Khi nhận được điện thoại của Lâm Nhược là lúc Đường Dụ vừa ngồi xuống tại tiệm làm tóc.
Người thợ học việc ân cần mang đến một tách trà hoa cùng với mấy cái bánh quế nhỏ, trà hoa được đặt trong chiếc ly thủy tinh trong suốt, nhìn có vẻ khá chắc tay: “Cô Đường đợi một chút, anh Tony sẽ đến ngay.”
“Cảm ơn.”
Đường Dụ vừa uống hai ngụm trà thì một người đàn ông mặc quần lửng phối cùng bít tất, chân đi đôi bốt Martin, bước ra từ phòng VIP, anh ta thân thuộc chào Đường Dụ một tiếng: “Nửa năm rồi không gặp, hôm nay em muốn làm gì?”
“Chỉ cần cắt tỉa một chút, sau đó nhuộm màu…”
Điện thoại reo, là Lâm Nhược, bạn học cấp ba của Đường Dụ.
“Xin lỗi, em nghe điện thoại một chút.”
Nhà tạo mẫu tóc ra hiệu bảo cô cứ tự nhiên rồi ngồi xuống chiếc ghế xoay ở góc.
“Alo.”
Vừa bắt máy, giọng nói đầy sức sống của Lâm Nhược đã vang lên từ đầu dây bên kia.
“Đường Dụ, sắp có họp lớp đó! Lớp trưởng đã chọn cả địa điểm luôn rồi, khách sạn Đại Hoa ở thành phố S, cậu có đi không?”
“Thành phố S à…” sau khi tốt nghiệp đại học thì Đường Dụ đã ở lại thành phố A, thi đậu vào Cục Thủy lợi địa phương.
“Thành phố A và thành phố S cũng không xa, đi tàu cao tốc một tiếng là đến. Cậu đừng từ chối mà! Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, lỡ sau này gặp nhau trên đường mà không nhận ra nhau thì sao?”
Đường Dụ nhìn vào chiếc gương đối diện.
Hôm nay cô chỉ đánh một lớp phấn nền, ánh đèn trên trần thiết kế ngược sáng che đi một số khuyết điểm nhỏ, mái tóc ngang vai vì lâu ngày không chăm sóc nên hơi rối, nhìn cô thực ra không khác mấy so với thời cấp ba.
Cô vô thức vuốt ve phần đuôi tóc khô xơ: “Có ai xác nhận đi chưa?”
“Ừ, có khoảng ba mươi người nói là sẽ đi rồi. Chu Soái, Trần Xung, Lưu Tiểu Béo, Từ Dĩ An, còn có Chu Học Ủy nữa…”
Trái tim Đường Dụ đột nhiên đập mạnh: “Từ Dĩ An?”
“Ừ, họp lớp lần này sẽ tổ chung với bên lớp 11/8. Đúng lúc đang là kỳ nghỉ nên bên kia sẽ do cậu ấy phụ trách.”
Nói xong, dường như chợt nghĩ đến điều gì đó, giọng nói Lâm Nhược chứa đầy ẩn ý: “Nói đến người ta… hehe, đi đi, cũng phải đi ngắm nhìn giấc mơ thời thiếu nữ của cậu đi chứ.”
Cuối cùng, Đường Dụ chỉ nói: “Để mình xem lại lịch làm việc đã.”
Nhưng trong lòng cô đã có quyết định.
Thấy cô gác điện thoại, nhà tạo mẫu tóc đứng lên, bước lại gần đưa lướt tay vuốt mái tóc dài của cô: “Để anh lấy bảng màu cho em xem trước nhé?”
Đường Dụ nhìn chằm chằm vào bản thân ình trong gương, bên dưới vẻ mặt bình thản kia là những cơn sóng lòng đang cuộn trào dữ dội.
Cô nói: “Cắt ngắn cho em đi.”
“Da em trắng nên hợp với tông lạnh… Hả? Cái gì cơ?”
“Cắt ngắn.” Cô đưa tay chỉ vào vị trí ngang tai: “Đến đây.”
Bước ra từ tiệm làm tóc, Đường Dụ đứng rất lâu trước bóng mình phản chiếu trên bức tường kính trung tâm thương mại.
Kiểu tóc siêu ngắn phong cách Nhật, là một phong cách cô chưa từng thử qua.
Gió lạnh ào tới, luồn hết vào trong cổ áo.
Đường Dụ kéo khăn choàng lên cao, che đi nửa khuôn mặt rồi cúi đầu bước về phía ga tàu điện ngầm.
Đường Dụ lớp 11/7 thích Từ Dĩ An lớp 11/8, rất nhiều người biết điều này.
Nhưng Đường Dụ năm 24 tuổi thích Từ Dĩ An 25 tuổi, đó là bí mật chỉ một mình cô biết.
Leave a Reply