ÁNH SAO – 12

Đường Dụ đã rất lâu không nghĩ đến Từ Dĩ An nữa, đột nhiên nhìn thấy cái tên này, ngoài ngạc nhiên thì cô chẳng có chút suy nghĩ nào khác.

Cô vuốt mái tóc vài lần, suy nghĩ nửa phút rồi trực tiếp gọi điện cho anh.

Đây là cuộc gọi đầu tiên giữa hai người sau khi tốt nghiệp, Đường Dụ nghe nhạc chờ từ điện thoại với tâm trạng vô cùng bình thản.

Sau vài giây chờ đợi, giọng nói có chút xa lạ so với ký ức vang lên: “Đường Dụ?”

“Là tôi.” Đường Dụ hắng giọng: “Xin lỗi đã làm phiền cậu vào cuối tuần. Tôi vừa xem điện thoại, tin nhắn đêm qua…”

“Gửi nhầm.” Từ Dĩ An thay cô trả lời.

“Cậu biết rồi à…”

Vậy thì câu trả lời sau đó của anh chỉ là trêu đùa thôi. Đường Dụ hơi ngượng: “Họ của hai người hơi giống nhau, tôi nhìn lộn, xin lỗi nha.”

“Tôi cũng đoán được phần nào.” Anh hỏi: “Cậu chuẩn bị yêu đương rồi à?”

“Ừ.”

“Chúc mừng.”

Đường Dụ suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng chúc mừng cậu, lần trước tôi thấy ảnh trong nhóm rồi, bạn gái cậu rất xinh.”

Từ Dĩ An im lặng giây lát rồi giải thích: “Đó là ảnh năm ngoái rồi, giờ đã là người yêu cũ.”

“À…”

Hai người không có chủ đề chung nào khác, sau khoảng lặng ngắn ngủi, Đường Dụ định nói lời tạm biệt thì bỗng nghe Từ Dĩ An nói: “Câu trả lời đêm qua, không phải trêu cậu đâu.”

Đường Dụ giật mình.

“Lời đáp lại mà thời cấp ba tôi không thể trao cho cậu, tôi rất xin lỗi. Lúc đó…”

“Không sao đâu.” Đường Dụ ngắt lời anh.

Cuộc đời quả thật đầy rẫy những lần lệch quỹ đạo.

Những bí mật vấn vương khắc khoải nơi tim cuối cùng cũng được gửi gắm hết vào vòng xoáy thời gian.

Mối tình đơn phương từng tưởng rất lớn lao giờ lặng lẽ khép lại.

Đường Dụ nghĩ vậy rồi bình thản cúp máy.

Sáng thứ bảy này, chẳng hiểu sao Hứa Uý thức rất sớm, anh nhìn lên trần nhà, giấc mơ đêm qua như biến thành một thước phim dài lướt qua trước mắt.

Trong giấc mơ có Đường Dụ, có tuyết và cả Từ Dĩ An nữa.

Thái dương anh đau nhói từng cơn.

Anh ngồi im lặng một lúc bên đầu giường, định đi tắt điều hòa thì phát hiện đêm qua không hiểu sao đã tắt rồi, hèn gì lạnh cóng cả một đêm.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, anh bước ra khỏi phòng.

Ở phòng khách, Thẩm Nghị đã dậy từ sớm, đeo kính gọng đen ngồi trên thảm, trước đầu gối bày la liệt các tập hồ sơ đủ màu.

Thấy anh, Thẩm Nghị giơ tay chào: “Chào buổi sáng. Tôi mua đồ ăn sáng để trên bàn rồi.”

Hứa Uý cầm đại một cây bánh quẩy, đi vòng ra phòng khách ngồi lên tay vịn sofa nhìn anh: “Đang làm gì thế?”

