Hạ Uý
Gần trường trung học Vinh Thành còn có một phân hiệu của một trường đại học.
Đời sống của sinh viên đại học tự do hơn học sinh trung học nhiều, trước cổng trường lúc nào cũng nhộn nhịp người qua lại.
Chủ hiệu sách gần trường lần này đã tỉnh ngộ, chỉ làm ăn với học sinh trung học thì chết đói mất nên đã đầu tư một khoản tiền lớn để cải tạo lại cửa tiệm. Bố cục cũ bị phá bỏ hoàn toàn, còn mua lại cửa hàng tiện lợi bên cạnh đã đóng cửa, thông hai cửa hiệu làm một, chia thành ba khu vực: một khu cho thuê sách ngoại khóa, một khu bán tài liệu tham khảo và tạp chí, còn một khu bán văn phòng phẩm và quà lưu niệm.
Từ một cửa hiệu nhỏ lụp xụp giờ đã biến thành cửa hiệu đẹp và nổi bật nhất con phố, đặt tên là hiệu sách Tâm Nghi. Mỗi khi đẩy cửa vào, chuông gió bằng vỏ sò treo trước cửa sẽ vang lên leng keng đón khách cùng mùi mực in thoang thoảng nhẹ nhàng.
Lần này Hạ Uý đến, cô trả lại chồng truyện One Piece đã mượn trước đó, tiện thể ghé qua khu quà lưu niệm, chọn một bao thẻ nhựa có in hình phim hoạt hình mới mới cho cái thẻ thông hành của mình.
Mỗi thành phố đều có loại thẻ thông hành như vậy, chủ yếu dùng để quẹt thẻ đi xe buýt. Cuối tuần Hạ Uý đi lại chủ yếu dựa đều vào nó nhưng tính cô từ nhỏ đến lớn đã hay đánh rơi đồ, đây đã là lần thứ ba rồi. Tuần trước ông ngoại lại phải đi làm thẻ mới cho cô. Hạ Uý nhét thẻ vào bao thẻ, nghĩ bụng lần này mà làm mất nữa thì sau này cô chỉ đáng đi bộ.
“Trên này là ai vậy?” Mễ Doanh nghiêng người qua, chỉ vào hình trên bao thẻ.
“Là Thần Chết, Kurotsuchi Byakuya, mình cực thích nhân vật này luôn á.” Hạ Uý khoanh tay trước ngực, hô to một câu thoại: “Chakura Scatter!”
Giọng cô hơi lớn làm cho Mễ Doanh giật nảy mình.
“Đồ điên!”
Mễ Doanh thu hoạch ở Hiệu sách Tâm Nghi nhiều hơn Hạ Uý: vở có bìa cát chảy, bút bi có móc treo lông mềm mại, giấy note có mùi thơm, đệm ngồi bằng nỉ êm ái… Cô còn mua một chiếc cốc sứ hình chú chó Shiba có hai cái tai dựng đứng lên. Hạ Uý cầm lên ngắm nghía rồi ngửa cổ ra làm động tác uống nước: “Ê cái ly này uống nước không bị đâm vào mắt à?”
“Phiền quá đi! Trả đây!” Mễ Doanh đá vào ghế Hạ Uý: “Tránh ra! Mình đi lấy nước.”
Phòng nước nóng ở tầng một khá nhỏ, mỗi lần vào giờ ra chơi ngoài cửa luôn có một hàng dài người đang xếp hàng, có nhiều nữ sinh cầm theo bình giữ nhiệt to đi lấy nước, buổi trưa về ký túc xá gội đầu.
Giờ nghỉ trưa chỉ có một tiếng đồng hồ, Mễ Doanh phải chọn giữa việc gội đầu hoặc ăn trưa. Tóc cô vốn mỏng và mềm, chỉ cần hơi ra dầu một chút là đã bết dính vào da đầu trông rất xấu nên Mễ Doanh thà nhịn đói cũng phải gội đầu cách ngày. Gội xong tóc chưa kịp khô thì cô đã phải chạy từ ký túc xá về lớp học. Gặp gió lạnh đầu đông thổi qua làm tóc cô đóng băng hết cả lại.
