Ngày cuối cùng của cấp ba, toàn trường tập trung tại nhà hàng Đại Hoa ăn tiệc chia tay, mỗi lớp được bố trí một phòng riêng.
Ba năm sống theo khuôn phép chính thức kết thúc vào ngày hôm nay. Mấy cặp đôi trong lớp cùng nhau mặc đồ đôi, ngang nhiên đến chúc rượu giáo viên chủ nhiệm.
Thầy chủ nhiệm nheo mắt nhìn về phía họ: “Thầy biết là có gì đó không ổn từ lâu rồi, mỗi lần điểm danh các em lại làm ồn.”
Tình cảm thời thanh xuân thường trong trẻo đến mức có thể nhìn thấu chỉ bằng một ánh nhìn.
Cánh cửa đầu tiên dẫn đến thế giới người lớn được mở ra khiến cho mọi người đều mất kiểm soát, từng thùng bia lần lượt được mở ra.
Đường Dụ cũng uống một ít, hai gò má thiếu nữ nhanh chóng ửng đỏ như hai quả táo, còn ý thức thì tạm coi như là còn tỉnh táo.
Đến cuối buổi, lớp trưởng đứng lên bục hùng hồn nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, ai có điều gì muốn tỏ bày thì nói nhanh đi! Tuổi trẻ không để lại hối tiếc!”
Mọi người đều cười.
Lớp phó thể dục với thân hình vạm vỡ đứng dậy đầu tiên, cầm ly rượu bước lên bục: “Lớp trưởng, mình thích cậu!”
Nói xong ngửa cổ uống cạn ly: “Không còn gì hối tiếc nữa!”
Lớp trưởng đỏ mặt.
Tiếng reo hò gần như vang khắp cả tầng, lớp bên cạnh nghe thấy động tĩnh cũng bắt đầu hò reo theo.
Cuối cùng, hai lớp qua lại thăm nhau, khung cảnh vô cùng nhộn nhịp.
Trải qua ba năm cùng nhau, mỗi cô gái đều có điểm sáng được ai đó nhận ra, Đường Dụ cũng được mời hai ly rượu.
Đáp lễ hai ly xong thì bụng Đường Dụ đã hơi căng nhưng cô ngại không dám đi vệ sinh vì sợ rằng Từ Dĩ An sẽ tới.
Nửa sau buổi tiệc náo nhiệt nhưng lại như bị bao trùm bởi một lớp sương mù. Đường Dụ ngồi đó, mắt dán vào cánh cửa phòng tiệc, trái tim cô nhảy vọt lên mỗi lần có ai đó cửa mở, rồi lại trái tim lại đau đớn rơi xuống khi người bước vào không phải anh.
Một lần nữa cửa mở, cô nghe thấy giọng nữ ngọt ngào vang lên từ micro phòng bên: “Từ Dĩ An, mình thích cậu! Đã từ lâu lắm rồi!”
Đó là lời tỏ tình của cô.
Dây thần kinh Đường Dụ trở nên căng thẳng tột độ, cánh cửa tự động khép lại khiến cho Từ Dụ không nghe thấy câu trả lời.
Cũng không nghe thấy tiếng reo hò nào cả mà, Đường Dụ thầm nghĩ.
Đường Dụ đợi đến tận lúc tan tiệc cũng không đợi được Từ Dĩ An mà người xuất hiện lại là Hứa Uý.
Lúc này đầu óc Đường Dụ đã rối bời, cô nói năng lắp bắp: “Tôi không đi.”
“Không đi thì ở đây đợi người ta đuổi à? Đứng dậy đi.”
“Không!” Đường Dụ bám chặt vào bàn, mái tóc ngắn rối bù trên mặt: “Tôi còn phải đợi người.”
“Đợi ai?”
Đường Dụ không chịu nói.
Lâm Nhược bên cạnh cúi người nói nhỏ: “Cậu ấy đợi Từ Dĩ An đấy.”
Hứa Uý im lặng một lúc, rồi mới hỏi: “Ở lớp các cậu à?”
“Không, lớp bên cạnh.”
Hứa Uý không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng kéo ghế lại ngồi bên cạnh cô: “Mười lăm phút.”
Đường Dụ lật người trên bàn, đôi má đỏ ửng hướng về phía anh, đôi mắt ướt át: “Ừ.”
Hứa Uý như không nỡ nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, anh quay mặt đi.
Những người trong lớp lần lượt chào tạm biệt rồi rời đi, cũng có người đang khóc.
Đường Dụ cũng bắt đầu rơi nước mắt, cô khóc rất khẽ, chóp mũi đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ lăn xuống.
Hứa Uý lau cho cô hai lần nhưng không hết nên đành từ bỏ, anh đứng dậy: “Đi thôi.”
Lần này anh không chiều Đường Dụ nữa, anh nắm lấy cánh tay cô, xốc cả người cô đứng dậy và dẫn ra ngoài.
Đường Dụ vẫn khóc.
Đang đi trên hành lang thì đột nhiên Đường Dụ lại đứng im không nhúc nhích.
Cô nhìn thấy Từ Dĩ An rồi.
Bên cạnh anh có một nữ sinh, nữ sinh ấy đang nói với giọng nghẹn ngào: “Từ Dĩ An, mình thực sự rất thích cậu!”
Nữ sinh này lại cướp mất lời của cô.
Từ Dĩ An cũng nhìn thấy cô, anh hơi ngẩn người một chút rồi nói: “Trần San say rồi.”
Đường Dụ gật đầu: Mình biết. Cậu không thích cô ấy, mình cũng biết. Cậu còn gì muốn nói với mình không?
Cô mấp máy môi nhưng lại phát hiện ra cổ họng mình chẳng thể phát ra tiếng nào.