“À, báo cáo hội nghị cuối năm của Châu Sướng, số liệu lộn xộn quá, tôi đang giúp cô ấy sắp xếp lại.” Nói xong ngẩng lên liếc anh: “Giọng cậu sao thế, khàn rồi à?”

Hứa Uý uể oải nằm vật ra sofa, giọng lờ đờ: “Chắc là cảm rồi.”

“Yếu. Đàn ông gì mà yếu đuối thế!”

Hứa Uý vươn chân định đá Thẩm Nghị một cái, anh ta vội ôm chặt đống tài liệu: “Đừng đừng đừng! Mất cả buổi sáng đấy, lát nữa tôi còn phải đi xem phim nữa!”

“Thấy cậu tội nghiệp quá, có muốn đi cùng không?”

“Ốm đau mà còn phải đi làm bóng đèn cho cậu à, tôi bị điên chắc?”

“Đang cho cậu cái cớ rủ người ta đi chơi còn gì? Cậu với Đường Dụ cũng nói chuyện rõ ràng gần nửa tháng rồi, cậu đã làm ăn được gì chưa? Hôm qua rủ đi ăn còn không xong, tôi thấy xấu hổ dùm cậu đó.”

Hứa Uý im lặng.

Thẩm Nghị xúi giục: “Cậu thử rủ lại đi, theo đuổi con gái đừng có sĩ diện, hồi tôi theo Châu Sướng cậu cũng thấy đấy, không có hồi hạ mình thì làm gì có ngày hôm nay.”

Nói khô cả miệng cũng không lay chuyển được, Thẩm Nghị thấy sắc mặt anh thực sự không ổn nên cũng không ép nữa.

Sau khi sắp xếp xong số liệu cho Châu Sướng, Thẩm Nghị vào phòng chỉnh chu lại trang phục, lúc ra ngoài thấy Hứa Uý vẫn nằm trên sofa.

Thẩm Nghị ném cho anh cái chăn: “Đưa điện thoại đây, tôi đặt đồ ăn trưa dùm cho, kẻo cậu chết đói lúc nào không hay.”

Hứa Uý đưa điện thoại cho anh.

Thẩm Nghị thao tác một hồi rồi đặt lại lên bàn trà: “Xong, cơm sườn bí đao, cậu đừng ngủ quên, nhớ ra mở cửa cho người ta.”

Hứa Uý trùm chăn kín mít, khẽ “Ừ” một tiếng.

Cánh cửa lớn đóng sầm lại, căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Phòng khách rộng rãi nhưng hơi ấm không bằng trong phòng ngủ, thế mà Hứa Uý chẳng buồn quay lại phòng ngủ, anh kéo chăn trùm lên đầu rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Giấc ngủ nướng bất ngờ kéo dài suốt cả buổi sáng.

Hứa Uý tỉnh dậy là tiếng chuông cửa réo liên hồi không ngớt.

Hứa Uý đờ đẫn một lúc mới nhớ ra hình như Thẩm Nghị trước khi đi có đặt đồ ăn sẵn cho mình, anh hất tấm chăn bông sang một bên rồi xỏ đôi dép lê bước ra mở cửa.

Vừa mở cửa, Hứa Uý đã thấy một chiếc mũ len màu tím khói.

Đường Dụ ôm một hộp giữ nhiệt, co ro trong chiếc áo lông vũ: “Tôi gõ cửa tận ba phút rồi, cậu ở trong làm gì thế?”

Hứa Uý giật mình: “Sao cậu lại đến đây?”

Đường Dụ đẩy anh sang một bên rồi bước vào: “Không phải cậu nhắn tin bảo bị ốm, nhờ tôi mang cơm trưa giúp sao?”

Hứa Uý đóng cửa lại, biết ngay là do Thẩm Nghị bày trò.

Anh đi theo Đường Dụ vào bếp, ánh mắt dừng ở đỉnh đầu và vai cô, nơi có đọng lại những giọt nước lấp lánh.

“Trời mưa à?”

