên anh như thế này vẫn là lần đầu tiên.
Hạ Uý nghĩ, nếu lúc này cô quay đầu nhìn lại, chắc chắn sẽ thấy lại khu vườn bí mật thuộc về mình.
Mùa hè trở lại, hóa ra khu vườn đó vẫn chưa từng tàn úa.
Muôn hoa vẫn nở rộ.
Leave a Reply