“Thứ Tư gội một lần thôi, cậu cứ thế này này bệnh đó.”
Tiết đầu buổi chiều là tiếng Anh, Hạ Uý nước đến chân mới nhảy, đang cắm cúi học từ vựng.
Tóc cô ít bị dầu, buộc đuôi ngựa nên cũng không lộ rõ.
“Ốm càng tốt, mình xin nghỉ ốm về nhà luôn.” Mễ Doanh ngồi tại chỗ chải mái, vừa nhấm nháp bánh nhân đậu và sữa chua do Hạ Uý mua cho.
“Hạ Uý, mình quyết định từ nay sẽ không ghét cậu nữa.”
Hạ Uý ngẩng đầu, dùng đầu bút gãi nhẹ tóc: “Hả?”
“Vì mình tìm ra có người đáng ghét hơn rồi.” Nói câu này, giọng Mễ Doanh hạ thấp vài phần. Cô chọc chọc Hạ Uý, ra hiệu nhìn về phía dãy đầu: “Cái con nhỏ Hoàng Giai Vận trong ký túc xá ấy, sao mình thấy cậu ta khó chịu thế không biết?”
Hoàng Giai Vận người thấp gầy, lại ít nói nên lúc nào cũng thấy cô cắm đầu vào học. Ngoài giờ thể dục ra, hình như cô nàng chẳng mấy khi ra khỏi lớp. Những người như vậy thường không có chút cảm giác tồn tại nào trong lớp nhưng Hoàng Giai Vận lại học cực kỳ giỏi, kỳ thi giữa kỳ vừa rồi, Hạ Uý đứng nhất lớp thì cô cũng đứng thứ ba, kém người thứ hai hai điểm.
“Cậu ấy làm gì cậu à?”
“Vừa trưa mình về gội đầu, cậu ta cũng ở trong phòng, chưa gì đã bảo mình nhỏ tiếng thôi vì cậu ta muốn ngủ. Đúng là cái đồ đầu óc có vấn đề! Mình chỉ lau tóc thôi mà, có ồn bao nhiêu đâu?” Mễ Doanh nói: “Mình còn chưa nói cậu ta ấy chứ! Tối nào về phòng, mọi người đang nói chuyện vui vẻ, chỉ có cậu ta ôm quyển sách tiếng Anh đứng bên cửa sổ đọc suốt. Phát âm có hay thì hay chứ giọng như vịt đực ấy, mình có bảo cậu ta ồn không?”
Mễ Doanh tổng kết lý do ghét Hoàng Giai Vận: “Mình ghét nhất cái loại giả vờ chăm chỉ thế này, kiểu như tụi mình toàn đồ bỏ đi vậy? Khoe khoang cái gì chứ.”
Hạ Uý không biết phải nói gì, phòng ký túc xá tám người của cô khá hòa thuận, không có mâu thuẫn kiểu này.
“Không hòa đồng thì thôi, chẳng qua là không kết bạn được với mọi người thôi mà. Vậy mà cuối tuần trước cả phòng đi mua sắm, cậu ấy cũng đi theo. Buổi trưa bọn mình định ăn thịt nướng, chỉ mình cậu ấy nhất quyết đòi xuống khu ẩm thực dưới tầng hầm trung tâm thương mại. Chỗ đó có gì ngon đâu? Cuối cùng đa số thắng thiểu số, cậu ấy chỉ có một phiếu, thế là mặt mày ủ rũ bỏ đi một mình luôn.”
Mễ Doanh rất muốn cùng Hạ Uý bình phẩm về nhân vật kỳ quặc này, bởi cách tốt nhất để thắt chặt tình bạn chính là tìm một kẻ thù chung. Tiếc là Hạ Uý không bày tỏ ý kiến mà chỉ nói: “Khu ẩm thực ở đó cũng được đấy, có quán trứng bọc cơm cũng tuyệt lắm.”
