ÁNH SAO – 08

Dù tối hôm đó tỏ ra vô cùng phóng khoáng nhưng tâm trạng Đường Dụ vẫn liên tục ủ dột suốt nửa tháng, đến cả ba Đường vốn không hay để ý cũng nhận ra không khí nặng nề đang bao trùm lấy con gái mình.

Biết là không thể cạy miệng được con gái nhà mình nên ông chuyển sang gọi điện cho Hứa Uý: “Hứa Uý à, con bé Dụ Dụ nhà chú dạo này tâm trạng hình như không tốt, con có biết là vì sao không?”

Hứa Uý trả lời: “Chuyện công việc của cô ấy thôi chú, một thời gian nữa sẽ ổn thôi ạ.”

“À ra vậy.” Ba Đường chất phác nên không nghĩ nhiều: “Con bé này có chuyện gì cũng không thích nói với ba mẹ, hai đứa thân nhau, rảnh rỗi thì con dẫn nó đi chơi nhiều một chút, chú sợ nó ở nhà một mình sinh bệnh mất.”

Hứa Uý đồng ý ngay lập tức.

Sáng cuối tuần, Hứa Uý gọi điện cho Đường Dụ.

Trong khi Đường Dụ đang chìm đắm trong u sầu thì Thẩm Nghị và Châu Sướng vui vẻ như hai cánh bướm nhỏ, trong nửa tháng mà hai người đã đi hết các địa điểm du lịch ở thành phố A.

Hai ngày trước, bọn họ lướt mạng thì nhìn thấy một sân trượt băng mới mở, hai vận động viên trượt băng nghiệp dư liền háo hức rủ nhau đi chơi.

Đường Dụ nghe xong thì tuyên bố mình chỉ muốn ở nhà “mọc nấm” mà thôi.

Hứa Uý ừ một tiếng: “Được thôi, bọn họ nói hai người chơi không vui, vậy thôi cho hai người họ khỏi đi nữa cũng được.”

“…” Đồ chó đạo đức giả.

Thế là hôm đó, Đường Dụ đứng ở cửa sân băng, chỉ tay về phía hai người đang ôm nhau trượt băng vui vẻ giữa sân rồi quay lại nhìn Hứa Uý với vẻ mặt vô cảm: “Đây gọi là hai người chơi không vui à?”

Mặt mày Hứa Uý không chút ngượng ngùng: “Lại đây chọn giày.”

“Sao cũng được, không có tâm trạng.”

Đường Dụ rũ mắt, uể oải dựa vào quầy thuê đồ.

Cô liếc nhìn bảng giá dán trên quầy, giày người lớn có ba màu: trắng, đen, hồng, cùng với bộ đồ bảo hộ màu tương ứng.

Sau đó lại liếc nhìn sang hình minh họa bên cạnh, màu hồng bóng.

Chết tiệt, sao có thể xấu như vậy chứ!

Đang chê bai trong lòng thì cô nghe thấy Hứa Uý nói với nhân viên: “Xin chào, cho tôi một đôi giày nữ, màu hồng, size 37.”

Đường Dụ lúc này mới hoàn hồn: “Cậu cố ý đấy à?”

“Chẳng phải cậu bảo sao cũng được còn gì?”

“Nói vậy mà cậu cũng tin?” Đường Dụ quay lại nói với nhân viên: “Lấy màu trắng giúp tôi.”

Nhân viên đứng sau quầy nhìn hai người họ rồi bật cười khúc khích.

Sân trượt băng này mới khai trương không lâu, giày trượt và đồ bảo hộ đều còn mới tinh.

Người nào đó vừa lúc nãy luôn miệng nói không chơi, vừa mang giày trượt vào liền tỉnh táo như vừa được hồi sinh lại, đứng trước mặt Hứa Uý liên tục thúc giục: “Nhanh lên nhanh lên!”

