Thẩm Nghị quấn mình trong chiếc chăn mỏng, ôm laptop co ro trên ghế sofa chỉnh sửa video. Trên bàn trà trước mặt là tách cà phê phin tỏa hương thơm ngào ngạt.
Nghe thấy tiếng mở khóa ở cửa, anh ngẩng lên: “Hứa Uý, uống cà phê không… chết tiệt!”
Hứa Uý cả người ướt sũng bước vào từ ngoài cửa, hai bên vai chiếc áo khoác loang lỗ những vết nước đậm màu.
Thẩm Nghị đặt laptop sang một bên rồi nhổm người dậy: “Cậu làm sao vậy hả chú em?”
“Va phải người trên đường về.”
“Lỗi của ai? Đã báo bảo hiểm chưa?”
“Lỗi của tôi. Đã giải quyết ổn thỏa rồi.” Hứa Uý ném chìa khóa lên bàn trà rồi cởi áo khoác vứt vào giỏ đồ, lúc này đây anh mới phát hiện chiếc áo len bên trong cũng ướt nhẹp.
“Kỹ năng lái xe của cậu cũng đâu có đến nỗi nào, hay là vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại à?”
Hứa Uý ậm ừ cho qua chuyện rồi cởi nốt hai chiếc áo còn lại, cởi trần phần trên rồi đi vào phòng tắm.
Vòi nước chảy ào ào, nhiệt độ nước ấm lên hơi chậm.
Hứa Uý chống tay lên bồn rửa, ánh mắt dừng lại ở vị trí cằm, ở nơi đó dường như vẫn còn lưu lại cảm giác mà mu bàn tay Đường Dụ để lại.
Thực ra chỉ là một cái chạm nhẹ trong chốc lát, lại còn cách một lớp nước, thế mà đã làm cho Hứa Uý cứ mơ mơ màng màng suốt cả quãng đường.
Anh hứng một vốc nước lạnh xối thẳng lên mặt, cái lạnh buốt khiến toàn thân anh run lên, buộc bản thân phải tỉnh táo lại ngay tức khắc.
Hứa Uý cười tự giễu, hóa ra là anh đã đánh giá quá cao bản thân, có những thứ dường như không thể nhịn lại được nữa rồi.
Dòng nước chảy ồ ạt, dần dần tạo nên một lớp sương trên gương.
Không biết từ lúc nào Thẩm Nghị đã đứng ở cửa, chớp chớp đôi mắt to nhìn anh qua gương, trên tay còn cầm một nắm táo tàu: “Trời hôm nay mưa lớn như ngày Đạo Minh Tự và San Thái chia tay ấy.”
“…”
Thẩm Nghị: “Hôm đi ăn lẩu tôi đã thấy không ổn rồi. Nói thật đi, cái chữ X thần bí ngọt ngào trong danh bạ của cậu chính là Đường Dụ phải không!”
“Cậu nói xem?”
“Tôi thấy suy luận này hoàn toàn hợp lý. Với mối quan hệ anh em họ như các cậu, tôi sống chung với cậu ba năm chưa từng nghe nhắc đến tên Đường Dụ, thì ắt hẳn phải có chuyện gì đó thôi.”
Hứa Uý lau gương một cái, miệng lẩm bẩm: “Cái kiểu anh em họ quái quỷ này.”
Thẩm Nghị thông cảm vỗ vai anh: “Chỉ cần cầm cuốc khéo, không có em họ nào là không đào được, cố lên!”
“…”
Hứa Uý đi đóng cửa phòng tắm: “Ra ngoài đi, tôi tắm đây.”
“Ừ ừ hiểu rồi. Hehe, hehehe.”
Hứa Uý không kiềm được giật giật thái dương, cuối cùng không nhịn nổi buông một câu chửi thề: “He he con mẹ nhà cậu.”
***
Sáng sớm hôm sau, Hứa Uý cùng ba lên núi tảo mộ.
