ÁNH SAO – 04

5 giờ chiều hôm sau, Đường Dụ đúng giờ chấm công tan làm. Đồng nghiệp rủ cô đi xem phim nhưng Đường Dụ viện cớ có việc bận rồi từ chối.

Bước ra khỏi cửa của tòa nhà, một cơn gió lạnh dữ dội thổi tới làm rối tung mái tóc của Đường Dụ, khiến cô không thể mở mắt được. Đường Dụ nín thở, nghiêng đầu tìm nơi tránh gió. Cô đứng bên cạnh cây kim tiền cao ngang người để tránh gió, mắt nhìn về phía đối diện công ty.

Giờ tan tầm, ở cửa ra vào đông nghịt người, xe cộ khắp nơi.

Đường Dụ chợt nhớ ra hôm qua cô đã quên hỏi biển số xe của Hứa Uý, cũng không biết anh có đổi số điện thoại mới khi trở về thành phố S hay không.

Nhìn quanh một lúc, cô cúi đầu che tóc rồi lùi lại vào sảnh công ty. Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, định gọi thử vào số anh còn dùng hồi học cao học.

Vừa mở danh bạ ra thì có một bàn tay từ phía sau đặt lên đầu cô: “Người to lớn như tôi mà cậu cũng không thấy à?”

Đường Dụ ngơ ngác quay lại, đối mặt với khuôn mặt của Hứa Uý: “Cậu chui ở đâu ra vậy?”

Hứa Uý chỉ về phía chiếc ghế sofa nhỏ ở góc. Anh đã ngồi đó nửa tiếng, ngẩng đầu lên liền thấy cô đang lao ra ngoài như một cây nấm.

Hứa Uý kéo mũ áo lông vũ trùm lên đầu Đường Dụ rồi đẩy vai cô đi về phía sau: “Xe đậu dưới tầng hầm trung tâm thương mại bên cạnh.”

“À? Bãi đỗ xe đó đắt lắm. Biết vậy tôi dặn cậu đợi tôi, để tôi ra ngoài tìm cậu là được rồi.” Cô giơ tay kéo lại chiếc khăn quàng cổ đang tuột xuống: “Cậu đang dùng số điện thoại nào, để tôi còn lưu lại.” 

“Vẫn là số cũ.” Hứa Uý trực tiếp gọi điện cho Đường Dụ, màn hình điện thoại sáng lên, trong điện thoại đã lưu sẵn tên anh.

“Hứa Chó Điên.”

“…”

“…”

Không khí đột nhiên yên tĩnh trong một giây.

Đường Dụ cúi đầu định chạy nhưng bị cánh tay dài của Hứa Uý vòng qua giữ lại, anh cười khẽ: “Hồi cấp ba và đại học cậu lưu số tôi như vậy à?”

“Không có! Sau khi cậu không dùng nữa thì tôi mới đổi chứ bộ.”

Sau khi xin lỗi thì Đường Dụ mới nhận ra, ơ, đây là mối quan hệ hai chiều mà?

“Cậu cũng đổi tên tôi mà? Có gan thì cho tôi xem điện thoại của cậu đi.”

Quả nhiên, Hứa Uý nghe xong liền buông cô ra: “Thôi vậy, sợ cậu sẽ tức chết mất.”

“Tôi biết ngay mà!”

Xuống tầng hầm thứ nhất, Hứa Uý dẫn Đường Dụ đi hai vòng, hai người dừng chân trước một chiếc xe Volkswagen màu trắng, sơn xe bóng loáng, không thua kém gì xe mới.

Hứa Uý mở khóa xe rồi hỏi cô: “Bao lâu rồi chưa lái xe? Muốn thử tay lái một chút không?”

Đường Dụ hậm hực: “Thôi, giờ này xe cộ đông đúc, dễ va quẹt lắm.”

Cửa xe mở ra, một mùi oải hương dễ chịu thoang thoảng bay ra. Đường Dụ nhìn quanh một lượt, trên xe sạch sẽ, không có một cái đệm tựa hay gối ngồi nào, quả thật là mới mua chưa đầy ba ngày.

Điều hòa bật lên, nhiệt độ trong xe dần ấm lên.

Đường Dụ cởi khăn quàng và áo khoác, rồi lấy từ trong túi ra một hộp quà nhỏ: “Tặng cậu quà tốt nghiệp nè.”