“…”
Mễ Doanh trề môi, nhìn chằm chằm Hạ Uý một lúc: “Hạ Uý, cậu cứ việc làm người tốt của cậu đi.”
Cô nàng giận rồi.
Hạ Uý không nghĩ mình là người tốt. Cô không phải là người hèn nhát, cũng không phản ứng chậm chạp, chỉ là nhiều mâu thuẫn trong mắt cô vốn dĩ không đáng để bận tâm.
Bạn học mà, hợp thì thân thiết, không hợp cũng chẳng cần cãi nhau đến đỏ mặt tía tai. Những chuyện nhỏ như hạt vừng lại càng không đáng bận tâm.
Dù sao cũng phải sống chung ba năm, giờ đã cãi nhau thì sau này sao chung sống nổi? Cô không muốn nhiều năm sau khi dự họp lớp, phải giả vờ ôm chầm lấy những người từng giật tóc đánh nhau rồi chạm ly, về nhà lại cười thầm: “Đáng đời, giờ thằng đó sống thảm lắm.”
Tội gì chứ?
Không ít lần người ta hỏi cô: “Cậu không thấy bạn cùng bàn luôn bắt nạt cậu sao? Nói năng hách dịch thế mà cậu toàn mang đồ ăn cho người ta.”
Hạ Uý chỉ cười: “Mễ Doanh á? Cậu ấy cũng mang đồ ăn cho mình mà. Cuối tuần trước về nhà cậu ấy mang cho mình bánh macaron, so với bánh mì thì mình được lời đấy chứ.”
Mùa đông, không khí trong lớp học ấm áp, tiết đầu buổi chiều là lúc dễ buồn ngủ nhất.
Cô giáo tiếng Anh giảng bài với chiếc micrô nhỏ trước ngực, âm thanh vo ve như tụng kinh. Mễ Doanh gục đầu suýt đập xuống bàn mấy lần, Hạ Uý viết mẩu giấy nhỏ, dùng khuỷu tay đẩy sang.
“Ngày mai thứ sáu, buổi tối đến hiệu sách nha?”
Ánh nắng chiều mùa đông phủ khắp lớp học như một làn sương mỏng mờ ảo.
Mễ Doanh dụi mắt, khẽ “Xì” một tiếng.
–
Còn một tuần nữa là đến Giáng sinh.
Ở cái tuổi bồng bột nhất, lại phải sống những ngày tháng nhạt nhẽo nhất trong trường học, vì thế mọi người đều coi trọng từng ngày lễ, đặc biệt là Giáng sinh, một dịp lãng mạn sẵn có, tựa như ánh hào quang hiếm hoi giữa chuỗi ngày tẻ nhạt, đáng mong chờ biết bao.
Nhà trường đã nhắc đi nhắc lại việc cấm mang điện thoại nhưng nếu lục soát ký túc xá một vòng, chắc hẳn dưới đệm mỗi người đều giấu một chiếc. Lúc ấy smartphone mới bắt đầu phổ biến, chiếc điện thoại thông minh đầu tiên của Hạ Uý là hàng nội địa, hiệu Tianyu, dày như cục gạch. Đêm đến tắt đèn, cô đeo tai nghe rồi chui vào chăn kín mít, lướt mạng một lúc rồi lại nghe bài hát “Giáng sinh cô đơn” của Trần Dịch Tấn do Mễ Doanh gửi, khi tung chăn ra thì đầu tóc đã ướt đẫm mồ hôi.
Hiệu sách Tâm Nghi vừa nhập một lô sách mới toàn chủ đề Giáng sinh, khắp nơi ngập tràn sắc đỏ và xanh lá cây, lại còn có đèn ngủ hình chú tuần lộc con với dải kim tuyến lấp lánh đeo trên cổ, nhìn vui vẻ náo nhiệt vô cùng.