Còn Đường Dụ thì làm việc trong trạng thái lơ đãng, thỉnh thoảng lại mở điện thoại nhìn lướt qua, chẳng có lấy một tin nhắn nào.
Đồng nghiệp lấy tập tài liệu vỗ vai cô: “…Đường Dụ! Tỉnh táo lại đi!”
“Hả?”
“Hả cái gì? Báo cáo viết xong chưa? Cậu mân mê tay cả buổi sáng rồi đấy, tự luyến à?”
“…” Đường Dụ cúi đầu nhìn rồi vội giấu tay ra sau lưng: “Không có gì, tôi đang viết báo cáo đây.”
“Mọi người nhanh lên, trưởng phòng yêu cầu sáng mai phải nộp đấy.”
Văn phòng đang vốn yên tĩnh bỗng chốc vang lên âm thanh gõ bàn phím lạch cạch.
Công việc của Đường Dụ làm theo đợt, lúc nhàn rỗi thì cả ngày cứ như người già về hưu, đến khi dồn việc thì có tăng ca muốn chết cũng không xong.
Gần đây có đợt thanh tra, tài liệu giấy tờ đột nhiên chất như núi. Khi cô đánh xong chữ cuối cùng của báo cáo thì văn phòng đã vắng tanh, ngoài cửa sổ sương mù mờ ảo đến nỗi chẳng thấy được bóng dáng hoàng hôn.
Thu dọn đồ đạc chậm rãi, Đường Dụ tắt máy tính rồi lững thững đi xuống lầu. Vừa bước ra khỏi đại sảnh thì nghe thấy ai đó gọi: “Tiểu Dụ.”
Quay đầu nhìn thì thấy dì nhỏ cười tươi từ ghế sofa nhỏ đứng dậy bước tới: “Tan làm muộn vậy con?”
Đường Dụ ngạc nhiên: “Dì đến đây làm gì ạ? Đợi con ở đây lâu chưa?”
“Mẹ con cứ bận xử lý sổ sách cửa hàng, dì khó khăn lắm mới nghỉ được hai ngày, cũng không muốn xem mớ giấy tờ đó nữa nên tìm con đi ăn tối. Có chỗ nào ngon giới thiệu dì với.”
Đường Dụ dẫn dì đến một quán cá hấp mới mở ở trung tâm thương mại bên cạnh.
Đúng vào giờ cao điểm ăn uống nên có một hàng dài người xếp hàng bên ngoài cửa tiệm, bàn đôi phải chờ khoảng ba mươi phút. Sau khi lấy số thứ tự, dì kéo cô đi dạo quanh trung tâm thương mại.
“Đã năm sáu năm không về đây, nơi này thay đổi nhiều quá.”
Đường Dụ gật đầu đồng ý.
Mọi ngóc ngách trong trung tâm đều được chiếu sáng bởi những chùm đèn lộng lẫy. Hàng hoá và người mẫu trong tủ kính được trưng bày vô cùng tinh xảo và nổi bật.
Ở tầng một đang dựng sân khấu sự kiện, xung quanh được che chắn bởi những tấm bảng.
Dì nắm tay cô vừa đi dạo vừa trò chuyện, thoải mái nhận tờ rơi từ người phát bên cạnh.
“Ơ, đây không phải là cậu ca sĩ mà con thích nhất hồi cấp ba sao?”
Đường Dụ nhìn theo hướng tay dì chỉ thì nhìn thấy Hề Cảnh Nhiên trên màn hình LCD khổng lồ. Đó là đoạn video ngắn quảng cáo buổi biểu diễn. Trước ống kính, Hề Cảnh Nhiên với đường kẻ mắt đậm nhảy xuống từ bục nâng, khoảnh khắc tay phải đập xuống đất thì khắp sân khấu bùng nổ pháo hoa. Tiếng hét và âm nhạc vang lên cùng lúc. Màn hình chuyển sang màu đen, dần hiện lên một dòng chữ.
