HƯỚNG DẪN LÃNG MẠN MÙA HÈ – 07

Hạ Uý

“Trời ơi, lớp 10A6 thật đáng sợ, giáo viên chủ nhiệm của họ quá biến thái đi.” Mễ Doanh hét lên.

“Không biết ai xui xẻo bị phạt chép mười lần toàn bộ mấy bài cổ văn thi đại học nữa! Phải viết bao lâu mới xong đây?”

“Tường chép phạt của lớp bọn họ lại có bài chép mới rồi à?”

“Ừ!” So sánh xong, Mễ Doanh cảm thấy giáo viên chủ nhiệm lớp mình cũng không khó chịu mấy, ít nhất cô không bao giờ phạt chép bài, cùng lắm thì chỉ la lối vài câu rồi thôi, mà đằng nào đám học sinh khi nghe cũng tai này lọt tai kia, chẳng mất miếng thịt nào.

“À đúng rồi, mình nghe nói…”

Câu chuyện dở dang bị ngắt quãng giữa chừng.

“Nộp bài tập.” Ai đó gõ nhẹ vào góc bàn của Mễ Doanh.

Mễ Doanh ngẩng đầu, nụ cười trên mặt lập tức biến mất: “Bài gì?”

“Bài tập lịch sử cô giao tiết trước, phải chép bài và vẽ sơ đồ về sự thay đổi của các triều đại theo trục thời gian.” Hoàng Giai Vận chỉ vào thời khóa biểu ở bảng phía bên phải: “Tiết sau là môn lịch sử.”

Nhân lúc Hoàng Giai Vận đi xuống cuối lớp, Mễ Doanh mới dám giở giọng khinh bỉ: “Đúng là cái đồ cầm lông gà làm lệnh bài, không biết là giáo viên có nhớ đã giao bài tập hay không nữa kìa, cậu ta thể hiện cái gì chứ?”

Hiện tại mối bất hòa giữa Mễ Doanh và Hoàng Giai Vận đã là chuyện công khai, dù cả hai… đều không được lòng lớp lắm. 

Mễ Doanh thì quá kiêu kỳ lại hay khóc lóc, còn Hoàng Giai Vận thì quá lầm lì, ít nói, không giao thiệp với ai. Chỉ có lần duy nhất Hoàng Giai Vận dám đứng ra xung phong là giáo viên lịch sử bảo chọn lớp phó bộ môn hồi đầu năm.

“Có lẽ Hoàng Giai Vận định chọn khối xã hội khi phân ban vào năm sau.” Hạ Uỵ đoán.

Hạ Uý cũng quên bài lịch sử nên vội mở sách ra chép. 

Hạ Thương với Tây Chu, Đông Chu chia hai đoạn… 

Chép xong, Hạ Uý đưa cho Mễ Doanh, cô nàng vừa chép lại vừa than: “Phiền quá đi! Mình đâu có định học khối xã hội đâu! Học mấy cái này làm gì chứ? Cứ qua loa cho xong kỳ thi tốt nghiệp rồi thôi, cả đời này không muốn đụng đến sử địa nữa.”

Còn lâu mới đến kỳ thi kiểm tra trình độ sẽ diễn ra vào năm lớp 11. Hạ Uý tạm thời chưa có thời gian để lo lắng về những phiền muộn tương lai, bởi lẽ điều cấp bách hiện tại là kỳ thi cuối kỳ này.

Cô thực sự sắp phát điên vì môn tiếng Anh mất thôi.

Kể từ sau lần bị giáo viên chủ nhiệm nhắc nhở vì điểm tiếng Anh quá chênh lệch trong kỳ thi giữa kỳ, Hạ Uý dường như bị ma ám, nhưng càng cố gắng học lại càng không vào. Những thì ngữ pháp đơn giản, dù cho cô có cố học vẹt mãi cũng không nhớ nổi. Còn bài tập sửa lỗi ngữ pháp trong đoạn văn, Hạ Uý liếc qua một lượt mà chẳng tìm thấy lỗi nào. 

Sai ở chỗ nào chứ? Chẳng phải đều đúng cả sao?

Hạ Uý tức đến nỗi tự mình bật cười.

Kết quả là trong kỳ thi cuối kỳ, điểm tiếng Anh của Hạ Uý còn tệ hơn cả kỳ thi giữa kỳ, vì môn này kéo điểm xuống nên thứ hạng trong khối cũng tụt lùi.

