HƯỚNG DẪN LÃNG MẠN MÙA HÈ – 03

Hạ Uý

Để xây dựng một khu vườn thì cần những điều kiện thiết yếu nào?

Đất, hạt giống hoa, chất dinh dưỡng, sự kiên nhẫn của người làm vườn và ánh nắng chan hòa.

Tất nhiên, còn cần lượng mưa vừa đủ, những giọt mưa rơi xuống rồi lặng lẽ tan biến, chờ đợi đến một ngày kia khi vạn vật hồi sinh, hóa thành những giọt sương long lanh trên đầu cánh hoa, từ đó hoàn thành một vòng tuần hoàn sự sống đầy lãng mạn.

Năm Hạ Uý vào trung học, thành phố Vinh Thành mưa nhiều khác thường, từ mùa hạ kéo dài sang thu, không khí luôn ẩm ướt chẳng bao giờ khô ráo.

Trường trung học Vinh Thành có một quy định nội trú là sẽ yêu cầu tất cả các học sinh về nhà tối thứ Sáu và quay lại trường vào tối Chủ nhật. Các học sinh hay gọi vui việc trở lại trường là “vào tù”, thời gian thụ án trọn ba năm, mỗi cuối tuần ngắn ngủi đều là “giờ giải lao trong tù.”

Hạ Uý vô cùng trân trọng khoảng thời gian “giải lao” này; từng giờ từng phút đều phải tận dụng hết mức có thể để xem anime mới ra, xem chương trình giải trí, đến hiệu sách tìm sách giảm giá, hoặc cuộn tròn trước máy tính chơi game cả ngày.

Nhà Hạ Uý có một chiếc máy tính cấu hình khá tốt, đặt ngay trong phòng ngủ nhỏ của cô. Năm đó, World of Warcraft ra mắt bản cập nhật “Mists of Pandaria”, Hạ Uý đã hẹn với đám bạn thân trong game cuối tuần lên đánh rồng Tinh Quang.

Nhưng tuần đó, máy tính của cô hỏng.

Không được rồi.

Giữa bọn họ không có cách liên lạc nào khác, tin nhắn không thể gửi đi, hơn nữa với vai trò tank chính, Hạ Uý hiểu rõ trách nhiệm nặng nề của mình, bỏ rơi đồng đội là điều quá đáng.

Cô nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn một cách duy nhất.

Đến quán net.

Hạ Uý nghe mấy nam sinh lớp bên cạnh kể, mỗi Chủ nhật họ sẽ rời khỏi nhà sớm, giấu phụ huynh vài tiếng đồng hồ chênh lệch để đến quán net chơi game vài tiếng rồi mới về trường. Họ bảo gần trường có quán net nhỏ, quản lý ở đó lỏng lẻo, mượn chứng minh thư của nhân viên quán là được, vì đằng nào cũng là khách quen.

Họ còn dặn Hạ Uý đừng mặc đồng phục đến quán net, Hạ Uý cũng ngoan ngoãn thay áo phông quần jean nhưng với gương mặt non nớt của cô khi đứng đó, vừa nhìn thoáng qua đã biết là học sinh cấp ba, giống y như là đang vạch áo cho người xem lưng.

Hạ Uý cũng không quan tâm nữa.

Cô chọn một góc tương đối sạch sẽ vắng người rồi bật máy và nhanh chóng đăng nhập.

Trong trò chơi, thời gian bị nén lại và trôi qua rất nhanh. Sau lần thứ n bị tiêu diệt tập thể, người chỉ huy yêu cầu mọi người nghỉ năm phút.

Hạ Uý ngẩng đầu lên khỏi màn hình vặn cổ một cái và chỉ đến lúc đó cô mới phát hiện ra chiếc máy bên cạnh đã có người sử dụng từ lúc nào.

Một nam sinh ngồi ghế bên cạnh, mặc áo phông trắng và quần đồng phục màu xanh dương viền trắng.

Quần đồng phục của trường trung học Vinh Thành rất nổi bật.