Như thường lệ, Hạ Uý đến giá truyện tranh cũ lục lọi, bỗng phát hiện cuốn mình muốn mượn đang nằm trong tay một nam sinh, cậu ta cũng để ý thấy cô, giơ cuốn sách lên hỏi: “Cậu cần cuốn này à?”
Hạ Uý gật đầu.
“Vậy cậu cầm trước đi, tôi không vội đọc.” Nam sinh nói.
Khi Hạ Uý chọn xong sách, thấy cậu ta vẫn chưa đi, đang cãi vã với chủ quầy thu ngân: “Tuần trước con mua bộ chì màu ở đây, gọt một đoạn gãy một đoạn, ruột chì toàn vụn nát, chú bán hàng kém chất lượng thế ạ?”
Ông chủ đương nhiên không ưa nghe điều này: “Cậu kia, tiền nào của nấy, bộ chì màu giá mười lăm tệ mà đòi chất lượng gì?”
“Thế chú có loại tốt hơn không?”
Ông chủ bó tay: “Hết hàng rồi.”
Hạ Uý điền xong phiếu mượn sách thì lại đến khu văn phòng phẩm mua vài cây bút, thanh toán xong bước ra cửa thì thấy nam sinh kia vẫn đứng đó đang gọi điện. Quanh trường chỉ có mỗi tiệm văn phòng phẩm này, cô định gợi ý cho cậu ta cuối tuần ra trung tâm thương mại trong thành phố chắc chắn có bán nhưng khi đi ngang qua nghe thấy cậu nói vào điện thoại rằng cuối tuần ở lại ký túc xá không về nhà.
Trịnh Du bị ba mắng một trận qua điện thoại, cúp máy xong liền thấy nữ sinh đứng một bên.
“Cậu cần dùng bút chì màu sao? Gấp lắm à?”
Hạ Uý nhớ ra ở nhà mình có một bộ Caran d’Ache, là lần trước ba về nước dẫn cô đi mua sắm mua cho. Hồi đó cô bỗng dưng hứng thú muốn học vẽ, tiếc là chỉ học được ba phút là chán nên bộ bút chì màu đắt tiền ấy vẫn bỏ không ở nhà, đến giờ cũng đã được hai ba năm rồi.
“Nhưng mà màu không nhiều lắm, chỉ có 40 màu thôi, nếu cậu cần gấp thì thứ hai tuần sau mình mang cho.”
Trịnh Du định gửi bài cho một tạp chí truyện tranh, hạn nộp bài chính là tuần sau, vừa gọi điện nhờ người nhà mua bút chì màu gửi đến liền bị mắng là chẳng lo việc chính, lúc này thấy cô bạn trước mặt đúng như cứu tinh giáng thế.
Vậy nên cậu ta cũng không khách sáo nữa, liền báo thẳng tên và lớp: “Tôi học lớp 10A10, cậu đừng cho tôi mượn không như vậy, hay là coi như tôi thuê nhé?”
Hạ Uý chưa nghe nói cái này cũng có thể thuê bao giờ, liền vẫy tay: “Không cần đâu, cậu đừng gọt một đoạn gãy một đoạn là được.”
“Cậu học vẽ à? Học mỹ thuật?” Cô hỏi.
“Không, nghiệp dư thôi, là ngôi sao tương lai đó.” Trịnh Du búng tay tách một cái, vẻ mặt đắc ý vô cùng.
Trước khi xe buýt đến, Hạ Uý đứng trước cửa hiệu sách trò chuyện với ngôi sao tương lai này. Trịnh Du kể mình luôn muốn học mỹ thuật, theo con đường chuyên nghiệp nhưng ba mẹ không đồng ý, bảo cơ hội việc làm trong tương lai không nhiều.
Cậu ta nói mình thích Tezuka Osamu và Miyazaki Hayao, yêu nhất phim “Thung lũng gió”, Hạ Uý nhếch mép: “Ôi, sở thích gì mà cũ xưa quá vậy.”
