HƯỚNG DẪN LÃNG MẠN MÙA HÈ – 04

Cố Vũ Tranh

Khi mới quyết định chuyển trường, Cố Vũ Tranh đã tìm kiếm thông tin về Vinh Thành trên mạng. Người ta nói đây là một thị trấn nhỏ nơi phương Bắc với dân số không đông, khí hậu dễ chịu và nhịp sống chậm rãi.

Cố Vũ Tranh không có khái niệm chính xác về cái gọi là “dễ chịu”, cậu đoán chắc ít nhất nơi này phải có nhiều ngày nắng lắm.

Nhưng thực tế lại trái ngược hoàn toàn. Từ hè sang thu, cho đến tháng mười khi tiết trời chuyển lạnh, Vinh Thành vẫn có lượng mưa dày đặc.

Tối thứ sáu, trên đường từ trường về nhà, Cố Vũ Tranh nghe được cuộc trò chuyện của hàng xóm trong thang máy: “Năm nay thời tiết thật khác thường, đã năm nào có nhiều mưa thế này đâu?”

Mưa phương Bắc có đặc điểm riêng, lạnh buốt nhưng dứt khoát không dai dẳng, từng giọt mưa thu quất vào da thịt khiến người ta rùng mình. Đúng như câu “Một trận mưa thu, một trận lạnh về.” Hàng xóm nói đến đây cũng để ý đến Cố Vũ Tranh đứng im lặng trong thang máy.

Chàng trai cao gầy có vẻ đang mải suy nghĩ, họ nhìn cậu từ đầu đến chân rồi hỏi: “Sao thời tiết thế này mà con chỉ mặc mỗi áo cộc tay thôi vậy? Không lạnh à?”

Cố Vũ Tranh không muốn trả lời nhưng vì lịch sự nên đành đáp: “Cũng không sao ạ.”

Cậu cực kỳ ghét những cuộc trò chuyện, đặc biệt là những cuộc nói chuyện với người lạ trong không gian chật hẹp. Đến tầng mười sáu, cửa thang máy vừa mở là cậu lập tức bước ra ngoài.

Đây không phải khu chung cư cao cấp mà chỉ là một toà chung cư ở khu tái định cư. Vì mỗi tầng có nhiều hộ nên hành lang khá chật chội. Cố Vũ Tranh nghiêng người tránh chiếc xe đạp đầy bụi ở góc, đi ngang qua hộp công tơ điện dán đầy tờ rơi rồi dừng lại trước căn hộ cuối cùng, lục tìm chìa khóa mở cửa.

Nội thất trong nhà đơn giản nên càng thêm cho ngôi nhà này vài phần rộng rãi, yên tĩnh.

Lâu Dĩnh đang ở nhà, ngồi trước bàn ăn với tô rau sống và đĩa trái cây nhỏ.

“Mẹ.”

“Về rồi à.” Lâu Dĩnh không ngẩng đầu: “Ăn cơm chưa?”

Cố Vũ Tranh nhìn chiếc bàn trống trơn cùng bếp ga chưa từng đóng tiền gas kể từ khi chuyển đến.

“Con ăn rồi.”

“Ừ, hoặc ra ngoài ăn gì đó cũng được, còn tiền sinh hoạt không?”

“Còn ạ.”

“Ừ, nếu thiếu thì xin ba thêm.”

Hai mẹ con chẳng có gì để nói với nhau. Lâu Dĩnh ăn xong quả cà chua bi cuối cùng rồi nhìn về phía Cố Vũ Tranh: “Tối chủ nhật con phải trở lại trường đúng không?”

Cố Vũ Tranh gật đầu xác nhận.

“Có thể về sớm hơn không?” Lâu Dĩnh rất xinh đẹp, bà có gương mặt thanh tú, chỉ là toàn thân thì yếu ớt, giọng nói thiếu sinh khí, bà ra hiệu rồi giải thích: “Ý là về quay trở lại trường sớm một chút, ký túc xá trường các con cuối tuần không cho học sinh ở lại sao? Tất cả học sinh đều phải về nhà? Bắt buộc à?”

Cố Vũ Tranh thoáng ngẩn người, sau đó sắc mặt cậu lạnh đi: “Có học sinh tỉnh khác làm đơn xin, cuối tuần vẫn có thể ở lại.”