Hạ Uý vội vàng kéo lon coca đang uống dở còn một nửa để trên bàn giữa hai người về phía mình, cô còn định mở miệng nhắc nhở tân thủ thiếu kinh nghiệm này giống mình nhưng ngay lập tức bị thu hút bởi màn hình trước mặt chàng trai.

Năm 2012, thể loại game MOBA thống trị khắp nơi, trong quán net bắt gặp mười người thì hết chín người chơi Liên Minh Huyền Thoại, những game thủ như Hạ Uý chơi Warcraft đã trở thành loài quý hiếm. Còn anh chàng bên cạnh cô lại càng kỳ lạ hơn, giữa không gian ồn ào của quán net, cậu ta đang xem anime.

One Piece.

Cốt truyện đang đến đoạn mấy nhân vật vất vả tìm trái ác quỷ hải sản để cứu Chopper.

Ánh mắt Hạ Uý nhanh chóng bị thu hút, cảm giác thân thiện như gặp được người cùng sở thích trào dâng. Đồng đội trong game chưa quay lại, Hạ Uý nhân lúc này treo tai nghe lên cổ, thậm chí còn nghiêng người sang xem cùng một lúc.

“Ôi, tôi vẫn thấy nội dung phim hơi bị loãng, truyện tranh mới thực sự hay.” Hạ Uý vô thức buông lời bình luận: “Gần trường có hiệu sách cho mượn truyện, đủ bộ lắm, chỉ có điều hơi cũ thôi, hình như ông chủ còn bảo sẽ bán lại với giá giảm…”

Nam sinh bên cạnh vẫn im lặng không đáp lời, cho đến khi Hạ Uý bị đồng đội trong game gọi đi, cậu ta vẫn không thốt lên lời nào.

Khiến Hạ Uý có cảm giác như tự mình nhiệt tình bắt chuyện mà chẳng được đáp lại.

Không phải ai có mấy cái sở thích này cũng lắm lời như cô, Hạ Uý tự nhận thức rõ điều này, cô tự an ủi mình trong chốc lát rồi nhún vai, đeo lại tai nghe. Chỉ là trước khi vào trận đấu, ánh mắt cô dừng lại ở nhìn bàn tay nam sinh đang đặt trên chuột.

Bàn tay cậu ta rất đẹp.

Ngón tay thon dài, sạch sẽ, trên cổ tay có đeo một sợi dây đỏ.

Loại dây kết chỉ bình thường ấy nhiều bé con thời nhỏ đều đeo, thường thì sẽ kết thêm vài hạt châu nhỏ xung quanh, hồi nhỏ Hạ Uý cũng có một sợi tương tự. Sợi dây mỏng manh lỏng lẻo quấn quanh cổ tay xương xương của cậu ta.

Trong tiếng thúc giục của đồng đội, Hạ Uý thu hồi ánh mắt.

Quán net nhỏ trên phố gần trường, hầu hết máy tính đều ở tầng hai, không gian chật hẹp, thực sự rất chật, rất cũ và rất ồn, mùi thuốc lá lẫn mùi mì gói tạo thành thứ mùi chua nồng nặc. Có vị khách tính khí nóng nảy, chơi game được nửa chừng liền đập bàn phím khiến quản lý quán khó chịu.

Hạ Uý không muốn ở lại đây lâu, cô liếc nhìn góc dưới màn hình, thời gian về trường cũng sắp đến, quyết định đánh thêm hai trận phó bản nữa rồi đi.

Nhưng mọi chuyện không như cô mong muốn.

Đang trong lúc trò chơi đang tải thì bỗng dưới tầng dưới vang lên một trận xôn xao. Hạ Uý đang tập trung tinh thần vào trò chơi không để ý gì, nào ngờ những nam sinh lớp bên cạnh đi cùng cô đã đứng dậy từ lúc nào. Họ là những tay chơi lão luyện nên nhạy bén với mọi động tĩnh, bọn họ nhanh nhẹn đẩy bàn phím và chuột sang một bên rồi xách ba lô lên lao ra cửa sau quán net.