Hứa Uý mất kiên nhẫn, anh nắm lấy cánh tay cô: “Có đi hay là không?”
Đường Dụ không đi, cô nắm chặt lấy tay nắm cửa phòng bên trái, im lặng nhìn xuống đất, nước mắt lặng lẽ rơi.
Từ Dĩ An dường như không nhận ra cô đang khóc, anh đỡ lấy nữ sinh đang loạng choạng nọ rồi nói: “Tôi đưa cô ấy xuống trước, cậu chú ý an toàn nhé.”
Dừng một chút anh lại nói: “Lên đại học nhớ giữ liên lạc nhé.”
Đường Dụ nhìn theo bóng lưng Từ Dĩ An biến mất sau cửa thang máy rồi bật khóc nức nở.
Cuối cùng vẫn là Hứa Uý cõng cô xuống cầu thang, trong không gian cầu thang vắng lặng, cô khóc nức nở không thể kiềm chế, miệng luôn lặp đi lặp lại một câu: “Từ Dĩ An, mình thích cậu.”
Còn Hứa Uý thì từ đầu đến cuối đều không nói một lời nào.
–
Khi Đường Dụ tỉnh dậy, trong phòng tối om, chiếc đèn nhỏ trên đầu giường phát ra ánh sáng vàng nhạt.
Đầu cô đau dữ dội, miệng lưỡi thì khô và đắng ngắt.
Đường Dụ từ từ nhìn quanh căn phòng lạ lẫm. Tủ đứng, bàn làm việc nhỏ, ghế xoay, đây là phòng của Hứa Uý.
Đường Dụ xoay đầu thì nhìn thấy Hứa Uý đứng trước cửa sổ kính.
Anh vẫn mặc chiếc áo len cổ cao ban ngày, đứng quay lưng về phía giường, ánh đèn neon từ khu thương mại bên ngoài chiếu lên người anh, làm nổi bật đường nét sống mũi cao và ánh sáng đỏ lập lòe trên đầu ngón tay.
Đường Dụ chưa từng biết anh hút thuốc: “Hứa Uý…”
Giọng cô khàn khàn khô khốc, cô lập tức im bặt.
Hứa Uý quay lại, đôi mắt anh ẩn chìm trong bóng tối: “Tỉnh rồi à? Uống nước mật ong trên bàn đi.”
“Ừ…”
Đường Dụ hiếm khi nghe lời như vậy.
Cô chống tay lên giường ngồi dậy, cầm ly nước mật ong uống ừng ực.
Vị nhạt, không quá ngọt.
“Cậu bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy?”
Hứa Uý không trả lời, anh đóng cửa thông gió của cửa sổ kính rồi đi đến đầu giường, dụi tắt điếu thuốc trên nắp ly trà: “Không quen mùi?”
“Cũng không đến nỗi.” Vì anh có mở cửa sổ nên mùi thuốc hầu như đã bay hết, không lan sang phía này nhiều.
“Biết rồi.” Hứa Uý đưa tay chạm vào má cô thì thấy không còn nóng nữa: “Còn chóng mặt không?”
Đường Dụ lắc đầu, nghĩ một chút rồi gật: “Còn một chút.”
“Có lẽ là cơ thể cậu không dung nạp được cồn, sau này đừng uống nhiều.”
Lần trước không biết cô uống bao nhiêu, tối nay chỉ mới ba ly mà đã say đến mức này, rõ ràng là không bình thường.
Đường Dụ gật đầu im lặng. Giờ nghĩ lại, hai lần cô cảm xúc tan vỡ nhất đều là sau khi uống rượu, dù có phần do Từ Dĩ An nhưng chủ yếu vẫn là tác dụng của rượu.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Uý kéo cái ghế xoay lại rồi ngồi đối diện Đường Dụ, anh hỏi thẳng: “Buổi họp lớp là khi nào?”
Đường Dụ ngẩn người: “Giữa tháng sau.”
“Thành phố S?”
“Ừ.”
Hứa Uý gật đầu: “Tôi đưa cậu đi.”
Đường Dụ: “Tôi đâu có định đi.”
Hứa Uý liếc nhìn cô: “Không nói rõ ràng thì nỗi ám ảnh của cậu có tan biến được không? Nhìn cậu uống rượu đến suýt nữa mạng cũng không còn đi kìa.”
“Đã nói là do không dung nạp được cồn mà.”
Đường Dụ lướt ngón tay trên hoa văn tinh xảo của ly thủy tinh rồi khẽ nói: “Không còn ám ảnh nữa đâu, chỉ là cần thêm chút thời gian nữa thôi.”
Ngày cô quyết định cắt tóc là cô đã nghĩ thông suốt rồi.
Suốt bao năm qua, người cô thích đã không còn là chàng trai từng nắm tay cô trong đêm tuyết năm xưa. Ký ức kia đã được tu sửa lặp đi lặp lại, Từ Dĩ An trở thành hiện thân của mọi điều tốt đẹp trên đời.
Cho dù hai người chưa từng bắt đầu nhưng trong lòng Đường Dụ đã vẽ ra một triệu kiểu tình yêu.
Chắc có lẽ đây chỉ là ám ảnh thôi, có lẽ cô chỉ đang tự mình đa tình suốt sáu năm trời thôi.
Hứa Uý nhìn sâu vào mắt Đường Dụ: “Không có gì tiếc nuối sao?”
“Có chứ nhưng chẳng sao cả.”
Tuổi trẻ không nuối tiếc là chuyện chỉ có trẻ con mới tin.
Tuổi trẻ chính là nuối tiếc.
Không tỏ tình là nuối tiếc, mà tỏ tình rồi…
Thì vẫn sẽ nuối tiếc.
Tuổi trẻ mà không có nuối tiếc ư?
Không có chuyện đó đâu.
Leave a Reply