ÁNH SAO – 06

Đường Dụ ngáp một cái.

Hứa Uý bật chiếc đồng hồ báo thức trang trí để ở đầu giường: “Mười một giờ rồi, ngủ tiếp đi, ngày mai còn phải đi làm.”

“Còn cậu ngủ ở đâu? Phòng còn lại đã dọn dẹp chưa?”

“Ừ.”

Hứa Uý đẩy chiếc ghế xoay về vị trí cũ, lấy khăn giấy bọc điếu thuốc vừa hút xong lại rồi lấy một chai nước hoa nam từ tủ ra, xịt nhẹ hai cái.

Nếu là bình thường, Đường Dụ chắc chắn sẽ chê anh phô trương màu mè nhưng lúc này cô biết thân biết phận mình đang nằm trong căn phòng được người ta cho mượn nên cô chọn im lặng.

Đường Dụ khẽ hít nhẹ, là mùi gỗ mát lạnh, thực ra cũng khá dễ chịu.

Dọn dẹp xong xuôi, Hứa Uý đẩy cửa phòng, tìm công tắc trung tâm trên tường để tắt đèn ngủ đầu giường.

Đường Dụ kéo chăn lên cao, người trượt xuống cuối giường,  chăn ga gối nệm có vẻ vừa được phơi nên mềm mại tơi xốp, lại còn mang theo mùi hương sạch sẽ dễ chịu.

“Đường Dụ.” Hứa Uý bất chợt gọi cô.

“Hửm?” Đường Dụ ngước nhìn, ánh đèn phòng khách kéo dài bóng anh in trên sàn gỗ.

Bóng người nọ khẽ động nhưng cuối cùng anh chẳng nói thêm gì mà chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sáng hôm khi bị đồng hồ báo thức đánh thức, Đường Dụ vẫn còn lơ mơ, tứ chi nặng như đeo chì.

Khi vào nhà vệ sinh rửa mặt, Đường Dụ mới phát hiện trên bồn rửa có để sẵn một bộ bàn chải và khăn mặt mới màu xanh. Trên giá là sữa rửa mặt và đồ dưỡng da dành cho phụ nữ còn nguyên seal làm cho Đường Dụ như thấy ma, cô đứng đó nhìn chằm chằm vào mớ chai lọ lỉnh kỉnh đó hồi lâu không biết nên nói gì.

Lúc cô bước ra khỏi nhà vệ sinh cả người vẫn còn hơi đờ đẫn.

Thẩm Nghị vừa từ bếp bước ra, tay cầm cây quẩy vẫy gọi cô: “Tỉnh rồi hả? Lại ăn sáng đi.”

“Chào buổi sáng.”

Đường Dụ bước đến ngồi xuống, phát hiện trên bàn đã bày cháo trứng bắc thảo, sữa đậu nành, mì bò, còn có quẩy, bánh bao nhân thịt, ngô luộc: “Mua nhiều vậy ạ?”

“Ừ, Hứa Uý sáu giờ sáng đã dậy đi mua rồi, bảo là muốn thử xem quán nào ngon.”

“Ồ ồ.” Đường Dụ quay đầu, phát hiện cửa phòng ngủ thứ ba đóng chặt: “Cậu ấy đâu rồi?”

“Tôi về ngủ bù đây. Lúc nửa đêm tôi dậy đi vệ sinh thấy đèn phòng cậu ấy vẫn sáng.” Nói xong, Thẩm Nghị liếc nhìn mí mắt hơi sưng của cô: “Bây giờ cậu ổn chưa? Hôm qua bọn tôi sợ hết hồn luôn đó.”

Đường Dụ nhớ lại vẻ mặt xấu hổ của mình tối qua cũng cảm thấy ngượng ngùng: “Làm phiền mọi người rồi.”

“Không sao đâu, Hứa Uý có để cho bọn tôi nhúng tay vô đâu.”

Sau khi Đường Dụ ra khỏi nhà hơn một tiếng đồng hồ, Hứa Uý mới từ trong phòng bước ra.

Thẩm Nghị lúc này đã nằm trên ghế sofa phòng khách chơi game, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại: “Chìa khóa tôi đưa cho em họ rồi, đã nhìn thấy cô ấy ra khỏi khu dân cư, có vẻ đã ổn hơn rồi.”

“Ừ.”