Hứa Uý buộc dây giày bên chân phải xong thì xách đôi giày thể thao của mình lên, anh cúi đầu nhìn quanh một vòng rồi hỏi cô: “Túi và giày cậu đâu rồi?”

Đường Dụ chỉ vào góc ghế dài: “Tủ gửi đồ xa lắm, cứ để đây đi, chẳng ai lấy đâu.”

Hơn nữa, những người bên cạnh dường như cũng làm như vậy.

Hứa Uý chẳng thèm nghe lời cô nói, anh cúi người nhặt chiếc túi xách và đôi giày boot nhỏ của cô lên rồi lấy ra một đồng xu từ trong ví: “Cậu vào trước đi.”

“Ơ…”

Đường Dụ chưa kịp nói gì thì anh bước đi hướng về phía tủ để đồ.

Đường Dụ tự nhiên cảm thấy ngại nếu thực sự bỏ mặc anh một mình như vậy, cô vịn vào thanh ngang bên ngoài sân trượt rồi từ từ di chuyển đến lối vào chờ anh.

Không lâu sau, Thẩm Nghị và Châu Sướng trượt nhẹ nhàng từ vòng trung tâm đến trước mặt Đường Dụ. Hai người họ đã trượt không biết bao nhiêu vòng nên hai bên má hồng hào rạng rỡ: “Cậu còn đứng đây làm gì? Vào đi thôi!”

“Tôi đợi Hứa Uý.”

“Đợi cậu ấy làm gì, mình kéo cậu.” Nói rồi, Châu Sướng tiến lên nắm lấy tay Đường Dụ kéo cô vào trong.

Những người mới tập trượt băng đến sân trượt khá nhiều, đều chen chúc ở lớp ngoài cùng, vịn vào thanh ngang di chuyển một cách run rẩy. Lớp băng bên ngoài bị lưỡi giày trượt khắc thành từng vết, có chỗ lồi chỗ lõm. Bên ngoài sân có một chiếc xe tưới băng đang đi vòng quanh để làm phẳng bề mặt sân.

Châu Sướng dẫn Đường Dụ, mục tiêu rõ ràng là đang hướng thẳng vào trung tâm: “Trượt băng phải buông tay vịn mới vui chứ! Mình kéo cậu, đừng sợ.”

Đường Dụ chỉ biết bước đi đơn giản nhất, ban đầu còn hơi sợ nhưng sau khi được Châu Sướng dẫn đi hai vòng thì cũng dần dần bắt đầu thích nghi.

Khi nhịp độ ổn định, cô quay đầu lại tìm Hứa Uý thì thấy anh vẫn còn đứng trước tủ đồ, tay phải giơ lên gần má dường như đang nghe điện thoại, vẻ mặt anh có chút nghiêm trọng.

Đường Dụ thử vẫy tay với anh, không có phản ứng.

Lúc này, Thẩm Nghị vừa đuổi tới từ phía sau, chắn ngang tầm nhìn của cô. Lúc này Đường Dụ mới phát hiện anh ta đang giơ điện thoại lên quay video: “Tiếp tục trượt đi, tôi sẽ trượt theo sau hai người.”

Châu Sướng đưa tay che ống kính: “Ngày nào cũng quay, bộ nhớ điện thoại của anh dư lắm à?”

“Chuyện này em đừng lo, em chỉ cần chịu trách nhiệm xinh đẹp là được.”

Châu Sướng cười đẩy anh ta ra rồi nắm tay Đường Dụ trượt đi như cá bơi, Thẩm Nghị vững vàng theo sát phía sau.

Đường Dụ như con rối bị kéo lại rồi văng ra xa, bên tai văng vẳng tiếng đôi trẻ tán tỉnh nhau, lúc này đây cô cảm thấy bản thân thật thừa thãi.

Mãi đến khi Hứa Uý xuất hiện, cô mới thoát khỏi không khí ngọt ngào của hai người họ.