Cậu nhìn thẳng vào Lâu Dĩnh, ánh mắt trống rỗng như căn phòng khách này, chẳng chút hơi ấm: “Nếu mẹ cảm thấy con về nhà sẽ làm phiền thì tuần sau con sẽ làm đơn xin ở lại trường cuối tuần.”

“Thôi, không cần” Lâu Dĩnh nhún vai: “Nhưng chủ nhật này con phải đi sớm, sáng chủ nhật mẹ đã hẹn sư phụ đến xem bố trí trong nhà, sư phụ bảo nội thất căn nhà này không tốt, không có phòng đệm, cửa lại đối diện cửa sổ, phạm phải điều kiêng kỵ.”

Nói xong, bà đứng dậy vào phòng nghỉ ngơi, đôi vai gầy guộc suýt không giữ nổi chiếc chăn choàng, đi được hai bước bà lại dừng lại, nhìn Cố Vũ Tranh từ trên xuống dưới: “Trường con không phát đồng phục tay dài sao?”

Cuối cùng bà cũng nhận ra chiếc áo phông mỏng manh trên người con trai mình nhưng vẫn bỏ qua đôi môi đang mím chặt căng thẳng và nắm đấm đang giấu bên hông của cậu.

“Mẹ không biết size của con, tự sắp xếp thời gian mua vài bộ quần áo đi, đừng để bị cảm.” Lâu Dĩnh nói với giọng điệu nhàn nhạt rồi quay vào phòng đóng cửa lại.

Phòng khách chìm vào bóng tối hoàn toàn.

Cố Vũ Tranh đứng giữa phòng khách, không nhúc nhích, cũng chẳng thốt lên lời nào, cho đến khi hơi thở của cậu hòa làm một với màn đêm tĩnh lặng.

Cậu nhắm mắt lại, nghiến răng, đợi cho cơn sóng cảm xúc cuối cùng cũng lắng xuống rồi mới mở mắt, đặt túi xuống, cầm chiếc bát Lâu Dĩnh ăn xong chưa dọn rồi đi về phía bồn rửa.

Lâu Dĩnh chỉ sống trong thế giới của riêng mình.

Cố Vũ Tranh nhớ lúc nhỏ, Lâu Dĩnh không phải như thế này, lúc đó bà ấy ít nhất vẫn còn là một người mẹ bình thường. Mọi chuyện bắt đầu từ tám năm trước khi bà mắc một căn bệnh nặng là ung thư tuyến giáp nên phải làm phẫu thuật. Trong thời gian nằm viện, ba của Cố Vũ Tranh là Cố Viễn làm ăn thua lỗ mất một khoản tiền, lại còn ngoại tình, thậm chí còn dẫn người tình về nhà.

May mắn là ca phẫu thuật thành công, dù cho kết quả phẫu thuật có tốt nhưng mọi chuyện dồn dập xảy ra khiến Lâu Dĩnh không chịu nổi áp lực, nên thần kinh bà bắt đầu xuất hiện vấn đề tâm lý. Yêu ma quỷ quái thường tấn công khi tâm lý con người yếu đuối, lúc đó Lâu Dĩnh tin chắc rằng số phận mình không may mắn nên khi đó bà được người ta giới thiệu một tay lừa đảo giang hồ, chính là cái người được bà gọi là là “sư phụ” kia.

Vị sư phụ này nói với Lâu Dĩnh: “Những khổ nạn bà gặp phải đều là nghiệp chướng từ kiếp trước, vì vậy phải ‘tiêu nghiệp’.”

Sau này không được ăn mặn, mỗi bữa ăn phải tuân thủ nghiêm ngặt thời gian chính xác.

Mỗi ngày phải ngủ sớm dậy sớm, buổi tối trước 8 giờ phải lên giường, sáng thức dậy phải ngồi thiền tĩnh tâm.

Phong thủy, bói toán… bà bắt đầu tin vào tất cả những thứ huyền bí khó hiểu.

Còn phải quyên góp tiền những số tiền lớn, những khoản tiền đó sau khi giao cho vị sư phụ kia thì liền biến mất không dấu vết nhưng Lâu Dĩnh không để ý, bà cho rằng chỉ có như vậy mới cứu được bản thân, cả người đã hoàn toàn mù mờ mê muội.