Hứa Uý liếc nhìn cô: “Ừ, tháng Sáu tốt nghiệp, tháng Mười Một mới tặng quà, biệt danh của cậu là Kịp Thời Vũ à?”

“… Không muốn thì thôi.”

“Muốn chứ.” Hứa Uý cười một tiếng rồi xoay vô lăng đánh xe rời khỏi tầng hầm: “Cái gì đó?”

“Đồ trang trí trong xe.” Đường Dụ thành thật nói: “Tôi mở giúp cậu nha?”

“Ừ.”

Món quà này được cô mua tạm vào giờ nghỉ trưa hôm nay, chị gái ở cửa hàng quà lưu niệm gói khá đẹp, còn dùng dây lụa thắt thành nơ.

Sau khi lớp giấy gói, Đường Dụ lấy ra hai chú hươu nhỏ, một đực một cái, toàn thân trắng muốt, gạc của hươu đực được làm rất chân thực và đẹp mắt.

Cô bóc lớp màng nhựa ở đế đi rồi nghiêng người đặt hai chú hươu lên bảng đồng hồ trước mặt, chắp tay: “Trên đường bình an.”

Hứa Uý liếc nhìn cô rồi mỉm cười: “Cảm ơn.”

Hai công ty của họ chỉ cách nhau bốn cây số, Đường Dụ biết nhà của Hứa Uý không xa nhưng không ngờ lại gần đến vậy. Xe vừa rời khỏi công ty cô, rẽ trái rẽ phải, qua hai cái ngã tư là đến nơi.

Xuống xe, trước tiên Hứa Uý lấy từ ghế sau ra một túi đồ nặng trịch, anh ném chìa khoá căn hộ cho Đường Dụ rồi đi vòng ra cốp xe phía sau lôi ra hai cái vali đen.

“803.”

“Ừ.” Đường Dụ đẩy cửa tòa nhà ra, sau khi giữ cửa cho Hứa Uý xong thì cô nhấn nút thang máy đi lên. “Trên lầu có chổi và cây lau nhà không? Lúc nãy tôi thấy ở cổng tiểu khu có cửa hàng tạp hóa.”

“Không cần.” Hứa Uý nhìn bảng điều khiển thang máy rồi hất cằm với cô: “Vào đi.”

Bước vào thang máy, Đường Dụ mới rảnh tay để xem bên trong mấy cái túi lớn túi nhỏ nặng trịch xung quanh cô có gì: thịt hộp, tôm viên, bánh gạo phô mai… cùng các loại gia vị lẩu khác.

“Tối nay ăn lẩu hả?”

“Ừ.”

“Sao cậu mua nhiều vậy, hai người chắc chắn không ăn hết đâu.”

Hứa Uý đáp: “Ai bảo cậu chỉ có hai người.”

“?”

Cửa thang máy mở ra, đối diện chính là căn hộ số 803.

Đường Dụ tạm nuốt thắc mắc vào trong để lấy chìa khóa mở cửa. Ổ khóa vừa xoay hai vòng thì cửa lại được mở ra từ bên trong.

Lần này, người đứng trong cửa là một cô gái xinh đẹp. Theo bản năng, Đường Dụ lập tức chú ý đến mái tóc xoăn dài màu nâu nhạt đang xõa trên chiếc áo len rộng màu xám của cô ấy, trông quyến rũ cực kỳ.

Cô gái cười tươi: “Hai người tới rồi!”

Đường Dụ hoàn toàn bất ngờ, cô đứng sững một lúc rồi mới bị Hứa Uý đẩy vào.

Cô gái lấy từ tủ giày ra hai đôi dép: “Chiều nay tôi mới mua ở siêu thị.”

“Ừ, cảm ơn.”

Nhân lúc thay giày, Đường Dụ kéo Hứa Uý lại, hạ giọng: “Sao cậu không nói trước với tôi là bạn gái cậu cũng ở đây vậy? Làm tôi chẳng chuẩn bị tâm lý gì cả.”

Hứa Uý cởi đôi giày thể thao, cúi người cất chung vào tủ cùng đôi bốt của cô, một lúc sau anh mới lên tiếng: “Gặp bạn gái tôi thì cậu cần chuẩn bị tâm lý gì chứ?”

Không phải như vậy, ít nhất thì cô cũng phải chuẩn bị quà gặp mặt chứ.