“Không, tuyết á!” Đường Dụ cởi khăn quàng và áo khoác, nhanh nhẹn chạy đến bên cửa sổ, kéo rèm lên. Bên ngoài tuyết đang rơi dày, cảnh vật phủ một màu trắng xóa.

“Sáng nay tỉnh dậy tôi cũng giật mình luôn, mẹ tôi bảo nửa đêm đã bắt đầu rơi rồi.”

Cô chỉ mặc một chiếc áo len màu xanh Giáng sinh có đính những quả bóng nhỏ, nửa người tựa vào cửa sổ, hơi thở ấm áp phả ra tạo thành làn sương mờ trên mặt kính.

Mái tóc ngắn mềm mại ôm lấy tai, trong khoảnh khắc ấy, nhìn cô như quay lại hồi lớp 11.

Hứa Uý đưa tay che mắt rồi quay mặt đi: “Đóng rèm lại đi, tôi không thích tuyết.”

“Cậu kỳ lạ thật đấy.”

Đường Dụ lẩm bẩm rồi kéo rèm lại, sau đó quay về phòng khách: “Vậy ăn cơm trước đi, nhà không có bí đao nên tôi nấu canh ngô ngó sen.”

Nắp hộp mở ra, hơi nóng bốc lên tỏa hương thơm ngào ngạt.

“Ban đầu định mang hoa quả cho cậu nhưng mẹ tôi bảo sốt không nên ăn đồ ngọt…”

Hứa Uý ngồi trên sofa, cúi đầu nghe cô nói liên tục, nhận ra hôm nay tâm trạng cô có gì đó là lạ, không còn lảng tránh anh như mấy ngày trước, dường như đã nghĩ thông điều gì đó. 

Nghĩ đến đây thì lòng anh chợt trĩu xuống.

Trong bữa ăn, cả hai đều im lặng. Đường Dụ vừa uống canh vừa lơ đễnh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh.

Khi bắt gặp ánh mắt cô lần nữa, Hứa Uý đặt thìa xuống: “Cậu nhìn tôi làm gì?”

Tai Đường Dụ ửng hồng, cô hỏi: “Hôm nay tâm trạng cậu thế nào?”

Hứa Uý mím môi: “Không tốt.”

“Ừ…” Đường Dụ phồng má: “Vậy đợi khi nào cậu bớt buồn tôi sẽ nói sau.”

Hứa Uý đột nhiên mất hết cảm giác ngon miệng.

Sau bữa ăn, Đường Dụ nhìn Hứa Uý uống thuốc xong thì đuổi anh về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì đeo tạp dề vào bếp rửa chén.

Phía bên hông bếp có một ô cửa sổ nhỏ, cánh cửa hé mở một khe hở, làn gió lạnh buốt lẫn những bông tuyết từ bên ngoài lùa vào làm cho cô Đường Dụ lạnh buốt.

Đường Dụ nhanh tay rửa sạch chén đũa rồi bước đến đóng chặt cửa sổ lại.

Đóng xong cô ở phào nhẹ nhõm, vừa quay người thì Đường Dụ bỗng giật mình khi thấy bóng người đứng chắn ngay cửa bếp: “Trời ơi! Cậu đứng đây làm gì vậy, hết hồn!”

Hứa Uý khoác tấm chăn lông, dựa vào cửa bếp: “Cậu định đi rồi sao?”

“Đâu có.” Đường Dụ cởi tạp dề, đẩy anh trở lại phòng: “Anh trai, anh sốt tới 39 độ rồi, đừng có kiếm chuyện nữa được không?”

Hứa Uý nhíu mày, chưa kịp phản đối cách xưng hô của cô thì đã bị nhét vào chăn.

Đường Dụ đắp chăn cho anh, suy nghĩ một chút rồi lại kéo ra: “Cậu cởi áo len ra đi, như thế sẽ dễ hạ nhiệt hơn.”