Đối với việc này, Cố Viễn không phát biểu ý kiến, cần tiền thì cho tiền, ủng hộ tuyệt đối. Ông nói với con trai: “Là ba có lỗi với mẹ con, coi như để cho bà ấy cảm thấy dễ chịu hơn vậy.”

Lúc đó Cố Vũ Tranh còn đang học tiểu học, cậu thương mẹ nhưng ngoài việc đỏ mắt nhìn Cố Viễn như vậy thì cậu cũng không thể làm gì khác.

Một năm trước, cũng chính vị sư phụ kia chỉ đạo Lâu Dĩnh: “Thượng Hải không phù hợp với bà, bà phải chuyển lên phương Bắc, tìm một thành phố nhỏ có khí hậu dễ chịu.” 

Ngay cả căn nhà hiện tại cũng do người đó chọn, tầng 16, tuy khu chung cư cũ kỹ nhưng vị trí phù hợp nhất.

“À, còn nữa, đứa con trai đó của bà, đừng để nó ở lại bên người nữa.”

“Gút mắt giữa hai người quá sâu, bà đi đến ngày hôm, có liên quan đến nó hay không cũng rất khó nói.”

Lời nói không được diễn đạt rõ ràng nhưng Lâu Dĩnh lại tin chắc như đinh đóng cột. Dù bà không muốn dẫn theo Cố Vũ Tranh cùng đi nhưng cậu nhất quyết đòi đi theo. Từ nam chí bắc, chuyển trường dọn nhà, bất kể Lâu Dĩnh mắng chửi hay đuổi đánh thế nào, Cố Vũ Tranh vẫn kiên quyết không rời đi.

“Con nhất định phải học theo ba con, hại mẹ mới được sao?”

Lâu Dĩnh chưa bao giờ nổi giận nhưng bà lại có thể dùng giọng điệu bình thản nhất để nói ra những lời lẽ âm u nhất.

Cố Vũ Tranh sờ vào sợi dây đỏ trơn mướt trên cổ tay mình. Đó là năm cậu sốt cao vào ngày sinh nhật, Lâu Dĩnh đã “cầu” được từ vị sư phụ kia, nói là có thể bảo vệ bình an cho đứa bé. Một sợi dây đỏ rẻ tiền nhẹ bẫng, vậy mà Lâu Dĩnh đã bỏ ra số tiền năm chữ số để có được nó.

Đây là món quà sinh nhật duy nhất Cố Vũ Tranh nhận được từ mẹ từ sau năm tám tuổi. Cũng vì sợi dây đỏ này, dù Lâu Dĩnh có “điên” đến đâu, có đối xử với cậu tệ bạc hay ghẻ lạnh thế nào, cậu vẫn cảm thấy tình mẫu tử này chưa đến lúc phải đoạn tuyệt.

Dây đỏ đeo lâu khó tránh phai màu nên Cố Vũ Tranh đặc biệt cẩn thận, khi rửa bát cậu sẽ tháo nó ra.

Sức khoẻ Lâu Dĩnh không tốt, thường ngày không làm được việc nhà. Cố Vũ Tranh rửa bát xong, lại giặt đống quần áo trong giỏ đồ phòng tắm một cách lặng lẽ, cố gắng không gây ra tiếng động.

Bất kể Cố Viễn mỗi tháng gửi về bao nhiêu tiền, Lâu Dĩnh đều chuyển hết cho sư phụ. Vì vậy cuộc sống của bà đơn giản, thậm chí có thể nói là chật vật. Cố Vũ Tranh làm xong việc thì lại nhẹ nhàng thay giày rồi ra ngoài lần nữa. Cậu dầm mưa đến siêu thị gần nhà mua ít hoa quả và rau củ Lâu Dĩnh thích ăn để lấp đầy tủ lạnh.

Sư phụ nói cửa chính đối diện cửa sổ là không tốt, Cố Vũ Tranh không tin.

Nhưng khi cậu xách túi nilon trở về, đẩy cửa bước vào bóng tối, nhìn qua cửa sổ thấy gia đình đối diện đang dùng bữa, bên trên chiếc đèn chùm màu vàng ấm áp buông xuống từ trần nhà, chỉ cách một bức tường mà như hai thế giới sáng tối khác biệt, trong lòng vẫn không tránh khỏi chán nản.