Hứa Uý vuốt lại mái tóc rối bù, vừa mở cửa phòng ngủ chính thì liền nhìn thấy trên giường có một đống chăn màu xám bạc bị xoắn lại như bánh mì, chất cao thành một ngọn núi nhỏ, trông giống như hiện trường của một vụ bỏ trốn sau khi ai đó đã cố gắng giũ chăn nhưng càng giũ càng rối, không thể thu dọn được.

Hứa Uý nhìn chằm chằm vào đống chăn đó một lúc rồi bật cười.

Lúc này, Đường Dụ đang ngồi lơ đãng trước máy tính, cố gắng làm việc với quầng thâm mắt mệt mỏi, cô bỗng nhận được một bức ảnh kèm dòng chữ: [Tiền hối lộ?]

Trong hình là chiếc chăn nặng như mười cân mà cô chẳng thể giũ sáng nay, giờ nó đã được trải phẳng phiu trên giường.

Đường Dụ bĩu môi: [Tôi còn chưa nói với ai việc cậu dùng serum dưỡng da của phụ nữ đâu đó, đồ biến thái.]

Hứa Uý mất hai ba phút mới trả lời: [Cậu đúng là đồ ngốc mà.]

Vì tin nhắn này của anh mà Đường Dụ lại lơ đễnh cả buổi chiều.

Đến gần giờ tan làm, bà Lưu gửi một chuỗi tin nhắn nhắc nhở cô về buổi hẹn tối nay: [Con liệu mà ăn mặc cho đẹp vào nhé.]

Lúc này Đường Dụ mới nhớ ra, cô cúi đầu nhìn xuống quần áo mình đang mặc trên người, chiếc áo len cô đang mặc tối qua còn lăn lộn trong phòng tắm mới của Hứa Uý.

Cô trả lời: [Dạ, con mặc đồ mới rồi.]

Bà Lưu gửi lại cho cô một biểu tượng “Thích.”

Để mà nói về cuộc hẹn giữa nam và nữ, nếu quá sớm thì cảm giác không đủ lãng mạn, tốt nhất là khoảng bảy tám giờ tối khi đèn đường bắt đầu lên, đêm dần buông xuống mờ ảo.

Đường Dụ tan làm sớm, thấy còn hai tiếng đồng hồ rảnh rỗi nên liền kéo hai đồng nghiệp đến trung tâm thương mại gần đó mua sắm.

Ban đầu chỉ định giết thời gian cho vui nhưng khi nhìn thấy những cửa kính trưng bày người mẫu đầy ắp hàng hóa thì lại không thể kiềm chế được bản thân. Đó là chưa kể đồng nghiệp đi cùng cô lại còn là những người hay phụ hoạ, bất kể cô thử đồ gì cũng đều khen: “Ôi! Đẹp lắm! Hợp lắm!” 

Thật chẳng đáng tin tí nào.

Nhưng mà cảm giác này phải nói là đã quá đã.

Đến cuối cùng có chút không kiểm soát được khát khao của mình, khi cuộc mua sắm kết thúc cũng là đến đúng giờ hẹn, Đường Dụ xách năm sáu túi giấy bước thẳng đến nhà hàng đã đặt bên cạnh.

Ảnh của cả hai bên đã trao đổi từ trước, đối phương có vẻ ngoài thanh tú trắng trẻo, bản thân lại còn khéo ăn nói khiến cho cả tối Đường Dụ đều cười tươi rói.

“Rồi sao nữa?” Hứa Uý đang ở đầu dây bên kia hỏi.

Đường Dụ nói: “Rồi tôi mua cho ba mẹ một gói bảo hiểm.”

“Phụt.”

Đường Dụ nằm sấp trên giường, lười nhác lật người: “Coi như kết thêm một người bạn vậy. Mấy đứa người hàng online, tư vấn tài chính trong bằng vòng tròn bạn bè của tôi đều từ đi xem mắt mà ra cả, tiện lắm.”

“Ánh mắt cậu thông suốt thật.”

Hứa Uý không hỏi thêm mà đổi đề tài khác: “Thẩm Nghị bọn họ muốn đi bến Sở Khẩu xem trình diễn ánh sáng, cậu đi không?”

“Giờ này mới đi à?”

“Còn kịp mua vé.”

Đường Dụ chợt hiểu ra: “Cậu không muốn làm bóng đèn chứ gì?”

“Ừ.”

“Có trả tiền công cho tôi không?”

“Có, cho cậu tiền mua kẹo.”