Đường Dụ trừng mắt nhìn anh, quay người định tự giới thiệu với chị gái xinh đẹp kia thì cánh cửa phòng ngủ phía sau bật mở. Một nam sinh trạc tuổi Hứa Uý vừa ngáp vừa bước ra, tự nhiên khoác vai chị gái nọ, cằm chống lên đỉnh đầu cô, nói bằng giọng ngái ngủ: “Hứa Uý đón người về rồi à, ăn cơm được chưa?”

Đường Dụ lại một lần nữa đứng hình. Hứa Uý đã đón lấy túi lẩu trong tay cô bước vào: “Nồi nước dùng bắc lên chưa?”

Mãi đến khi nồi lẩu sôi sùng sục, mọi người mới có dịp ngồi xuống tự giới thiệu.

Chàng trai ngái ngủ ban nãy tên là Thẩm Nghị, là bạn cùng phòng của Hứa Uý, còn chị gái xinh đẹp tóc xoăn dài là bạn gái của anh ta. Nghe tin Đường Dụ hiểu nhầm thì Thẩm Nghị cười ha hả rồi chỉ vào Hứa Uý: “Cái thằng ngay đơ như khúc gỗ này thì làm gì có phúc phần đó!”

Đường Dụ nhìn anh ta xong lại nhìn Hứa Uý, trong lòng nghĩ thầm, tính cách Hứa Uý tuy tệ thật nhưng khuôn mặt này cũng tính là đáng giá mà.

Châu Sướng hỏi cô: “Em gái, em tên gì? Học trường nào vậy?”

Hứa Uý: “Phụt.”

Đường Dụ: “… Tôi tên Đường Dụ, là em họ của cậu ấy. Tôi đi làm được hai năm rồi.”

“Thật à? Mình không nhìn ra đó.”

Hứa Uý cười cười: “Mặt cô ấy baby lắm.”

“…”

Trong bữa ăn, Châu Sướng nhắc tới chiếc đèn trần hỏng trên ban công thì Đường Dụ mới biết cô nàng không sống ở đây, chiều nay chỉ đến giúp dọn dẹp mà thôi, nhưng mà căn hộ này đã được dọn sạch sẽ, nên ở đây hoàn toàn không có việc gì cho cô ấy làm cả.

Đường Dụ nhìn Hứa Uý: “Không phải bảo tôi đến giúp sao?”

Hứa Uý: “Đợi cậu tan làm chạy đến, thì chắc đêm nay tôi ra công viên ngủ luôn quá.”

“Tôi làm việc nhanh nhẹn lắm đó.”

“Ừ, giỏi lắm.”

Đường Dụ vừa nói vừa cắn đứt một miếng sụn heo.

Thẩm Nghị và Hứa Uý là bạn học cùng lớp nghiên cứu sinh dưới sự hướng dẫn của cùng một giáo sư, cùng trở về thành phố A và cùng ứng tuyển vào một công ty, tình cảm giữa họ khá tốt, bữa ăn hôm nay cũng có ý nghĩa chúc mừng. Lẩu đã ăn được một nửa thì Thẩm Nghị hứng khởi ôm một thùng bia ra.

“Uống không Đường Dụ?”

Đường Dụ nhìn về phía Hứa Uý, người nọ vớt một miếng cá bỏ vào chén cho cô: “Muốn uống thì uống, ở đây tôi còn một phòng trống.”

Đường Dụ: “Uống.”

“Không sao không sao, bia độ cồn thấp, uống không say đâu.”

Thẩm Nghị rót cho mỗi người một ly, gõ nhẹ lên mặt bàn: “Nào, chúc mừng tôi và Hứa Uý đã chính thức gia nhập hàng ngũ công nhân viên chức!”

Châu Sướng liếc anh ta: “Ai lại tự chúc mừng mình bao giờ.”

“Kệ đi, vui là được, haha, cạn ly!”

“Cạn ly!”

Đường Dụ ngửa đầu uống cạn một hơi. Đã lâu rồi cô không uống rượu bia nên lúc mới uống có chút không quen làm cho cô ho sặc sụa. 

Một hộp khăn giấy được ném đến trước mặt Đường Dụ.

Hứa Uý chống cằm nhìn cô cười khẩy: “Tôi còn tưởng cả đời này cậu sẽ không đụng đến rượu nữa cơ mà.”

Đường Dụ hơi ngẩn người, một vài hình ảnh xa xưa đột nhiên hiện lên. Cô liếc anh một cái rồi lại tự rót cho mình một ly: “Ai cần cậu lo!”

Hứa Uý khịt mũi một cái rồi kéo dài giọng: “Ai rảnh mà lo.”

