Mang cái đầu tóc mới về nhà, quả nhiên, Đường Dụ đã phải hứng chịu sự công kích từ hai vị phụ huynh. Trong đó, phản ứng của bà Lưu là mãnh liệt nhất, suýt chút nữa là bà đã chặn cô ở cửa không cho vào.
Bà Lưu đau lòng nói: “Con nhìn con coi có còn giống con gái nữa không? Tối thứ tư còn có hẹn đi xem mắt, hình ảnh cũng đã gửi cho người ta hết rồi, giờ nhìn con vậy thì có khác gì đang lừa đảo người ta đâu!”
Đường Dụ bị mẹ cằn nhằn đến nhức đầu, cuối cùng đành phải hạ bệ Tony – người đã làm tóc cho cô suốt bốn năm: “Tóc bị người ta làm hư rồi, không cắt thì còn xấu hơn đó mẹ!”
Nghe vậy, bà Lưu lập tức chuyển hướng công kích: “Là thợ nào làm? Con nói tên đi, mẹ đi tính sổ với nó! Tiền mất mà dám biến người ta thành trò cười à?”
“…Không tốn tiền, được miễn phí ạ.”
“Hả? Miễn phí?…Ừ, vậy thì thôi.” Hai chữ “Miễn phí” lập tức dập tắt ngòi nổ trong bà.
Đường Dụ và ba Đường nhìn nhau, bật cười đầy bất lực.
Sau khi Đường Dụ đổi kiểu tóc thì toàn bộ quần áo phong cách tiểu thư trong tủ đều không còn hợp với cô nữa.
Đường Dụ dành cả tối để dọn quần áo vào kho nên tủ quần áo của cô giờ trống trơn, chỉ còn lại vài chiếc quần jeans cùng áo len rộng mua từ hồi đại học. Cô kiên nhẫn thử từng bộ một, dù có cố phối thế nào thì trông cô cũng như một thiếu nữ mới lớn.
Hồi còn nhỏ thì mong mau chóng đến tuổi được tô son đi giày cao gót nhưng khi thực sự trưởng thành rồi thì mỗi khi vào tiệm tóc lại muốn người ta giúp cho mình “trẻ hơn”.
Thời gian không ngừng trôi, con người cũng không ngừng hồi tưởng.
Dường như có gì đó đã sai lệch.
Đêm đó, Đường Dụ mơ rất nhiều. Khung cảnh là khuôn viên trường đại học nhưng nhân vật chính lại là những người bạn cùng lớp thời cấp ba của cô.
Họ cùng nhau học bài, cùng nhau ồn ào, cùng nhau đi dã ngoại, có những chuyện đã từng xảy ra, lại có những thứ hoàn toàn được tưởng tượng ra từ tiềm thức.
Như dự đoán, trong từng khung hình đều có sự hiện diện của Từ Dĩ An.
Cuối giấc mơ, khung cảnh chuyển sang một bến xe buýt trong một ngày tuyết rơi nặng hạt.
Năm 2012, một đợt tuyết lớn không thể tưởng tượng đã xuất hiện.
Hơn một nửa các tuyến đường đều bị phong tỏa vì tuyết đọng, công nhân vệ sinh và xe ủi tuyết bận rộn từ đầu đường này đến đầu đường kia nhưng mãi vẫn không theo kịp tốc độ tuyết rơi.
Tuyết lớn đã làm hỏng đường dây điện, đèn trong tòa nhà giảng đường đột nhiên tắt ngúm khiến cho tiếng reo hò bùng lên trong các lớp tự học buổi tối.
Đèn đường vàng vọt ở sân trong vẫn sáng, dưới ánh đèn, những bông tuyết bay lơ lửng, khung cảnh rực rỡ như một vở kịch sân khấu hùng tráng. Toàn bộ khuôn viên trường như được phủ một lớp màu bạc sáng choang.
Buổi tự học không thể tiếp tục được nữa nên các lớp được ghép thành từng nhóm, một nhóm hai lớp cùng nhau quay về ký túc xá.
Đi được nửa đường, Đường Dụ chợt nhớ mình quên mang một cuốn sách bài tập nên cô vội vã quay lại lấy, đợi đến khi cô xuống lầu thì mọi người đã bỏ xa cô.