Niềm vui nỗi buồn của con người vốn không giống nhau. Lần này Mễ Doanh đã tiến bộ hơn, xếp hạng hơn sáu trăm toàn khối, ít nhất cũng vượt qua mức trung bình, cô tự mãn nguyện đến mười hai phần, còn bảo rằng kỳ nghỉ này đông sẽ đi chơi: “Ba mẹ mình nói năm sau họ sẽ rất bận, không lo cho mình được nên bù lại năm nay sẽ đưa mình đi du lịch dịp Tết.”

Hai cô gái cùng nhau thu dọn đồ đạc trong ký túc xá.

“Đi đâu đó?”

“Chưa biết nữa.”

Tết đến, năm nào cũng chỉ có Hạ Uý và ông ngoại đón Tết cùng nhau.

Ông ngoại hoàn toàn yên tâm về đứa cháu gái bảo bối Hạ Hạ của mình nên chẳng bao giờ can thiệp vào việc học của cô cả, thành tích thi cử thì lại càng không bận tâm mấy.

Hạ Viễn Đông cũng chỉ hỏi qua loa một câu trong điện thoại: “Học cấp ba có vất vả không con? Có mệt lắm không?” 

Ông thường xuyên làm việc ở Nam Phi, mấy năm không về, con gái lại đang tuổi dậy thì, nói không lo là giả dối.

Hạ Uý báo điểm và thứ hạng cho ba, dĩ nhiên cũng nhận được lời khen từ Hạ Viễn Đông: “Top ba mươi toàn khối? Hơn một nghìn học sinh mà con đứng top ba mươi?? Con gái ba quả là…”

“Là sao hả ba?”

“Là giỏi quá! Ba giơ ngón tay cái rồi đây nè.”

Hạ Uý bất lực: “Con có thấy đâu.”

Cô chuyển lại lời giáo viên chủ nhiệm nói khi gặp riêng cho ba nghe: “Cô giáo bảo chỉ cần em cải thiện môn tiếng Anh lên chút nữa là có thể giữ vững top 10 toàn khối… Hạ Uý à, top 10 toàn khối đấy, top 10 trường trung học Vinh Thành đấy, em có hiểu ý nghĩa của nó không? Nghĩa là sau này em có thể thong dong trong phòng thi đại học rồi.”

Cô bắt chước giọng điệu y hệt khiến Hạ Viễn Đông cũng bật cười. Nếu đã không phải lo lắng về chuyện học hành, vậy thì…

“Con gái ba có kết bạn không?”

“Có chứ ba.” Hạ Uý tỏ ra rất tự biết mình: “Con có nhiều bạn lắm.”

“Bạn nam cũng có?”

Hạ Uý hiểu ý ba, cố tình không trả lời.

“Có không con?” Thấy con gái im lặng nên Hạ Viễn Đông cuống hết cả lên: “Là có? Hay không có? Không có chứ? Chắc là không có nhỉ?”

Hạ Uý không nhịn được nữa, bật cười.

Hạ Viễn Đông gượng gạo, cố gắng cứu vãn tình thế: “Có cũng không sao, ở tuổi này có bạn bè cũng là bình thường, ba với mẹ con cũng quen nhau hồi cấp ba mà? Chỉ cần giữ tâm lý ổn định, biết bảo vệ bản thân, phải…”

Ôi trời ơi!!!

Hạ Viễn Đông cũng thấy khó xử, con gái đang tuổi dậy thì, có những chuyện không nên để người làm ba là ông nói, chỉ là bên cạnh Hạ Uý lại không có người lớn là nữ.

“Con biết rồi, không cần nói đâu ạ.” Hạ Uý ngả người ra sau, hai chân buông thõng bên giường, mắt đờ đẫn nhìn giá sách chật ních ở cuối giường, cô biết mình và ba lúc này đang nghĩ đến cùng một điều. Ánh mắt Hạ Uý dừng ở tấm ảnh chụp ba người, một lúc sau mới lên tiếng: “Ba yên tâm đi, hôm qua con có đi thăm mẹ, đã lau bia mộ sạch sẽ, còn mang theo món mẹ thích nữa.”