Nồi lẩu càng ăn càng nóng, Đường Dụ uống liền hai ly bia, bị hơi nóng làm cho choáng váng mặt mày, cô đứng dậy lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh, trước khi đi còn không quên cầm theo cái điện thoại đã rung suốt cả buổi tối.

Trong phòng tắm, cô rửa mặt một chút, cảm thấy dễ chịu hơn.

Cô mở điện thoại vào nhóm chat đang nhắn tin liên tục. Để tiện liên lạc tổ chức, hai lớp được kéo vào một nhóm, lúc này, họ đang trò chuyện rôm rả.

Đường Dụ lướt qua một lúc, phát hiện mọi người đã bắt đầu đăng ký tham gia.

Cô lướt nhanh xuống, đột nhiên cô nhìn thấy một avatar quen thuộc.

Kéo lại một chút, đó là Từ Dĩ An.

Anh đã tag khoảng mười người, hỏi chung một câu là có đến không. Tên Đường Dụ được đặt ở giữa, không quá nổi bật nhưng cũng đủ khiến người ta suy nghĩ.

Sau dòng trạng thái này, phía dưới đã có hơn một trăm bình luận.

Đường Dụ không biết có nên trả lời thêm hay không.

Đột nhiên, có một tin nhắn riêng hiện lên phía trên khiến cho tim cô đập loạn một nhịp.

[Từ Dĩ An: Cậu có đến buổi họp lớp không?]

Đường Dụ nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy rất lâu, cuối cùng cô gõ: Chắc là không.

[Từ Dĩ An: Bận lắm sao?]

[Đường Dụ: Ừ, cuối năm rồi, có một số việc phải giải quyết cho xong.]

[Đường Dụ: Còn cậu? Học thạc sĩ có mệt không?]

[Từ Dĩ An: Cũng tạm.]

Cuộc trò chuyện lại gián đoạn.

Đường Dụ ngồi trên nắp bồn cầu, chất cồn từ từ lan tỏa khiến cho mọi động tác của cô trở nên chậm chạp một cách vô thức.

Cô cầm điện thoại, lướt từ từ lên phía trên.

Trong lịch sử trò chuyện của hai người chỉ có những nội dung đơn giản hết mức có thể như “Dạo này thế nào?” “Thi cuối kỳ qua chưa?” – những thứ vô thưởng vô phạt ấy, lại giống như một chiếc lưỡi câu cùn, mỗi lần Đường Dụ muốn lùi bước là lại giăng ra cho cô một chút mồi.

Đường Dụ vẫn nhớ cái cảm giác thận trọng, căng thẳng mỗi khi gõ từng chữ đó.

Trong lòng cô luôn mong đợi, câu tiếp theo, có lẽ câu tiếp theo anh ấy sẽ mở lời. 

Nhưng không.

Đường Dụ cũng từng âm thầm tưởng tượng, có lẽ mình sẽ phải là người bước đi bước đầu tiên, rồi anh ấy nói đồng ý, chúng ta thử xem sao. 

Nhưng cũng không.

Quen biết tám năm, lịch sử trò chuyện của họ chưa đầy mười phút đã lướt hết.

Đường Dụ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, ngực cô đau nhói, căng tức. Cô đứng dậy, mở nắp bồn cầu rồi nôn thốc nôn tháo.

Dạ dày như bị lộn ngược ra ngoài, dường như Đường Dụ đã nôn ra hết tất cả những gì đã ăn tối nay. Ý thức mơ hồ, cả người cô dựa vào cửa phòng tắm, nước mắt không ngừng rơi.

Trong cơn mơ hồ, Đường Dụ nghe thấy ai đó đang gõ cửa rất ồn ào, rồi “Ầm” một tiếng, ánh sáng từ phòng khách tràn vào, có ai đó thô bạo bế cô từ sàn nhà lên, giọng nói người nọ lạnh lùng: “Sáu năm trôi qua lãng phí rồi phải không?”

Đường Dụ khó chịu ôm lấy cổ anh, nước mắt chảy vào chiếc áo len cổ cao của anh, vương trên mặt anh đau nhói.

Sáu năm. 

Sáu năm trước lần đầu cô uống rượu, cũng chính Hứa Uý là người bế cô đi. Đường Dụ cứ tưởng đời này cô sẽ không phải gặp lại cái cảnh tượng thê thảm chật vật này một lần nào nữa.

Bình luận

Leave a Reply