Trong đám hỗn loạn, một bàn tay đưa lên gỡ tai nghe của Hạ Uý.

“Cậu không chạy à?”

Hạ Uý ngớ người, quay đầu lại: “Hả?”

Cô nhìn bàn tay đeo sợi dây đỏ kia, rồi ánh mắt dần di chuyển lên trên, dưới ánh đèn mờ ảo của quán net, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt chàng trai.

Phản ứng đầu tiên của Hạ Uý là, nếu muốn vẽ một khuôn mặt đẹp như thế này, họa sĩ chắc sẽ phải đau đầu lắm đây.

Phản ứng thứ hai là, mưa.

Những hạt mưa lạnh lẽo không ngớt, ào ạt rơi xuống, bốc hơi trên da sẽ cuốn theo thân nhiệt.

Sau cơn mưa, xung quanh chỉ còn lại hơi thở lạnh lẽo.

Không rõ tại sao, Hạ Uý không biết diễn tả thế nào về hình ảnh bất chợt hiện lên trong lòng mình. Những đường nét góc cạnh mang đến cho chàng trai vẻ thanh niên không còn non nớt, mí mắt mỏng, màu mắt nhạt nên khi không nói lại càng thêm lạnh lùng, như thể mọi chuyện đều chẳng liên quan gì đến anh.

Ấy vậy mà khuôn mặt trông chẳng thiết tha gì đến chuyện người khác ấy, giờ lại lên tiếng với cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Giám thị của các cậu đang ở dưới tầng.”

Hạ Uý tê liệt trong một hai giây, chưa kịp nghĩ tại sao lại là “các cậu”, chẳng lẽ cậu ta không phải học sinh trường Vinh Nhất sao?

“Á!”

Hạ Uý không kịp suy nghĩ nhiều, nếu bị bắt là xong đời, lúc đến cô có quan sát qua, hình như ở đây có cửa sau, là cầu thang ngoài trời mở quanh năm, nhưng phải đi qua các phòng phía sau. Cô đứng dậy định chạy nhưng vừa đứng lên đã bị những dãy ghế và máy tính hỗn độn khóa chặt…

Cửa sau, cửa sau ở đâu nhỉ?

Địa hình này với một đứa mù đường như cô quả là độ khó địa ngục.

Chàng trai nọ cũng đứng dậy.

Hạ Uý cảm nhận được một cái đẩy nhẹ vào eo sau, cảm giác cực kỳ mờ nhạt, hóa ra dù trông có lạnh lùng đến mấy thì lòng bàn tay người ta vẫn ấm áp, chàng trai chỉ đường cho cô:

“Đằng kia, đi qua đó, xuống cầu thang.”

Trải nghiệm đầu tiên của Hạ Uý khi khám phá tiệm net đã kết thúc một cách vội vã.

Khi đứng chịu phạt trong văn phòng, cô vẫn nghĩ rằng cuộc đời này thật không thể có tâm lý may rủi, đặc biệt là khi làm chuyện xấu.

Văn phòng chật cứng người, tất cả những ai đến tiệm net hôm đó, bất kể là xông ra từ cửa trước hay cố lén lút chạy từ cửa sau, không một ai thoát khỏi, tất cả đều xếp thành một hàng. 

Lần này phòng học sinh cùng ban khối hợp tác, còn gọi thêm vài thầy giáo thể dục khỏe mạnh đến chặn tất cả lối ra vào của tiệm net, tuyệt đối không cho bất kỳ ai chạy thoát.

“Giỏi lắm, toàn là học sinh ưu tú vượt qua kỳ thi cấp ba khốc liệt, thật là tài giỏi quá mà.” Chủ nhiệm toàn khối Tôn Văn Kiệt nghiến răng nghiến lợi, đi từ trái sang phải, vả vào trán từng đứa một: “Mới lớp 10 thôi, vừa nhập học được một tháng, chắc còn chưa biết cửa nhà vệ sinh trường quay hướng nào đúng không? Vậy mà đã nhanh chóng nắm rõ vị trí tiệm net rồi, quả là khó khăn cho mấy đứa nhỉ?”