“Nếu có tâm sự gì, con sẽ nói với mẹ, mẹ không trả lời ngay được nhưng mẹ sẽ đến tìm con trong giấc mơ để bầu bạn cùng con.”

Hạ Viễn Đông cũng im lặng một lúc: “Ừ, ba rất tin tưởng con. Con nhớ ăn uống đầy đủ, vận động nhiều, quan trọng nhất là khỏe mạnh vui vẻ… Đưa điện thoại cho ông ngoại đi, ba chào ông một tiếng.”

Hạ Uý lê đôi dép lẹt xẹt vào bếp, đưa điện thoại cho ông ngoại đang nấu ăn, tranh thủ bốc miếng thịt bò ăn vụng, nghe tiếng Hạ Viễn Đông từ đầu dây vọng lại: “Ba ơi, chúc mừng năm mới…”

_

Tết Nguyên đán năm 2013, vẫn là một cái Tết khá thú vị.

Lần đầu tiên bộ đôi Thẩm Đằng và Mã Lệ hợp tác trên sân khấu Tết, diễn một vở hài về chuyện đi biếu quà nhà nữ lãnh đạo, Hạ Uý phải mất mấy giây mới hiểu ra, chưa kịp cười thì tiết mục đã chuyển sang màn kế tiếp.

Bài “Gió thổi sóng lúa” của Lý Kiện và Tôn Lệ thật sự rất hay, giai điệu dễ nhớ đến mức mấy tháng sau đó, cô vẫn thường nghe thấy bài hát này ở khắp các trung tâm thương mại.

Đêm giao thừa không có lệnh cấm đốt pháo, tiếng pháo hoa bên ngoài cửa sổ ầm ĩ muốn điếc tai.

Trên QQ có tin nhắn mới đến từ Mễ Doanh.

Hạ Uý hỏi Mễ Doanh chơi ở Vân Nam thế nào, sau đó nhận được một tràng than thở từ Mễ Doanh, cô nàng nói hiện giờ cô đang ở trong phòng khách sạn.

“Mình bị lừa rồi, họ bảo là đưa mình đi du lịch phương Nam ăn Tết nhưng cuối cùng vẫn là vì chuyện làm ăn mà thôi. Mẹ mình muốn năm sau mở cửa hàng ở Vinh Thành nên nhân dịp Tết đến đây tham khảo cách bài trí của mấy cửa hàng bên này. Đã hơn nửa tháng rồi, mình chán lắm rồi.”

“Cậu đang làm gì đấy?” Mễ Doanh hỏi: “Nhà cậu đón Tết đông người không? Chụp bữa cơm tất niên cho mình xem với.”

Hạ Uý cũng không định giấu diếm gì: “Nhà mình à, chỉ có mình và ông ngoại thôi.”

Mễ Doanh im lặng gần nửa phút không trả lời.

Khi tin nhắn tiếp theo được gửi đến thì chủ đề đã thay đổi.

“Ê, hôm trước mình đi dạo phố, thấy mấy cửa hàng nhỏ bán trang phục dân tộc, váy dài nhuộm hoa văn, đẹp lắm luôn! Mình mua hai cái cho tụi mình, mỗi người một cái, đợi tiết xuân ấm áp là có thể mặc được rồi!”

Ngay sau đó là một bức ảnh được gửi kèm.

Hạ Uý phóng to ảnh lên xem.

“Vậy mình lấy chiếc màu nhạt nhé.”

“Được thôi, cho cậu chọn trước đó.” Mễ Doanh nói.

Hạ Uý nhớ mình từng nghe một câu nói, chỉ có trẻ con mới mong chờ Tết, khi bạn không còn cảm thấy Tết náo nhiệt vui vẻ mà thấy mệt mỏi khó chịu thì chứng tỏ bạn đã trưởng thành rồi.

Cô suy nghĩ một lát, ít nhất là năm nay mình vẫn chưa lớn. Đêm giao thừa càng về khuya, cô càng tỉnh táo. Ông ngoại có gói bánh chưng nhưng cô không ăn nổi nữa nên đành đi tới đi lui trong phòng khách cho tiêu cơm. Ông ngoại thấy vậy liền bảo cô mau mang dép vào, không biết cái thói quen xấu đi chân đất này bao giờ mới sửa được.