Nghe vậy cậu ta lại búng vào quyển “One Piece” trong tay Hạ Uý: “Nói gì thế? Cái này của cậu cũng chẳng mới mẻ gì đâu nhỉ?”
Hạ Uý luôn nhớ việc phải giúp ngôi sao tương lai này thực hiện ước mơ của mình nên về nhà liền lục tìm dưới cùng giá sách tìm ra hộp bút chì màu, quả nhiên giờ đây đã phủ đầy bụi.
…
Thứ hai, khi Trịnh Du đến cửa sau lớp tìm Hạ Uý lấy bút chì màu thì cậu ta còn chúc cô Giáng sinh vui vẻ, còn mang theo một quả táo được gói đẹp đẽ, lại to tròn, đỏ chót, làm cho Hạ Uý phải dùng hai tay để nhận lấy.
Hôm sau chính là đêm Giáng Sinh, có vẻ chỉ có người Trung Quốc mới chơi trò chơi chữ này, đêm Giáng Sinh tặng táo. Trước cửa hiệu sách Tâm Ý bày một quầy hàng nhỏ, mười lăm tệ một quả, phía ngoài buộc nơ bướm lấp lánh. Học sinh trường Vinh Thành không ra khỏi trường được, nên ông chủ tiệm liền lén đưa qua song sắt bán, kiếm được bộn tiền.
“Để ông chủ tiệm đó kiếm thêm một xu của tôi nữa, tôi sẽ trồng chuối suốt đời cho xem..” Trịnh Du nói: “Đây là tôi mua ở cửa hàng hoa quả, cân ký, không đắt, lại còn ngọt nữa. Bao bì là tôi mua giấy bọc sách tự gói, tay nghề hơi kém, thông cảm nha.”
Hạ Uý cân nhắc quả táo trong tay, hỏi: “Còn có thể mua hoa quả qua song sắt được sao?”
“Được chứ sao không được? Mạnh dạn lên, cái gì chẳng mua được?” Trịnh Du cao hơn Hạ Uý khá nhiều, lại còn vạm vỡ, từ góc nhìn của cậu ta nhìn Hạ Uý, đôi mắt cô càng to sáng lạ thường.
Nói sao nhỉ? Ánh mắt cô toát lên vẻ tinh ranh lanh lợi.
Cậu ta gãi đầu hỏi Hạ Uý: “Tôi có số điện thoại chủ cửa hàng hoa quả, cậu cần không?”
Giáng Sinh thật tuyệt.
Kể từ đêm Giáng Sinh, trong lớp học dường như tràn ngập không khí náo nhiệt như Tết. Mọi người âm thầm trao đổi quà tặng, tưởng có thể qua mặt giáo viên chủ nhiệm, nào ngờ những ý đồ nhỏ nhoi kia đều lộ rõ như ban ngày. Giáo viên chủ nhiệm gõ bảng, trước tiên cảnh cáo những người ngồi không yên: “Giáng Sinh cũng là Tết sao? Tập trung vào học hành đi, sau này sẽ đến lúc cho các em chơi.”
Mễ Doanh mua giấy tập viết thư đẹp, trên đó có in hoa văn tuyết nhỏ, rất cao cấp. Ban đầu định cô định tặng mỗi người bạn một món quà kèm thư viết tay nhưng viết mấy lần đều không ưng ý nên cuối cùng đành bỏ cuộc.
Hạ Uý nhận được túi bánh nhỏ Mễ Doanh tặng, cùng mấy tờ giấy viết thư tinh xảo nhưng trống không.
“Cậu đang viết gì thế?” Mễ Doanh cúi đầu lại gần, nhìn ngòi bút Hạ Uý không ngừng di chuyển.
“Thư kiến nghị.” Hạ Uý đáp: “Gửi cho nhà trường.”