Khi đến trước mặt Hạ Uý, cái tát đã không giáng xuống.

Xét cho cùng trong văn phòng này chỉ có mình cô là nữ sinh.

“Hạ Uý, tôi phải nói gì với em đây?”

Hạ Uý cũng thấy ngại, cô liều mạng ngẩng đầu lên rồi nặn ra một nụ cười nhưng khi thấy đôi lông mày đang nhíu chặt của Tôn Văn Kiệt thì cô vội thu lại nụ cười rồi cúi gằm mặt xuống.

“Ông ngoại em dạy học cả đời ở trường trung học Vinh Thành, học trò ở khắp nơi, còn em thì sao? Em định làm xấu mặt ông ngoại như thế này à? Em định báo đáp ông mình kiểu này hả?” 

Tôn Văn Kiệt lại nói: “Em thông minh, học giỏi, thì sao chứ? Tôi nói cho em biết, trường này không bao giờ thiếu người học giỏi, ai đến đây cũng là học sinh xuất sắc, em kiêu ngạo cái gì?”

Hạ Uý muốn nói cô không có, chỉ là hôm nay xui xẻo thôi nhưng cãi lại thầy cô là đại kỵ, cô mím môi một lúc, cuối cùng đành liều mạng nhe răng cười: “Em xin lỗi thầy Tôn, em hứa, kỳ thi giữa kỳ chắc chắn đứng trong top 30 toàn khối, được không ạ?”

“Top 10!”

“Ôi, top 20 đi thầy.”

“Em đi chợ hả? Top 15!”

“Dạ được rồi, 15 thì 15.” Hạ Uý thừa thế xuống giọng, đồng ý trước đã rồi tính tiếp.

“Quán net đó đã bị theo dõi một thời gian rồi, giờ thì xong rồi, đóng cửa rồi. Mấy em từ giờ cũng đừng nghĩ tới nữa, ra ngoài hành lang đứng đi, lát nữa giáo viên chủ nhiệm sẽ tới đón.” Tôn Văn Kiệt bảo họ ra ngoài nhưng lại chỉ vào nam sinh đứng cạnh Hạ Uý: “Em, ở lại đây.”

Hạ Uý liếc nhìn thầy một cách dè dặt.

Đây là khu vực dành cho khối lớp 10, chứng tỏ nam sinh kia cũng là học sinh lớp 10 mới nhập, chỉ là không biết thuộc lớp nào.

Cậu ta vừa bị Tôn Văn Kiệt tát một cái nhưng không hề có phản ứng hay biểu cảm gì, vai vẫn thẳng tắp, dáng đứng hiên ngang, thậm chí đầu cũng không hề cúi xuống.

Tiết trời đầu thu đã se lạnh nhưng cậu ta vẫn không mặc áo khoác, trên người chỉ có chiếc áo thun trắng mỏng manh. Nam sinh không hề chớp mắt, ánh mắt bình thản hướng ra ngoài cửa sổ văn phòng.

Hạ Uý muốn nhìn xem ở đó có gì nhưng chẳng thu hoạch được gì cả vì ngoài cửa sổ chỉ có một màn trời âm u.

Bóng tối mênh mông vô tận, đậm đặc đến mức không thể tan biến.

“Hạ Uý, em cũng muốn ở lại à?”

Hạ Uý cười hì hì, gật đầu cung kính như chú cún nhỏ ngoan ngoãn vẫy đuôi, giúp thầy đóng cửa phòng làm việc lại.

Trong khoảnh khắc trước khi cánh cửa khép hẳn, thứ dừng ở trong mắt cô là sợi dây đỏ trên cổ tay nam sinh nọ, sợi dây đỏ đó đã trở thành điểm sáng duy nhất trong một buổi chiều tồi tệ này.