[Hề Cảnh Nhiên – “Chạy Đến Gặp Em” – Tour diễn tại thành phố A].
Đường Dụ liếc nhìn thời gian, chỉ còn nửa tháng nữa.
Xung quanh có rất nhiều cô gái hào hứng chụp ảnh, dì nhìn quanh rồi cười nói: “Dì vẫn nhớ hồi cấp ba con vì bầu chọn cho cậu ta mà dùng tiền tiêu vặt mua mười thùng sữa. Không dám mang về nhà, liền bảo Hứa Uý khiêng từng thùng một sang nhà dì.”
“Mỗi ngày nó uống hai hộp, uống suốt ba bốn tháng, nên bây giờ Hứa Uý nó cao lớn thế này cũng đều là công lao của con đó.”
Đường Dụ xấu hổ muốn chết.
Cô cũng nhớ rõ lúc đó Hứa Uý mới bắt đầu giai đoạn phát triển, khiêng mười thùng sữa phải đi đi lại lại mười lượt, cuối cùng kiệt sức thật sự mới nằm bẹp trên cầu thang chật hẹp, ngửa cổ thở hổn hển.
“Đường Dụ, cậu bị điên à?”
Đường Dụ đứng ở bậc thang phía trên, ngồi xổm xuống quạt cho anh: “Anh, anh trai yêu quý, vất vả cho anh rồi! Tí nữa em mời anh uống nước mà!”
“Cậu còn tiền à?”
“Còn năm xu.”
“… Đồ tâm thần.”
Hứa Uý lau vội mồ hôi trên trán, kéo chiếc áo đồng phục ướt đẫm ra khỏi lưng, một tay lật thùng sữa lên rồi nhìn bảy tám nam sinh có tạo hình kỳ dị trên đó: “Cậu thích đứa nào?”
Đường Dụ hào hứng chỉ cho anh xem: “Đứa thứ ba bên phải! Cái đứa có tóc dựng đứng ấy!”
“…”
Hứa Uý thật sự không hiểu nổi gu thẩm mỹ của cô, quay đầu lại thì thấy cô ôm gối, má đỏ bừng thì cảm thấy buồn cười vô cùng: “Tiền lì xì cả năm chỉ để mua mấy chục tấm vé, có vậy thôi mà vui thế à?”
Đường Dụ gật đầu lia lịa.
Vui mà.
Bày tỏ sự yêu thích của mình một cách rõ ràng minh bạch như vậy thì còn gì vui hơn chứ.
Hứa Uý nghe xong thì ừ một tiếng rồi lại vác thùng sữa nặng trịch lên: “Tránh ra.”
…
Ăn cơm xong, dì nói có quà cho Đường Dụ nên cùng cô quay về khách sạn.
Đường Dụ vốn tưởng Hứa Uý sẽ đặt cho họ phòng giường đôi bình thường, đến tầng mười ba mới phát hiện là một phòng suite nhỏ.
Dì nói: “Quan hệ giữa Hứa Uý và ba nó thực ra không căng thẳng như mọi người nghĩ, thằng bé này vẫn hiếu thảo lắm.”
Đường Dụ: “Nhưng hôm qua ăn cơm…”, không phải không khí căng như dây đàn sao? Nhìn Hứa Uý cứ như sắp nổ tung đến nơi vậy.
Dì cười cười không nói tiếp, chuyển sang hỏi cô: “Hứa Uý nổi nóng với con à?”
Đường Dụ cúi đầu, mũi chân vẽ một đường trên thảm lông: “Hình như là vậy ạ.”
“Phải thì nói phải, không thì nói không. Hình như là cái kiểu gì?”
“Chỉ là… khó hiểu lắm ạ.”
Nói Hứa Uý nổi nóng với cô thì giống như anh đang tự giận bản thân hơn.
Hôm qua đưa cô về nhà, anh thả cô xuống cùng một chiếc ô rồi bỏ đi, chiếc xe lao đi nhanh và gấp gáp như đang trốn chạy ma quỷ vậy.