Hứa Uý âm thầm nhìn cô chằm chằm không nói.

Đôi mắt đen sáng thường ngày của Hứa Uý giờ như phủ một lớp sương mù vì cơn sốt, ánh nhìn của anh giờ đây có đôi mơ hồ mà cũng thẳng thắn lạ thường.

Sau khi hiểu ra, Đường Dụ không còn sợ đối mặt với anh nữa, giờ thấy anh như vậy lại cảm thấy thú vị hơn. Một Hứa Uý mạnh mẽ thì ngày nào cũng thấy nhưng Hứa Uý ốm yếu mềm mại như thế này thì hiếm lắm.

Cô ngồi xếp bằng bên giường, đưa tay vuốt mái tóc ngắn lún phún của anh: “Uý Uý ngoan, nghe lời chị gái, cởi áo ra đi.”

Mặt mày Hứa Uý vô cảm, để mặc cho cô vuốt ve: “Đường Dụ, tôi bị sốt chứ không phải mất trí nhớ.”

“… Xin lỗi.”

Hứa Uý ngồi dậy, nắm cổ áo len kéo từ trên đầu cởi ra, bên trong vẫn còn một chiếc áo phông trắng.

Đường Dụ giúp anh gấp áo len đặt ở cuối giường, thấy anh thở hơi gấp, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu thì liền đề nghị: “Tôi bật chút nhạc cho cậu nghe nhé?”

“Ừ.”

Đường Dụ cúi đầu lướt danh sách nhạc, thấy tiếng ồn trắng quá nhàm chán nên cô bật một bản nhạc jazz.

Giai điệu du dương nhẹ nhàng lan tỏa khắp căn phòng.

Đường Dụ ôm chặt đôi chân, má áp nhẹ vào đầu gối, ánh mắt hướng về phía giường.

Hứa Uý nhắm mắt nhưng chẳng thể nào chợp mắt được, trán anh lấm tấm mồ hôi, ướt đẫm tóc mai và tóc mái.

Nghe hết  hai bài hát thì Hứa Uý bất chợt lên tiếng: “Trên mặt tôi có hoa hả?”

Đường Dụ như đang chờ anh mở lời, bước lại gần hai bước: “Nghe nhạc xong, tâm trạng đỡ hơn chưa?”

Hứa Uý mở mắt.

Đường Dụ nói: “Tôi không muốn đợi đến ngày khác, hôm nay tôi muốn nói với cậu cái này.”

Anh im lặng suốt nửa bài hát, căn phòng yên ắng chỉ còn tiếng hát thì thầm của nam ca sĩ Âu Mỹ.

Một lúc sau, anh ngồi dậy, quay đầu về phía cửa sổ, giọng khàn đặc: “Vậy cậu nói đi.”

Đường Dụ liếm môi, bất ngờ buông một câu chẳng liên quan: “Tôi muốn đi xem concert của Hề Cảnh Nhiên.”

Hứa Uý: “…”

Đây có phải ý là sau bao nhiêu năm vẫn không thể quên được anh ta?

Anh không nói gì.

Rồi lại nghe Đường Dụ nói: “Lần này không phải vác sữa nữa, cậu có muốn đi cùng tôi không?”

Hứa Uý lại một lần nữa: “…”

Trái tim anh như bị ném lên trời rồi giẫm xuống đất chỉ bởi hai câu nói của cô.

Như có một loạt pháo hoa bất ngờ bùng nổ trên cao, rực rỡ sắc màu, xua tan đi bầu trời u ám.

Hứa Uý quay người, ánh mắt anh nhìn đăm đăm vào đôi mắt trong veo sống động của Đường Dụ. Đột nhiên anh kéo tay cô lại, dùng hết sức lực để ôm chặt cô vào lòng.

Một lúc lâu sau, anh gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Chết tiệt! Em làm anh sợ chết đi được!”

Bình luận

Leave a Reply