Nỗi chán nản này tựa như con sóng giữa biển sâu, còn cậu là tảng đá ngầm lặng lẽ đứng vững giữa dòng xoáy, cô độc, lạnh lẽo ẩm ướt.

Đến giờ ngủ của Lâu Dĩnh, đèn trong phòng đã tắt từ lâu.

Cố Vũ Tranh đứng trong bóng tối, lại nhớ đến lời Lâu Dĩnh thường nói với anh: “Cố Vũ Tranh, đời người đừng trông chờ vào ai cả, chúng ta cứ sống tốt cuộc đời riêng của mình là được.”

Bằng giọng điệu bình thản như thế, Lâu Dĩnh đã loại Cố Vũ Tranh ra khỏi cuộc đời mình.

Trên đời này, tất cả mối quan hệ thân thiết đều chỉ là thoáng chốc, không đáng để tin tưởng, kể cả tình thân, tất cả đều không đáng tin cậy.

Hiện thực tàn khốc vốn dĩ đẫm máu, muốn không bị tổn thương thì phải khép kín mọi cánh cửa để bảo vệ bản thân, giữ mình trong sạch.

Cho dù đó có là người thân, là gia đình.

Đó là kinh nghiệm sống hơn bốn mươi năm của Lâu Dĩnh truyền lại cho con trai mình, mà không quan tâm liệu nó có tiếp nhận được hay không?

Căn nhà nhỏ mà sư phụ chọn cho Lâu Dĩnh chỉ có một phòng ngủ. Nói cách khác, ngay từ đầu Lâu Dĩnh đã không để lại bất cứ một vị trí nào cho Cố Vũ Tranh cả.

Cố Vũ Tranh gấp chiếc khăn choàng Lâu Dĩnh vắt trên chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng khách cất đi, rồi nằm xuống ngủ ngay trên đó mà không cởi áo.

Chủ nhật, để không làm phiền việc của Lâu Dĩnh, Cố Vũ Tranh dậy sớm và ra khỏi nhà.

Nhưng cậu chẳng biết đi đâu.

Một mình lang thang trên phố, tựa như việc bước vào quán net kia là vừa giống như nhất thời hứng khởi, lại vừa như định mệnh sắp đặt.

Về sau, trải qua một phen “truy bắt”, cậu bị giám thị nhà trường lôi vào văn phòng phạt đứng, trong lòng cũng chẳng gợn sóng. Đứng trong phòng nhìn ra màn trời âm u đằng xa, cậu chỉ nghĩ: trận mưa thu dài dằng dặc này, rốt cuộc bao giờ mới tạnh?

Cậu thực sự rất muốn, rất muốn được nhìn thấy mặt trời.

Giám thị khối Tôn Văn Kiệt đuổi hết mọi người ra ngoài, chỉ giữ lại mình Cố Vũ Tranh.

“Cố Vũ Tranh, phải không?” Tôn Văn Kiệt lật giở bảng điểm chuyển trường của cậu.

Cố Vũ Tranh chưa từng tham gia kỳ thi vào cấp ba ở Vinh Thành nên Tôn Văn Kiệt cảm thấy chỉ dựa vào thành tích cấp hai khó lòng đánh giá được năng lực thực sự của đứa bé này. 

Nhưng bỏ qua học lực, với kinh nghiệm dạy dỗ bao thế hệ học trò, ông nhận ra ngay tính cách đứa bé này có vấn đề.

Như cái tát ban nãy chẳng hạn, lứa tuổi mới lớn này vốn coi trọng thể diện, những đứa đứng trong phòng, đứa thì mặt dày cười trừ, đứa thì cúi đầu nín thở, mắt đỏ hoe không nói năng gì. Riêng Cố Vũ Tranh này, sau cái tát kia sắc mặt cậu lại không hề thay đổi, ánh mắt nhìn thẳng không chút xúc động, lạnh lẽo như nước đá, khiến Tôn Văn Kiệt thấy kỳ quặc.

“Cố Vũ Tranh… ừm…” Tôn Văn Kiệt gập bảng điểm lại: “Hồi cấp hai em học rất giỏi, nói thật với thầy đi, kỳ thi giữa kỳ sắp tới em có thể đạt bao nhiêu điểm?”