Nhìn anh như vậy khiến cho Đường Dụ hoàn toàn không hiểu nổi.
Dì đang định nói gì đó thì điện thoại reo lên, bà cúi nhìn màn hình rồi nói với Đường Dụ: “Có chút việc công ty cần dì đi xử lý một chút. Con ngồi đây ăn chút hoa quả, dì quay lại ngay.”
Đường Dụ vội nói: “Vậy con về trước…”
“Không cần, cứ ngồi đi.” Dì ấn cô trở lại ghế sofa rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Ngay sau đó là tiếng dì nói chuyện điện thoại.
Đường Dụ phồng má, quay đầu quan sát căn phòng nhỏ, từ cửa sổ nhìn xuống có thể thấy những tấm biển hiệu có đèn nhấp nháy của các cửa hàng dọc phố đối diện.
Cô đi quanh phòng hai vòng rồi bật tivi.
Ngoài tin tức ra chỉ có phim tài liệu.
Đường Dụ gối đầu lên tay vịn sofa, xem chưa đầy mười phút đã thấy mi mắt trĩu nặng rồi dần khép lại. Cho đến khi tiếng cửa chính đóng sầm vang lên làm Đường Dụ giật mình, bừng tỉnh khỏi giấc ngủ chập chờn.
Nhìn lên tivi, chương trình vẫn đang giới thiệu địa hình Thung lũng Đế Vương phương Đông. Còn bên ngoài xôn xao tiếng nói chuyện, hình như ba Hứa đã về.
Đường Dụ vuốt tóc, vặn tay nắm cửa định bước ra thì đột nhiên nghe thấy: “Chuyện của Đường Dụ dì nói với ba tôi một tiếng, không cần ông ấy nhúng tay vào.”
Là giọng của Hứa Uý.
Mà lại còn nhắc đến tên cô.
Đường Dụ vô thức đứng khựng lại, khe cửa hé mở đủ để thấy nửa người nghiêng nghiêng của Hứa Uý. Anh đang mặc bộ vest đen trang trọng, vai rộng eo thon, đứng giữa phòng khách.
Tiếp theo đó là giọng của dì: “Ba con lần này về, vốn định nói chuyện trước với ba mẹ Tiểu Dụ, chỉ cần họ không phản đối…”
Hứa Uý ngắt lời: “Có phản đối hay không, trước hết đó là việc của Đường Dụ.”
“Vậy thì con cũng phải để cho con bé biết chứ. Con cứ giấu kín không nói, muốn để con bé tự đoán à?”
Tim Đường Dụ đột nhiên đập thình thịch.
Trong tầm nhìn của cô, Hứa Uý đang rũ mắt, nhẹ nhàng nghịch con thú nhỏ trên móc chìa khóa: “Cô ấy chưa sẵn sàng, tôi có thể chờ.”
“Chờ mãi chờ mãi, chờ nữa là bị người đàn ông khác cướp mất đấy!”
Bốp.
Như một cú đánh trực diện vào tâm hồn.
Những manh mối mơ hồ bỗng chốc kết thành một mạng lưới khổng lồ, còn Đường Dụ như một con cá bị mắc kẹt giữa tâm lưới.
Bất động.
Hứa Uý không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ nhắc lại lần nữa đừng để ba Đường biết chuyện. Anh liếc nhìn đồng hồ: “Sáng mai tôi sẽ đưa mọi người ra sân bay, giờ tôi đi trước.”
Anh cúi người nhặt túi đồ dưới đất rồi quay người, ánh mắt anh lướt qua cửa phòng phụ đang hé mở, chạm phải đôi mắt hoảng loạn của Đường Dụ.
“…”
Hơi thở như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy.
Cách nhau nửa căn phòng, cả hai đều im lặng.
Cuối cùng, dì là người phá vỡ im lặng: “Tối nay dì ăn cơm cùng Tiểu Dụ, con đưa con bé về giúp dì đi.”