Cuộc trò chuyện giữa cô và Mễ Doanh không còn tin nhắn mới, phần yêu cầu kết bạn lại nhấp nháy. Hạ Uý thắc mắc không biết là ai, mở ra xem thì thấy bốn chữ: “Ngôi sao tương lai.”

Nhà Trịnh Du ở xa, phải đi xe khách nửa ngày mới tới. Người khác ở ký túc xá cuối tuần nào cũng về nhà, còn cậu ta một tháng mới về một lần, chỉ có kỳ nghỉ hè và nghỉ đông là được ở nhà lâu hơn.

Trịnh Du: [Khó khăn lắm mới xin được số QQ của cậu, chúc cậu năm mới vui vẻ nhé.]

Hạ Uý: [Chúc mừng năm mới : ) ]

Trịnh Du: [Biệt danh của cậu nghĩa là gì vậy, tiếng Anh à?]

Compass.

Hạ Uý dùng biệt danh này từ ngày đăng ký tài khoản, chưa bao giờ thay đổi.

Cô trêu Trịnh Du: [Trình cậu yếu thế nhỉ? Từ này có khó đâu? Vốn từ của cậu kém quá.]

Trịnh Du: [Tôi mà dở tiếng Anh á? Tôi thấy bảng điểm lớp cậu rồi, môn tiếng Anh của cậu lẹt đẹt thế kia mà còn dám chê tôi dở à?]

Chỉ cần một câu đã chạm đúng tim đen của Hạ Uý nhưng Trịnh Du hoàn toàn không nhận ra nên vẫn tiếp tục kể ra điểm số các môn và thứ hạng tiến bộ trong kỳ thi cuối kỳ. Hạ Uý tức không chịu nổi nên đáp trả: 

[Thế bài cậu gửi cho tạp chí hội họa đâu rồi? Mấy tháng rồi còn gì, người ta có nhận đăng chưa?]

Thế là Trịnh Du cũng im bặt.

Rốt cuộc tại sao lại phải nhắc đến chủ đề chẳng vui vẻ gì vào dịp Tết như thế này chứ!

Trịnh Du kể rằng cậu rất muốn học mỹ thuật nhưng dù có năn nỉ gia đình thế nào cũng không được, chính vì chuyện này mà vừa rồi trong bữa cơm tất niên lại cãi nhau một trận. Ba mẹ cậu là tầng lớp công nhân viên chức bình thường, một là học mỹ thuật tốn kém quá, hai là họ cho rằng chỉ khi vào đại học chọn ngành dễ kiếm việc thì cuộc đời mới ổn định.

Mơ ước là mơ ước, lúc trẻ ai chẳng có ước mơ? Nhưng trách nhiệm của cha mẹ là hướng dẫn con cái đảm bảo cuộc sống no ấm trước đã, sau đó mới tính đến những thứ hào nhoáng xa xỉ kia.

Muốn học vẽ, lên đại học rồi tha hồ mà học. Ba mẹ Trịnh Du nói vậy.

“Ê Hạ Uý, cậu có chơi game không?”

“Có chứ.” Hạ Uý đáp.

“Ok, thế thì cậu hiểu rồi đấy, tôi muốn trở thành họa sĩ, họa sĩ thiết kế game ấy.”

Được Trịnh Du khơi gợi, Hạ Uý cũng tự hỏi bản thân, mình có ước mơ không? Sau này mình muốn làm gì?

Không có câu trả lời.

Cô chợt nhận ra, hình như mình dường như chẳng có ước mơ gì cả.

Từ nhỏ đến lớn cô ít khi đi xa, không biết mình thích thành phố nào, cũng không biết muốn thi vào trường đại học nào, còn chuyên ngành hay phát triển sự nghiệp thế nào thì lại càng mù tịt, nếu bắt buộc phải nói thì cô chỉ muốn thi xa một chút, muốn đến các thành phố lớn như Bắc Kinh hay Thượng Hải để mở mang tầm mắt một chút mà thôi… 

Nói ra thật xấu hổ, Hạ Uý còn chưa từng đi tàu điện ngầm bao giờ…

Nếu ngay cả điểm đến mong muốn mà còn chẳng có thì hành trình gian nan này là vì cái gì?

Hạ Uý vừa bước sang tuổi mười bảy, lần đầu tiên trong đời cô bắt đầu suy nghĩ về tương lai.