“Em không biết.” Cố Vũ Tranh lên tiếng.

“Có gì mà không biết, đừng căng thẳng, chúng ta chỉ đang trò chuyện thôi” Tôn Văn Kiệt mỉm cười: “Em là học sinh chuyển trường, kỳ thi đại học sẽ phải về địa phương thi nhưng hiện tại em đang học tại trường trung học Vinh Thành này, ngày nào còn ở đây, em vẫn là học sinh của trường, các thầy cô đương nhiên mong em đạt thành tích xuất sắc.”

“Em cứ coi như đặt mục tiêu cho bản thân đi, theo em, em có thể đứng thứ mấy trong khối?”

Một khoảng lặng dài đằng đẵng.

Ngoài cửa sổ, gió thu cuộn mạnh, ngọn cây lay động dữ dội, có lẽ sắp có mưa.

“Hạng nhất đi.” Cố Vũ Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật hỗn độn trải dài trước mắt.

“Bao nhiêu?” Tôn Văn Kiệt nghiêng người về phía trước: “Nào, nói thật với thầy đi.”

“Hạng nhất” Cố Vũ Tranh thu tầm mắt lại: “Em nói thật đó.”

Cố Vũ Tranh thực sự rất ghét những ngày mưa.

Cậu thích ánh mặt trời chói chang, thích ánh nắng ấm áp, thích những màu sắc rực rỡ. Bởi vì của hiếm thì quý, con người luôn khao khát những thứ mình mà mình không có.

Nhìn lại, trong cuộc sống của Cố Vũ Tranh có rất ít thứ khiến cậu cảm thấy được ánh sáng chiếu rọi, học tập là một trong số đó.

Quan hệ gia đình nhạt nhòa, lại không thích giao lưu, ngoài quyền anh và quần vợt bị ép học từ nhỏ thì dường như chẳng có sở thích nào khác. Tuổi thanh xuân cô độc ấy, ngoài học hành thì cậu chẳng có việc gì khác để làm.

À, còn nữa.

Cố Vũ Tranh tự nhận, lý do cậu quan tâm đến thành tích là vì khi Lâu Dĩnh đi họp phụ huynh, bà sẽ nhận được lời khen từ giáo viên và phụ huynh. Những lúc như vậy, Lâu Dĩnh thường mím môi cười dịu dàng, khiến cậu nhớ về người mẹ ngày xưa, người từng dẫn cậu đi leo núi, đi du lịch, người mẹ ngày đó không xa lánh hay ghét bỏ cậu.

Đôi lúc Cố Vũ Tranh cũng thấy mình trẻ con.

Như Lâu Dĩnh từng nói, mọi chấp niệm rốt cuộc đều là hư vô, kẻ nào đặt hy vọng vào người khác đều là kẻ ngốc.

Cố Vũ Tranh không biết khi nào mình mới có thể hoàn toàn chấp nhận và đồng tình với lý luận này của Lâu Dĩnh. Có lẽ chỉ khi đến ngày đó, cậu mới thật sự tiếp nhận được lý luận này, thật sự trở thành một người trưởng thành.

Cố Vũ Tranh đứng giữa sân trường, xuyên qua lớp lớp người, nhìn về phía bảng thành tích giữa kỳ được dán dưới khán đài trên sân trường.

Bên trong là áo phông khoác thêm áo khoác đồng phục bên ngoài, Vinh Thành đã bước sang tháng mười một. Sau cơn mưa thu cuối cùng, trời chuyển mình sang những bông tuyết lất phất báo hiệu đông đến.

Nghe nói mùa đông Vinh Thành tuyết rơi cũng rất dữ dội. Lớn lên ở phương Nam, Cố Vũ Tranh chẳng mấy mong đợi tuyết, bởi dù sao bầu trời cũng chỉ là một màu u ám như nhau.

Cậu không vội xem thứ hạng của mình, bởi vẫn chưa đi tới hàng đầu đám đông, đã nghe thấy tên mình từ tiếng ríu rít của các nữ sinh.

“…Hạng nhất! Toàn khối!”