Đường Dụ bừng tỉnh, mặt mũi đỏ bừng, lúng túng vẫy tay: “Con… không cần đâu, con tự về được!”
Hứa Uý im lặng giây lát rồi cầm ô bước ra: “Đi thôi.”
…
Ánh đèn ngũ sắc lướt qua cửa kính ô tô, thế giới ồn ào bị cách ly bên ngoài.
Đường Dụ quay đầu nhìn ra ngoài, trong lòng rối như tơ vò.
Mười lăm phút đi đường mà dài như nửa thế kỷ.
Khi xe dừng hẳn, Đường Dụ thầm thở phào rồi mở cửa nhảy xuống: “Tôi đi trước đây.”
Bỗng có tiếng đóng cửa xe đanh gọn phía sau.
Hứa Uý cũng bước xuống, lấy bốn năm hộp quà từ ghế sau: “Ba tôi mua bồi bổ cho chú dì, tôi mang lên giúp cậu.”
Đường Dụ vội nói: “Không cần! Tôi tự mang lên được.”
Hứa Uý không đáp, chỉ lặng lặng đặt chồng hộp vào tay cô.
Cánh tay bỗng trĩu xuống làm cho Đường Dụ suýt ngã: “Cầm đi cầm đi! Tay tôi gãy mất!”
Rồi cả hai lại phải leo lên bốn tầng cầu thang dài đằng đẵng.
Đường Dụ đi trước, phía sau là bước chân vững chãi của Hứa Uý cách đó không xa không gần, y như hơn mười năm qua.
Anh vẫn cứ như thế, lơ đãng đeo ba lô theo sau cô, từ cấp hai đến cho đến cấp ba, rồi đại học cho đến tận bây giờ.
Hai người đã quen biết nhau lâu đến vậy rồi.
Hứa Uý thích cô.
Hứa Uý thích Đường Dụ…
Như một giấc mơ vậy.
Không đúng, ngay cả trong mơ cũng chưa từng xuất hiện tình tiết như thế này.
Đường Dụ ngơ ngác bước lên cầu thang, bỗng nhiên bị Hứa Uý gọi giật lại: “Tới rồi, cậu chạy đi đâu thế?”
Đường Dụ ngẩng đầu lên rồi vội vàng rút chân lại từ bậc thang dẫn lên tầng năm.
Căn phòng tối om, ba mẹ Đường Dụ chắc đã ra ngoài đi dạo rồi.
Hứa Uý đặt đồ đạc xuống phòng khách, chẳng nói gì thêm rồi quay người rời đi
Đường Dụ tiễn anh đến cửa cầu thang, nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh khuất dần ở tầng dưới.
Hai người từ nhỏ đã quen đùa giỡn, hiếm khi nào im lặng đến thế, Đường Dụ mấy lần muốn gọi anh lại nhưng chẳng biết nói gì.
Hứa Uý đi đến bậc nghỉ giữa tầng ba và tầng bốn thì bỗng dừng lại rồi quay người lên: “Đường Dụ.”
Trái tim Đường Dụ thắt lại, cô nghe thấy giọng anh trầm đục chậm rãi: “Bây giờ cậu đã có thể nhìn thấy tôi chưa?”
Màn đêm đã buông xuống, trăng sao thưa thớt.
Những ngôi sao lác đác rải rác trên nền trời đêm, lặng thinh không nói gì.
Anh mặc áo sơ mi quần tây đứng giữa cầu thang lộn xộn, ngẩng đầu nhìn lên từ phía dưới, đôi mắt anh ẩn khuất trong bóng tối.
Đường Dụ bỗng cảm thấy mắt mình nóng lên.
“Ừ, tôi thấy rồi.” Cô nói.
Sự im lặng của cậu, sự nhẫn nhịn của cậu, tình cảm của cậu, tôi đều đã thấy hết.
Leave a Reply