Chúng ta luôn phải đưa ra những quyết định quan trọng ảnh hưởng cả đời vào lúc mông muội nhất, đây là một nghịch lý muôn đời chẳng thể nào thay đổi.

Khi chưa hiểu các chuyên ngành đại học là gì thì đã phải đăng ký nguyện vọng thi đại học.

Ở tuổi đôi mươi khi chưa thực sự hiểu tình yêu là gì thì đã phải yêu đương kết hôn, lựa chọn người ở bên ta cả đời.

Khi những thiếu hụt tuổi thơ của bản thân chưa được bù đắp, đã phải học theo cách của ba mẹ để nuôi dưỡng thế hệ tiếp theo…

Trước đây, Hạ Uý từng nghĩ mình chẳng liên quan gì đến bốn chữ “đa sầu đa cảm” cả nhưng đêm nay, khi nhìn những chùm pháo hoa màu sắc sặc sỡ bùng nổ trên bầu trời rồi nhanh chóng lụi tàn trong lạnh lẽo thì cô chợt hiểu ra hai chữ “mê muội” viết như thế nào.

Trên bàn là những bộ đề thi đại học cô mua ở hiệu sách mấy hôm trước, xếp ngay ngắn thành chồng, toàn là môn tiếng Anh. Việc học lệch môn tiếng Anh khiến tâm trạng Hạ Uý xuống dốc nhanh chóng, ngoài cảm giác buồn bã thì đâu đó còn có sự không phục.

Như khi chơi World of Warcraft, cô đánh hơn trăm lần mới qua ải, cô thích cảm giác thành công khi vượt qua núi cao vực sâu để cuối cùng lên đến đỉnh. 

Nhưng…

Đỉnh cao của hành trình học hành chăm chỉ này là ở đâu?

Một ưu điểm khác của Hạ Uý là cô không phải là một người cố chấp, không tự làm khổ mình, gặp vấn đề gì thì tìm cách giải quyết, không hề cảm thấy xấu hổ. 

Người thân thiết nhất bên cạnh cô là ông ngoại, đặc biệt ông ngoại đã dạy rất nhiều lớp học sinh rồi nên cô muốn hỏi xem, mọi người học hành chăm chỉ, thi đại học khốc liệt như vậy rốt cuộc là vì cái gì?

Ông ngoại tìm trong hòm thuốc y tế trong nhà, trước tiên bẻ cho Hạ Uý hai viên thuốc tiêu hóa.

“Ai bảo học hành phải liều mạng? Trên đời này không có việc gì đáng để liều mạng cả.” Ông ngoại nói.

“Con không có ý đó” Hạ Uý nhai thuốc tiêu hóa rôm rốp: “Con chỉ chợt nhận ra mình thậm chí không có ước mơ, con không biết sau này mình muốn làm gì… Con người ta phải tìm một ý nghĩa cho sự nỗ lực chứ?”

Ông ngoại bọc mấy cái bánh chưng nguội bằng màng bọc thực phẩm rồi cho vào tủ lạnh.

“Hạ Hạ, chúng ta hãy đơn giản hóa vấn đề trước, ý nghĩa của nỗ lực trong đời người quá rộng lớn, hãy nói về ý nghĩa của việc học trước.”

“Dạ?”

“Học tập là một năng lực, không phải chỉ học sinh mới cần phải học tập, mà năng lực này sẽ theo con suốt đời, giống như… một cái rìu vậy.” ông ngoại nói.

“Con mài rìu càng sắc, càng bóng loáng thì càng có thể chặt mở nhiều cánh cửa hơn. Rất nhiều thứ trong đời đều đang ẩn mình sau những cánh cửa đó. Nếu con đứng yên một chỗ thì con chỉ có thể nhìn thấy tấm ván cửa nhưng nếu con vung rìu lên từng cánh cửa một, con sẽ thấy được cả một khung cảnh tuyệt vời.”

Hạ Uý nhíu mày, không nói gì. 

Cô dường như đã hiểu phần nào lý do vì sao ông ngoại và ba không bao giờ can thiệp vào việc cô đọc sách, xem phim hoạt hình, chơi game, cho phép cô dành thời gian và công sức cho những thú vui giải trí tưởng chừng vô bổ đó.

Bởi vì những thứ đó cũng là phong cảnh nhân gian.