Hôm qua có tiết thể dục, chạy đến mướt mồ hôi nên trưa nay tôi phải gội đầu. Hạ Uý vừa nhấm nháp quả táo lót dạ, vừa phẩy đi những giọt nước rơi từ tóc: “Mình muốn kiến nghị với nhà trường, mỗi tuần ít nhất phải có một ngày kéo dài giờ nghỉ trưa chứ? Ít ra cũng phải lau khô tóc, ăn vội miếng cơm rồi mới ra khỏi ký túc xá chứ cứ thế này bê bối quá. Gió lạnh thổi mà đầu mình đau điếng.”
Trên gương mặt Mễ Doanh hiện rõ vẻ “Cậu cuối cùng cũng hiểu nỗi khổ của mình rồi” nhưng cô chợt suy nghĩ lạ rồi hỏi: “Thư kiến nghị? Cậu định viết gửi cho ai vậy?”
“Mình thấy ở cửa phòng ban khóa sinh có hòm thư dành cho học sinh.”
Mễ Doanh thở dài: “Cái đó mạng nhện giăng đầy rồi! Chỉ là hình thức thôi, cậu thật sự nghĩ là nhà trường sẽ đọc à?”
Tù nhân cải tạo thì làm gì có nhân quyền?
Nhưng Hạ Uý không nghĩ vậy.
“Đã có thì cứ viết thử xem sao.”
“Thì cậu viết đi, nhưng đừng có dùng giấy viết thư mình cho đó nha! Mấy nghìn một tờ, phí lắm!”
Buổi chiều, Hạ Uý dành hai mươi phút giờ tự học để viết thư kiến nghị. Trong lúc đó, giáo viên chủ nhiệm bắt gặp một học sinh lén mang điện thoại vào lớp, tất nhiên là bị tịch thu. Còn một nữ sinh khác đang chuẩn bị gối ôm cổ làm quà Giáng sinh tặng bạn ở lớp bên cạnh thì bị bắt quả tang lúc đang viết thiệp.
Tiếng thầy giáo gõ bảng càng lúc càng lớn.
“Các em có chán chưa hả?! Cái ngày Giáng Sinh quái quỷ gì mà đứa nào đứa nấy như có gai ở mông! Không ngồi yên được nữa rồi phải không?”
“Sắp thi cuối kỳ rồi, có lớp nào như lớp mình đâu? Nhìn sang dãy nhà lớp 12 xem, cả tòa nhà dạy học im phăng phắc, lúc các em không cố gắng thì người ta vẫn đang cố gắng, luôn có người đi trước các em!”
“Không muốn học nữa hả? Vậy thì đừng học nữa!”
Giáo viên chủ nhiệm lớn tiếng đọc vài dòng trong tấm thiệp rồi ném phịch xuống bàn, một tấm thiệp mỏng manh mà ném ra khí thế ngàn cân: “Là bạn tốt cả đời ư? Các em mới bao nhiêu tuổi mà đã tính chuyện cả đời rồi? Trẻ con quá!”
Chủ nhân tấm thiệp gục mặt xuống bàn, khóc nức nở.
“Mình chịu hết nổi rồi, Giáng Sinh thì liên quan gì đến học hành chứ” Mễ Doanh lẩm bẩm nhỏ: “Đã khổ sở lắm rồi, tìm chút niềm vui trong những ngày đau khổ cũng không được sao?”
Giáo viên chủ nhiệm vẫn không ngừng lải nhải, giọng điệu ngày càng cao vút, xuyên suốt cả hành lang.
Đối với học sinh cấp ba, học tập là nhiệm vụ duy nhất, mọi thứ khác đều phải nhường đường cho kỳ thi đại học. Tất cả lời khuyên học hành của giáo viên đều giống nhau, hãy nhẫn nhịn chịu đựng, chỉ ba năm thôi, sau này muốn chơi thế nào cũng được, muốn ăn mừng ra sao cũng xong.
Hạ Uý chống cằm nghĩ, lý là vậy nhưng Giáng Sinh năm 16 tuổi chỉ có một lần này thôi.