Năm nay, lớp 10 có tổng cộng 22 lớp, hơn một nghìn học sinh, việc thi đậu vào top 15 của khối không phải chuyện dễ dàng. Dù thành tích thi vào của Hạ Uý đứng nhất lớp nhưng lại xếp thứ 20 toàn khối, muốn tiến lên vị trí 15 vẫn là một thử thách lớn.

Hạ Uý không phải chưa từng nghĩ tới việc lươn lẹo với Tôn Văn Kiệt, chỉ cần nói vài lời ngon ngọt hứa hẹn là xong, chẳng có gì to tát.

Ấy vậy mà cuối tuần về nhà, cô phát hiện ông ngoại đã nhờ người sửa xong máy tính trong phòng cô.

Những cuốn sách vứt bừa bãi đều được xếp ngăn nắp, màn hình được phủ tấm vải hoạt hình che bụi, bàn học gọn gàng, những chậu sen đá nhỏ của cô cũng được đặt ra bệ cửa sổ đón nắng, những chiếc lá mập mạp cũng đã được ông lau chùi sáng bóng.

“Hạ Hạ, tủ quần áo và giường con tự dọn nhé, ông ngoại chỉ giúp con dọn bàn học thôi” ông ngoại nói.

“Thợ sửa máy tính bảo chuột của con hỏng rồi, tuần sau con tự đi mua cái mới đi.”

Hạ Uý hơi áy náy, nhân lúc ông ngoại đang nấu ăn trong bếp, cô dựa vào cửa ngăn bếp dò hỏi một cách thận trọng: “Ông ngoại…”

“Đừng đứng đó, đang làm cá, khói nhiều lắm đấy.”

Hạ Uý lại lùi ra xa cửa một chút: “Ông ngoại, chủ nhiệm Tôn có gọi điện cho ông ngoại không…”

“Ừ, có gọi.”

Khóe miệng Hạ Uý xìu xuống, toi rồi.

Ông ngoại là giáo viên nghỉ hưu của trường trung học Vinh Thành, nhiều giáo viên đang giảng dạy ở trường, bao gồm cả Tôn Văn Kiệt đều là học trò cũ của ông ngoại. Là luật bất thành văn, đôi khi Hạ Uý cảm thấy vô cùng vinh dự nhưng đôi khi cũng cảm thấy khó nói nên lời.

Ví dụ như, mỗi lời Tôn Văn Kiệt nói với ông ngoại qua điện thoại, mỗi lời phê bình về cô, cô đều có thể tưởng tượng ra giọng điệu của thầy ấy.

“Hạ Uý là một đứa bé ngoan, em cũng coi như nhìn con bé lớn lên, mọi thứ đều tốt cả, chỉ có điều quá nghịch ngợm, thông minh lanh lợi gấp bốn lần người thường mà tâm trí lại không để vào việc học, mấy thứ truyện tranh với trò chơi điện tử đó trước mắt thầy cứ tịch thu hết đi.”

“Em đã hỏi con bé rồi, nó bảo muốn học ban tự nhiên nhưng ban tự nhiên của cấp ba thì thầy cũng biết rồi đó ạ, chỉ thông minh thôi là chưa đủ, mọi người đều đang cố gắng hết sức, con bé nếu không chịu tiến lên thì ắt sẽ lùi.”

“Không không không, chân thầy không khỏe, không cần phiền thầy đến trường đâu, em cũng đã nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của Hạ Uý rồi, họp phụ huynh thầy cũng không cần đến, chúng ta liên lạc riêng để trao đổi tình hình của con bé là được.”

“Dạ, tốt lắm ạ, giờ Hạ Uý đã ở nội trú rồi, thầy thì ở một mình, có việc gì thì thầy cứ gọi điện cho em, đừng ngại ngần gì cả.”

_

Trong bếp đang hầm cá, không khí thoảng mùi cay nồng, ông ngoại hỏi Hạ Uý còn muốn ăn gì nữa không? Hạ Uý liền hét lên: “Cà chua xào trứng, cho thật nhiều đường nữa ạ!”