“Cố Vũ Tranh? Cái tên này nghe không quen…” 

Có lẽ không khí ẩm ướt trước cơn mưa khiến giọng nói của nữ sinh nọ càng thêm trong trẻo: “Cậu ấy giỏi thật đấy nhưng mình cũng không kém đâu, nhìn điểm toán với lý của mình đi, cũng đỉnh lắm đó…”

Cố Vũ Tranh cảm thấy giọng điệu khoe mẽ này hơi quen tai nhưng không mãi vẫn không thể nhớ ra. Mãi đến khi nữ sinh nọ kéo bạn mình chui ra từ đám đông, đâm sầm vào cậu. Cô không ngẩng đầu lên mà vừa xoa đầu vừa vội vã bỏ chạy thì cậu mới chợt nối được mạch suy nghĩ trong đầu.

Hôm đó ở quán net, có người nắm lưng ghế cậu, nhiệt tình giới thiệu bộ phim One Piece cho cậu.

Cố Vũ Tranh vốn không xem anime, càng không chơi game, hôm đó chỉ vì tâm trạng quá tệ nên mới mở đại thứ gì đó để giết thời gian, thậm chí cậu còn chẳng đeo tai nghe. Thế mà nữ sinh kia hào hứng giới thiệu với cậu suốt một hồi, cô nàng tự kể cốt truyện, cuối cùng suýt nữa đã kéo cậu đến hiệu sách mượn truyện tranh.

Cô buộc tóc đuôi ngựa, gọn gàng sạch sẽ, không dài không ngắn, đuôi tóc vừa đủ lướt trên chiếc gáy trắng ngần, đung đưa theo từng lời nói.

Cố Vũ Tranh đã nhìn cô một lúc khi cô đánh game một cách loạn cào cào, nhìn lúc cô lúng túng không tìm được đường thoát và cả khi cô bị phạt đứng ở văn phòng mặc cả với giáo viên chủ nhiệm.

Nhìn người khác như thế thật bất lịch sự, nên lần này Cố Vũ Tranh cố tình lờ đi bóng dáng đó. Cậu băng qua đám đông tiến lên, cho đến khi nhìn rõ thứ hạng của mình.

Lớp nhất, khối nhất, như dự đoán.

Không có gì bất ngờ, cũng chẳng thất vọng.

Ngay trong khoảnh khắc cậu quay lại định rồi rời đi thì lại nghe thấy giọng nói trong trẻo ấy, không khí ẩm ướt mang theo âm thanh của cô tới.

“Chạy đi!”

Mưa rồi!

Chân trời đã dần thẫm lại, ở phía xa có nhiều tầng mây đè xuống báo hiệu khúc dạo đầu của một cơn mưa ào ạt.

Ngày càng nhiều học sinh tản ra chạy trốn mưa.

Rốt cuộc Cố Vũ Tranh vẫn liếc nhìn về phía đó. Nhờ lợi thế chiều cao, ánh mắt cậu vượt qua mọi vật cản, nhìn thấy hai nữ sinh đang chạy về phía cổng trường ở đằng xa. Khoảng một tháng trôi qua, mái tóc cô đã dài thêm chút ít, lần này đuôi ngựa lướt nhẹ trên cổ áo đồng phục của cô.

Cậu đứng trầm ngâm tại chỗ một lúc, rồi quay ngược dòng người trở lại bảng điểm.

Trong văn phòng, tên cô từng được nhắc đến, cậu vẫn nhớ rõ.

Toán đạt điểm tuyệt đối, Vật lý gần như hoàn hảo. Cố Vũ Tranh chăm chú đọc hết, khóe môi bất giác nhếch lên, không trách cô ấy tự nhận mình “đỉnh”.

Thật sự rất ấn tượng. 

Nhưng khi ánh mắt cậu dạo qua, điểm dừng cuối cùng vẫn là hai chữ Hạ Uý.

Cố Vũ Tranh nghĩ, có lẽ câu “tên gọi như tính cách” rất có lý.

Dẫu cho mưa gió đang dập dồn kéo đến cùng mùa thu đông ảm đạm khó khăn phía trước thì cái tên ấy vẫn có thể khiến cậu liên tưởng đến bầu trời xanh biếc của mùa hạ. Rồi một ngày nào đó, ánh nắng rực rỡ chói chang sẽ xé tan màn đêm u ám, xuyên qua tầng mây mà đến.

Bình luận

Leave a Reply