Khi đánh boss, cô là tank của nhóm, phải kéo quái và hút sát thương, đây là vị trí quan trọng nhất, cô đã học rất lâu mới thành thạo. Trong nhóm hai mươi lăm người, giữa một đám người lớn, Hạ Uý rất ít khi mắc lỗi.

Ai dám nói đây không phải là học tập?

“Nhưng Hạ Hạ, ông ngoại còn muốn nói với con rằng, mài rìu thực ra cũng không phải là việc quan trọng nhất trong đời.”

Trên TV, Tết Nguyên Đán đã đến phần cuối cùng, cô Lý Cốc Nhất đứng trước một nhóm thanh niên, tinh thần và khí chất chẳng kém chút nào khi diện chiếc váy xoè xinh đẹp, gửi đến khán giả một giọng hát trong trẻo.

“Quan trọng nhất vẫn là là động tác con cầm rìu lên. Bởi vì cầm rìu để chém giết là một việc rất vất vả, rất mệt, đôi khi khó tránh bị trật tay, trật lưng, lúc đó con sẽ làm gì?”

“Ngồi xuống nghỉ một lát rồi làm tiếp.” Hạ Uý không cần suy nghĩ.

“Đúng rồi” ông ngoại gật đầu cười, Hạ Hạ của ông quả là thông minh nhất, chỉ cần gợi ý là hiểu ngay: “Đi khắp thế gian, mỗi người đều dựa vào bản lĩnh của mình nhưng dù ở đâu hay lúc nào, khả năng đứng dậy sau khi ngã xuống vẫn là quan trọng nhất, rìu cùn thì lại mài nhưng con người ta phải tiến lên phía trước.”

Hạ Uý cảm thấy mình lại có thể làm được.

Nhà ai đó đốt pháo, một tiếng “Đùng”, làm bùng nổ những cuộn chỉ rối trong đầu cô, thiêu rụi chúng một cách triệt để.

Theo lời ông ngoại, có lẽ một số việc cũng không cần phải quá vội vàng?

Dù sao thì cái rìu cũng luôn nằm trong tay cô, nếu cần thì cứ từ từ mài rồi từ từ thử lại.

Thật trùng hợp, sau khi không còn lo lắng nữa, những sợi dây điện cao thế trên đầu cũng được dời đi thì một số mạch suy nghĩ cũng dần thông suốt hơn.

Hạ Uý quyết định không đặt ra mục tiêu gì cho bản thân, thế mà trong mấy bài kiểm tra nhỏ môn tiếng Anh sau khi học kỳ mới bắt đầu, điểm số của cô đều rất cao.

Cô cứ vậy hoàn thành một mạch bài tập sửa lỗi từ vừng, chiếc bút đỏ chưa từng hạ xuống.

“Thấy chưa, cô đã nói rồi mà, Hạ Uý em rất thông minh, chỉ cần chăm chỉ hơn chút nữa, môn Vật lý khó như vậy em còn thi tốt được thì tiếng Anh có gì đáng sợ chứ”.

Lần này giáo viên chủ nhiệm tỏ ra rất hài lòng: “Tiếp theo cứ chăm chỉ học từ vựng, nếu vốn từ không đủ, em làm bài đọc hiểu sẽ rất vất vả, khó tránh khỏi lúc thi đại học gặp phải trục trặc… sau này em muốn thi trường nào? Nói đi? Cô sẽ xem điểm chuẩn giúp em.”

Hạ Uý nói, cô chưa nghĩ đến.

Thật sự chưa nghĩ đến và dường như… cũng không quan trọng lắm.

Bởi vì mọi sinh mệnh đều bình đẳng, điểm kết thúc của cuộc đời đều là cái chết nên thứ duy nhất chúng ta có thể nắm giữ chỉ là quá trình. 

Hoa xuân trăng thu, núi cao vực thẳm, mỗi dấu ấn đều là bằng chứng rằng ta đã từng đến thế gian này một lần.

Hạ Uý muốn có thật nhiều thật nhiều dấu ấn.

Muốn trong quá trình ấy mở ra thật nhiều cánh cửa, ngắm nhìn thật nhiều cảnh đẹp, dù sao thì cái rìu cũng nằm trong tay cô, chẳng có gì đáng sợ cả.

Đúng không?

Bình luận

Leave a Reply