Đường Dụ khoác áo lông vũ, vụng về bám vào lan can bước xuống, bậc thang trơn trượt, mỗi bước đi cô đều phải rất cẩn thận.
Phía sau có một lớp khác cũng đang xuống, tiếng ồn ngày càng gần.
Đường Dụ sợ làm vướng đường người khác nên nhanh chóng bước xuống, đến hai bậc cuối cô nhảy một phát đáp đất luôn.
“Không sợ chết à?”
Từ góc cầu thang vang lên giọng nói của một nam sinh.
Đường Dụ giật mình, cô quay đầu nhìn lại, người đó mặc đồng phục trắng, cổ quấn một chiếc khăn len màu xám, bước ra từ bóng tối.
Là Từ Dĩ An.
“Cậu… sao cậu lại ở đây?”
“Tôi cũng quên đồ.”
“Ồ, ồ. Vậy cậu đi lấy đi.”
Từ Dĩ An ngẩng đầu nhìn lên lớp học tối om rồi rũ mắt: “Thôi, lười leo cầu thang.”
Anh quay người bước ra ngoài, Đường Dụ nắm chặt dây cặp đi theo.
Tuyết phủ nửa đế giày, tiếng giày bước đi trên tuyết phát ra âm thanh soàn soạt.
Phía sau, tiếng ồn ào của lớp 11/6 càng làm nổi bật sự im lặng giữa hai người.
Đường Dụ: “Nếu cậu nói sớm hơn một chút thì mình đã giúp cậu lấy rồi.”
Từ Dĩ An: “Ừ.”
Hai người lại một lần nữa im lặng, cho đến khi đến bến xe buýt trong trường.
Đường Dụ vốn đang lén nhìn Từ Dĩ An thì vô tình cô liếc qua tấm biển quảng cáo bên đường, không nhịn được thốt lên: “Ồ.”
Từ Dĩ An liếc nhìn, phát hiện trên tấm biển quảng cáo là một nam sinh gầy gò xinh đẹp, đó là biển quảng cáo của một hãng điện thoại di động.
Đường Dụ dạo này đang mê mẩn chương trình tuyển chọn tài năng, cô chỉ tay vào nam sinh trên tấm biển quảng cáo: “Cảnh Nhiên nhà mình! Đúng là không tốn tiền mua mười thùng sữa bò mà!”
“Cậu thích cậu ta à?”
“Đúng vậy, trong lớp mình chỉ có một mình mình thích.” Đường Dụ thường xuyên cảm thấy cô đơn vì trong lớp chẳng ai cùng phe với cô, cô hỏi: “Lớp cậu có bạn nữ nào thích cậu ấy không?”
“Không có.” Từ Dĩ An trả lời không cần suy nghĩ, bước chân anh ngày một nhanh hơn: “Đi thôi.”
“Ừ…” Đường Dụ lặng lẽ nhìn tấm biển quảng cáo lần nữa rồi đuổi theo.
Đoàn đường này không có đèn đường, ánh sáng từ hộp đèn bên cạnh hắt ra quá sáng khiến người ta khó nhìn rõ được mặt đất.
Đường Dụ vấp chân.
Ngay lúc đó, bàn tay Từ Dĩ An nắm lấy tay cô, cách một lớp găng len dày.
“Đừng nhìn biển nữa, lo nhìn đường đi.”
Trái tim Đường Dụ đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô không dám mở miệng.
Suốt quãng đường còn lại, hai người không buông tay nhau, mà Đường Dụ cũng không liếc nhìn tấm biển quảng cáo lần nào nữa.
Khuôn viên trường chợt trở nên tĩnh lặng giữa vạn vật ồn ào, dường như tất cả những náo nhiệt ngoài kia chẳng liên quan đến cô nữa.
Bông tuyết lớn như lông ngỗng rơi lả tả phủ kín con đường phía trước.
Đây là khoảnh khắc tiệm cận với tình yêu nhất mà Đường Dụ và Từ Dĩ An từng có.
Đường Dụ nghĩ, giá như trường không yêu cầu cắt tóc ngắn thì tốt biết mấy, cô sẽ nuôi mái tóc dài thướt tha kiểu thiếu nữ, trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc váy nữ tính nhất, rồi nghiêm túc đặt bàn tay mình vào tay Từ Dĩ An.
Leave a Reply