Nói rồi Hạ Uý lại ngồi trên mép giường, nhìn chằm chằm vào giá sách. Phải nói giá sách của Hạ Uý là thứ khiến mọi người đều phải ghen tị, đó gần như cả một bức tường toàn truyện tranh và tiểu thuyết.

Khung ảnh chụp chung của Hạ Uý với ba mẹ được đặt ở ngăn chính giữa giá sách, là vị trí nổi bật nhất.

Hạ Uý lớn lên trong sự nuôi dưỡng của ông ngoại. Việc cô đọc gì, chơi gì, có sở thích gì, ông ngoại chưa bao giờ can thiệp. Ông ngoại là một người có tư tưởng rất cởi mở, ông nói, thời nay có quá nhiều kênh tiếp cận thông tin, che mắt là vô ích. Đặc biệt là con gái, cần phải “thấy” nhiều thì mới không “sợ”, thấy thế giới, thấy trời thấy đất, mấy điều này chẳng có gì xấu.

Ông ngoại rất hiếm khi giáo huấn dậy dỗ cô, ngay cả việc cô thích truyện tranh hành động, ông ngoại thậm chí sẵn sàng ngồi xem cùng cô, còn bình luận rất hào hứng cùng cô nữa. Hàng ngày ông ngoại hầu như không có yêu cầu gì ở Hạ Uý, chỉ có một điều duy nhất: phải làm người thuần khiết trong sạch.

Thuần khiết trong lạc quan, thuần khiết trong dũng cảm, thuần khiết trong lương thiện, không sợ hãi bất cứ điều gì.

Dù hệ giá trị này có vẻ như sắp bị xã hội đào thải, dù cho khi sống theo những tư tưởng này thì con người rất có thể sẽ phải “thiệt thòi”.

Thế nhưng…

Ông ngoại vuốt ve những cuốn truyện tranh rồi nói: “Con đã đọc nhiều sách như vậy, hãy cố gắng trở thành người giống như họ.”

Có những thứ sẽ không bao giờ bị đào thải.

“Máy tính đã sửa xong rồi đó, sau này chơi ở nhà là được rồi” ông ngoại đẩy đồ ăn về phía cô, trứng xào cà chua mà phải là ít cà chua nhiều trứng. 

“Quán net không phải là nơi xấu nhưng môi trường không tốt, nhiều người lạ, không khí ngột ngạt. Nếu máy tính ở nhà không đủ cấu hình nữa thì ông ngoại sẽ đổi cho con cái khác.”

“Thành tích không phải là điều quan trọng nhất, cũng không cần so sánh với người khác, chỉ cần cố gắng hết sức là được. Đời người dài lắm, dưới chân đều là đường đi cả.” Ông ngoại nói.

Hạ Uý ăn bữa cơm này mà thấy vô vị lạ thường. Cá kho và trứng xào, là những món mà bình thường cô có thể ăn hai chén cơm liền vậy mà hôm nay sức ăn lại bị giảm đi một nửa.

Ông ngoại biết có lẽ cô chưa ăn no nên nửa đêm gõ cửa phòng. Hạ Uý ngẩng đầu lên từ vở bài tập vật lý thì thấy ông ngoại đang cầm một ly sữa nóng.

Chẳng phải chỉ là top 15 toàn khối thôi sao? Có gì to tát đâu.

Hạ Uý uống cạn ly sữa, dùng móng tay gõ nhẹ vào thành ly, phát ra tiếng leng keng trong trẻo.

Cô tự lập lại kế hoạch thời gian để sắp xếp lại thời gian dành cho cuối tuần. Trước đây cả ngày cuối tuần đều dành cho giải trí, giờ thì cô dành ra hơn nửa ngày để học, lao đầu vào biển đề. Ở nhà quá thoải mái, cám dỗ lại nhiều, thế thì đến thư viện vậy.

Tôn Văn Kiệt nói: “Dạ, hai tuần này Hạ Uý khá là chăm chỉ nỗ lực.”

Cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của một học sinh trung học rồi.

Giữa tháng mười một, thành phố Vinh Thành gần như đã bước vào mùa đông. Dự báo thời tiết nói đây là trận mưa cuối cùng, sắp có tuyết rơi rồi.