Cây đũa thần của thiên thần chỉ vung lên một cái, mọi Giáng Sinh sau này, dù có sang trọng đến đâu, cũng không thể tái hiện lại khoảnh khắc hôm nay.
Những mong đợi và ước nguyện ấy giống như quả táo đỏ chỉ có hạn sử dụng vài ngày, nếu không nếm thử ngay bây giờ, bạn sẽ không bao giờ biết được hương vị của nó.
Sau này, cả đời này, sẽ không có bất kỳ ngày nào giống hệt hôm nay nữa.
Thật đáng tiếc.
Dù có tiếc nuối cũng chỉ biết chấp nhận. Ai bảo bọn họ là học sinh cấp ba? Đây quả là danh hiệu bi thảm nhất thế giới.
Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn.
Đêm Giáng Sinh cứ thế trôi qua, tất nhiên đó lại là một đêm bình yên, ngoài sự chán nản và thất vọng âm thầm lan tỏa, mọi thứ vẫn như thường, chẳng có chuyện gì xảy ra. Buổi sáng Giáng Sinh cũng chỉ là một buổi sáng bình thường, tối qua trời ban tặng chút bông tuyết lất phất, sáng nay khi mặt trời vừa ló dạng thì tuyết đã tan biến hết.
Tối qua Hạ Uý về ký túc xá muộn, cô vội vàng chạy về khi chuông đóng cửa vang lên, sáng sớm lại bị Mễ Doanh kéo đi ăn sáng.
Ăn xong thì đến lớp, từ xa đã thấy một đám người vây quanh khu vườn nhỏ trước tòa nhà giảng đường, ồn ào xôn xao.
“Chuyện gì thế?”
“Không biết.” Hạ Uý bĩu môi.
Từ căng tin đến giảng đường, đây là con đường bắt buộc phải đi qua, giàn hoa tử đằng giữa khu vườn nhỏ giờ chưa đến mùa nở hoa nên nhìn chúng xác xơ trơ trụi.
Mễ Doanh chen qua đám đông xem rồi thốt lên “Ồ” một tiếng.
Trên cành giàn hoa tử đằng, buộc đầy những quả táo Giáng sinh xinh đẹp.
Giấy gói màu sắc sặc sỡ, dải ruy băng đung đưa lắc lư trong gió lạnh.
Vì quá nặng nên vài quả đã rơi xuống đất, có quả còn bị người ta nhặt mất.
Mùa đông năm đó, giàn hoa tử đằng tạm thời đảm nhận vai trò cây thông Noel, tuy buồn cười nhưng cũng khá lãng mạn.
Một thứ lãng mạn nghèo nàn nhưng quý giá.
Mễ Doanh cũng giành được một quả, phát hiện trên đó còn có mảnh giấy nhỏ, nét chữ bay bổng như rồng múa phượng bay, dường như cố tình không muốn người khác nhận ra.
“Xin mời tự lấy, chúc bạn Giáng sinh vui vẻ.”
Cô nàng vui đến phát điên lên: “Ai làm vậy chứ! Vị anh hùng nào vậy! Mình phải tặng cờ lưu niệm cho người đó mới được!”
Dĩ nhiên là không ai nhận nhưng “câu chuyện cổ tích” về cây thông Noel kết trái bình an hôm đó đã được truyền miệng khắp trường trung học Vinh Thành, mọi người đều cho rằng người làm chuyện này là một anh hùng.
Hạ Uý và Mễ Doanh cùng chia nhau ăn một quả táo, rất ngọt.
Họ đạt được sự đồng thuận, cùng thốt lên cảm khái.
Thời cấp ba chỉ đến một lần trong đời, điều đáng nhớ không nên chỉ là những đề thi dày đặc như tuyết, hay tập đề làm sai còn đầy mực in dính tay.
Còn rất nhiều thứ đáng được khắc ghi, xứng đáng được gọi là vĩnh hằng.
Leave a Reply