“Xì.” 

Đường Dụ đưa điện thoại ra xem giờ rồi nhảy xuống giường: “Tôi đi tắm đây, khoảng nửa tiếng nữa cậu canh giờ rồi qua đón tôi.”

“Ừ.”

Quần áo mới nhanh chóng có dịp dùng đến.

Đường Dụ tắm xong, thay vào chiếc váy dệt kim màu be xẻ tà mới mua rồi khoác thêm chiếc áo phao dài trắng bên ngoài. Khi đóng tủ quần áo, cô do dự nhìn giá treo khăn một lúc rồi thôi, dây buộc cổ váy đã đủ đẹp, quàng khăn sẽ che đi mất.

Cô vừa chuẩn bị xong đã nhận được tin nhắn của Hứa Uý: [Xong thì xuống.]

Đường Dụ chọn một chiếc túi xách nhỏ rồi mở cửa phòng bước ra.

Bà Lưu thấy con gái diện đồ mới thì ngạc nhiên: “Vừa mới về không lâu sao lại đi tiếp rồi?”

“Con đi xem trình diễn ánh sáng với Hứa Uý. Con đi đây, bye bye mẹ!”

Cánh cửa chống trộm vừa đóng sầm thì hai vợ chồng nhìn nhau, trong đầu hai ông bà thoáng nghĩ đến điều gì đó nhưng ý nghĩ vụt qua nhanh quá chẳng kịp nắm bắt.

Xe của Hứa Uý đậu cạnh bồn hoa giữa khu dân cư, đèn báo sáng nhấp nháy. Từ xa đã thấy Châu Sướng thò đầu ra từ ghế sau: “Đường Dụ!”

Đường Dụ mở cửa ghế phụ ngồi lên, Hứa Uý quay sang nhìn cô: “Ăn mặc mỏng manh thế, cậu định đi thi hoa hậu à?”

“Tối nay ấm mà, tôi đã xem dự báo thời tiết rồi.”

Hứa Uý nở nụ cười khó ưa kiểu “Rồi cậu sẽ phải khóc cho mà xem”, sau đó anh đánh vô lăng cho xe ra khỏi khu dân cư qua cổng phụ.

Châu Sướng và Thẩm Nghị đều không phải người địa phương nên đây là lần đầu bọn họ ra ngoài chơi. Đường Dụ liền giới thiệu cho họ những địa điểm vui chơi độc đáo ít người biết. Châu Sướng vỗ vỗ ra hiệu cho Thẩm Nghị ghi chú lại.

Đường Dụ nói: “Các cậu nhờ Hứa Uý làm hướng dẫn viên cũng được, cậu ấy cũng học đại học ở đây.”

“Cậu ta phiền phức lắm.” Thẩm Nghị bám vào ghế lái hỏi: “Hồi cấp ba hai người cùng học ở thành phố S, rồi thi đại học về thành phố A à? Bàn trước với nhau hả?”

Đường Dụ sửng sốt một chút rồi đáp: “Không phải.”

“Tôi cũng nghĩ thế, ai mà thích đi cùng loại bé con nhà người ta như Hứa Uý chứ. Suốt ba năm học cao học tôi bị ám ảnh luôn đó.”

Châu Sướng làm động tác im lặng: “Anh nói ít thôi, tay lái còn trong tay Hứa Uý đấy.”

Đường Dụ tạm thời mất tập trung, bỗng nhiên cô nhận thấy thế bên dưới chỗ ngồi của xe nóng lên, ngay cả lưng dựa của xe cũng đang dần ấm lên.

Cô chạm vào tấm đệm mềm mại của chỗ ngồi rồi quay đầu nhìn Hứa Uý.

Hai tay anh đặt hờ hững trên vô lăng, khoé môi giãn ra, thỉnh thoảng thay đổi làn đường thì anh lại nhìn vào gương chiếu hậu, ánh sáng bên ngoài cửa sổ hắt lên từng mảng sáng tối trên gương mặt anh.

Nhận thấy ánh mắt của Đường Dụ nên anh mới nhìn qua một cái: “Sao vậy?”

Đường Dụ nói: “Đệm ngồi hơi nóng.”

“Làm quen đi.”

Miệng thì nói vậy nhưng tay phải của anh vẫn lần mò xuống bên dưới bảng điều khiển để chỉnh cho nhiệt độ thấp xuống.

Bình luận

Leave a Reply