Trong kỳ thi giữa kỳ đầu tiên ở cấp ba, Hạ Uý đứng nhất lớp và đứng hạng thứ mười hai toàn khối.

Cô không cảm thấy mệt mỏi chút nào, ngược lại còn vô cùng hài lòng, nhẹ nhõm vui vẻ. Vừa về nhà là cô liền mở World of Warcraft , trò chơi mà cô đã không đăng nhập suốt của tháng nay, say sưa đánh bại Rồng Ánh Sao cả tối.

Theo truyền thống của trường trung học Vinh Thành, sau mỗi kỳ thi lớn, bảng điểm sẽ được dán dưới khán đài trên sân trường, xếp theo từng lớp, công khai toàn bộ thành tích của mọi người. 

Lần này Mễ Doanh đứng thứ hơn tám trăm toàn khối nên cô nàng chán nản vô cùng. Đứng xem xong bảng xếp hạng, cô còn cố ý chọc Hạ Uý: “Đúng là trời cao đất dày, núi cao còn có núi cao hơn, đứng nhất khối là học sinh lớp 10A6 kìa, sao người ta giỏi thế nhỉ, nhất khối luôn đó!”

Hạ Uý hoàn toàn không nhận ra lời nói đó nhắm vào mình, cô căng mắt tìm bảng thành tích lớp 10A6, rồi nhìn thấy tên người đứng đầu.

Cố Vũ Tranh.

Một cái tên lạ hoắc. Cô nghiêng đầu tán thành: “Đúng là giỏi thật, tiếng Anh hình như chỉ trừ điểm phần viết thôi đó?”

Mễ Doanh hích vai cô: “Vậy cậu được bao nhiêu?”

Tiếng Anh là điểm yếu của Hạ Uý.

Nhớ lại lời ông ngoại, cô quay đi rồi vươn vai: “Không cần so sánh với người khác, cậu ấy giỏi thật đó, nhưng mình cũng không kém đâu, nhìn môn Toán với Lý của mình đi, cũng đỉnh lắm đó nha?”

Mễ Doanh tức trợn trừng cả mắt.

“Thứ sáu rồi, tối nay mình muốn đến hiệu sách, cái gần trường ấy, cậu đi không?” Hạ Uý hỏi Mễ Doanh: “Nghe nói vừa được tu sửa lại, bắt đầu bán cả văn phòng phẩm và quà lưu niệm nữa, chắc chắn cậu sẽ thích lắm cho mà xem.”

Mễ Doanh định nói “Ai thèm đi với cậu chứ!” nhưng tối nay có về sớm thì ba mẹ cũng không có nhà vì họ bận đi tiếp khách rồi. Cô nàng nhìn Hạ Uý do dự một hồi rồi lại ngước nhìn bầu trời âm u.

“Nhưng sắp mưa rồi.”

“Mưa thì mưa, vậy thì đi mua một chiếc ô xinh xắn.” Hạ Uý đáp.

Người xem bảng điểm trên sân trường đông nghịt, Hạ Uý kéo Mễ Doanh cúi đầu chạy ra, vất vả lắm mới thoát được, đang đi thì bước chân bỗng khựng lại.

Cô vội vàng ngoảnh đầu nhìn.

“Có gì rơi à?” Mễ Doanh hỏi.

“Không, không phải.” Hạ Uý gãi đầu.

Cô không biết mình có nhìn lầm không nhưng vừa nãy dường như cô đã va phải một người, tất cả đều mặc đồng phục giống nhau nhưng trên cổ tay người đó có một sợi dây đỏ rất nổi bật.

Ấy vậy mà chỉ trong chớp mắt, bóng người ấy lại khuất vào đám đông.

“Chạy nhanh đi, lát nữa mưa bây giờ!”

“Chạy thôi!” Hạ Uý cũng bắt đầu chạy.

Những giọt mưa rơi xuống mặt đất, in thành những bông hoa nhỏ theo sau mỗi bước chân cô.