Cô kéo Hứa Uý chạy trốn khỏi vùng thảm họa tình yêu màu hồng rồi thở phào nhẹ nhõm: “Chúng ta cứ giữ tốc độ đi bộ của người già như thế này thôi.”

Cái kiểu di chuyển kỹ thuật vẽ rồng bên trái vẽ cầu vồng bên phải kia thật khó làm chủ.

Hứa Uý khoanh tay sau lưng thong thả theo bước chân cô, chế giễu cô là đồ bóng đèn.

Đường Dụ hoàn toàn miễn nhiễm với những lời chọc ghẹo của anh, cô hỏi: “Rốt cuộc bao giờ cậu mới đi làm? Sao tôi thấy cậu ngày nào cũng rảnh rỗi thế?”

“Thứ tư tuần sau.”

Đếm trên đầu ngón tay, chỉ còn chưa đầy bốn ngày nữa.

Đường Dụ liếc nhìn anh từ đầu đến chân, quần jean áo bông đen, dáng vẻ chẳng khác gì một đứa sinh viên mới tốt nghiệp: “Cần tôi truyền thụ cho cậu vài bí kíp sinh tồn nơi công sở không?”

“Cậu á?” Hứa Uý nhìn cô buồn cười: “Ý cậu là sau khi bị người ta bàn tán thì lén lút trốn vào phòng trà khóc đó hả?”

“…”

Sống cạnh một người biết rõ từng vết nhơ trong quá khứ của mình như thế này, thật khó để mà không nảy sinh ý định giết người diệt khẩu.

Chớp mắt đã trượt được nửa vòng, tủ đồ cũng vừa vặn ở vị trí này, Đường Dụ chợt nhớ ra dáng vẻ nghiêm trong của Hứa Uý ban nãy bèn hỏi anh: “Lúc nãy cậu nghe điện thoại của ai vậy? Thấy mặt cậu kỳ kỳ sao đó.”

“Ba tôi.”

“À…” Đường Dụ biết rõ mối quan hệ giữa anh và ba Hứa không được tốt mấy.

Ba Hứa khởi nghiệp từ sớm, ngày đêm bận rộn bên ngoài, không mấy quan tâm đến mẹ Hứa và Hứa Uý. Sau khi mẹ của Hứa Uý qua đời vì bệnh thì mối quan hệ giữa hai cha con rơi vào thời kỳ băng giá.

Sau đó, ba Hứa tái hôn với dì, một người phụ nữ mạnh mẽ đã giúp đỡ rất nhiều trong công việc kinh doanh, hai vợ chồng cùng nhau bôn ba bên ngoài còn Hứa Uý được gửi nuôi ở nhà Đường Dụ, ấy vậy mà từ đó mối quan hệ giữa anh và dì cũng hoà hoãn hơn đôi chút.

Đường Dụ quan sát biểu cảm của anh: “Cãi nhau à?”

“Không.” Hứa Uý nói không chút cảm xúc: “Ông ấy đi nước ngoài đàm phán công việc, trước khi đi thì có đi thăm mộ mẹ tôi.”

Đường Dụ chợt nhớ ra, ngày giỗ của mẹ Hứa Uý hình như là tuần sau.

“… Khu chung cư cũ kia lâu rồi không có người ở, chắc cũng bất tiện lắm.”

“Ở khách sạn.”

“Người gì mà lạnh lùng quá.”

Ba Hứa và dì đến thành phố A vào sáng thứ Hai, Đường Dụ đang làm việc thì nhận được video đi đón người ở sân bay do ba Đường gửi qua.

Trong video, dì nhỏ mặc một thân áo da gọn gàng, trông trẻ hơn so với vài năm trước, còn ba Hứa thì giờ đã có bụng bia cùng tóc bạc. Hứa Uý đứng bên cạnh với vẻ mặt vô cảm, tay đẩy chiếc xe đẩy hành lý cao ngang người.