HƯỚNG DẪN LÃNG MẠN MÙA HÈ – 10

Cố Vũ Tranh

Khâu Hải Dương và Cố Vũ Tranh cùng ngồi xổm dưới đất nghiên cứu cách nhóm lửa.

Bọn họ bị chủ cửa hàng ở chợ lừa nên số than họ mua đã bị ẩm, vừa châm lửa đã bốc khói đen ngòm, nhìn giống y chang hiệu ứng trong phim Tây Du Ký bản cũ vậy.

Khâu Hải Dương cãi nhau với Phùng Sảng, trong lòng đang bực bội, giờ lại gặp chuyện chẳng ra làm sao thế này, mùi thịt nướng từ nhóm khác đã bay sang làm cho Khâu Hải Dương cảm thấy những tia lửa đáng lẽ phải cháy trong lò giờ đều đang bùng nổ trong lòng mình.

Cậu chàng đang định tâm sự đôi chút nhưng chưa kịp nói gì đã nhìn thấy đôi giày của Cố Vũ Tranh.

“Tao hỏi này, trong đầu mày rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Đi chơi xuân, trên núi toàn bùn đất mà mày lại đi giày trắng?” Cậu nhìn kỹ hơn: “Là giày mới đúng không?”

Cố Vũ Tranh không trả lời, tiếp tục lật mấy viên than.

“Trời đất ơi, không phải đâu hả…” Khâu Hải Dương nheo mắt lại, tiến lại gần Cố Vũ Tranh hơn: “Lại còn vuốt tóc nữa à?”

Chẳng trách lúc trên xe đã thấy hôm nay Cố Vũ Tranh có chút khác lạ, trông cậu đẹp trai và gọn gàng hơn cả lúc đi học nhưng chỉ là không biết là khác chỗ nào, mãi đến khi để ý những sợi tóc mai trước trán có chút dấu vết tạo kiểu thì mới hoàn toàn xác định được.

Không rõ ràng nhưng chắc chắn là có.

Khâu Hải Dương trước đây cũng từng nghĩ đến việc mua keo xịt tóc vì Phùng Sảng thích kiểu đó. Nhưng sáng nào cũng phải gội đầu rồi vuốt tóc thì phiền phức quá, chi bằng cắt tóc ngắn cho xong, bình thường tắm rửa cứ xối nước thôi là được.

“Mày đang làm cái trò gì vậy?!” Khâu Hải Dương lần đầu thấy Cố Vũ Tranh như thế này, bỏ đi lớp vỏ lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày, hôm nay trong cậu có chút sống động hơn.

Sống động và phóng khoáng một cách kín đáo.

Khâu Hải Dương còn định chọc thêm vài câu nhưng bỗng ho sặc sụa vì khói, cậu muốn nhờ mấy nữ sinh ra ngoài hỏi xem nhóm nào có than dư không.

“Không cần phiền phức, thử lại đi.” Cố Vũ Tranh nói rồi bóc một cục cồn khô bỏ vào trong.

Khâu Hải Dương nghịch cục cồn khô, hỏi: “Cố Vũ Tranh, mày đã yêu bao giờ chưa?”

“Chưa.”

“Vậy mày có thích ai không?”

Cố Vũ Tranh vùi cục cồn vào trong, dùng than vụn đè chặt lên.

“Không.”

Đúng vậy, Khâu Hải Dương chưa từng thấy Cố Vũ Tranh có bạn nào ngoài bạn cùng phòng, huống chi là bạn là con gái.

Dù đứa bạn thân không có kinh nghiệm yêu đương nhưng vẫn có thể làm người lắng nghe. Vừa nhóm lửa Khâu Hải Dương vừa kể cho Cố Vũ Tranh nghe nguyên nhân cãi nhau với Phùng Sảng tối qua.

Tối qua, hai người vốn định cùng nhau đi siêu thị mua đồ, Khâu Hải Dương sắp ra cửa thì bị mẹ chặn lại, mẹ bảo mẹ cũng muốn đi siêu thị, thế là hai mẹ con đi chung luôn.

Khâu Hải Dương nào dám nói mình đã hẹn với Phùng Sảng, liền nhắn tin xin lỗi, ai ngờ Phùng Sảng ra ngoài mà quên mang điện thoại.

Kết cục là, Phùng Sảng đứng chờ hơn một tiếng trước cửa siêu thị, rồi nhìn thấy Khâu Hải Dương và mẹ cậu ta đến muộn. Khâu Hải Dương đi ngang qua mặt cô mà chỉ có thể giả vờ như không quen biết.

“Tao biết phải làm sao? Mẹ tao đã hơi nghi ngờ rồi nên tao không thể thừa nhận mình yêu sớm ở trường được đâu?” Khâu Hải Dương ôm đầu, tối qua về nhà, cậu dành cả đêm để dỗ Phùng Sảng qua điện thoại nhưng tính cô nàng nóng nảy, cuối cùng không dỗ được mà còn bị xóa kết bạn.

“Mày không hiểu đâu, đắng lòng lắm, thật đó.” Khâu Hải Dương lẩm bẩm câu nói mà cậu đọc được trên mạng cho Cố Vũ Tranh nghe: “Gặp được người muốn bảo vệ cả đời ở cái tuổi chẳng thể làm được gì, aaaa!!!”

Cố Vũ Tranh hơi nhíu mày, nhìn Khâu Hải Dương với vẻ mặt khó tả.

“Lớp trưởng!” Có người đến hỏi tiến độ nhóm lửa nhưng lại thấy Khâu Hải Dương đỏ mắt. “Ơ, sao thế này?”

“Lò không cháy, sốt ruột quá nên nó khóc đấy.” Cố Vũ Tranh thay cậu trả lời.

Khâu Hải Dương nghe thấy giọng điệu đùa cợt đầy hả hê của Cố Vũ Tranh thì liền đá sang nhưng Cố Vũ Tranh né được.

Cố Vũ Tranh đứng sang bên kia, tránh xa cái gã đàn ông đang thất tình này

À không đúng, phải gọi là nam sinh mới đúng.

“Hôm nay mày vui lắm đúng không? Đồ tồi!” Khâu Hải Dương nghiến răng rồi ném cái kẹp than, quay lại vẫy tay về phía mấy nữ sinh. “Này! Mấy cô! Ai rảnh! Đi mượn than nhóm khác đi!”

Cố Vũ Tranh không phủ nhận lời Khâu Hải Dương, hôm nay tâm trạng cậu thực sự rất thoải mái.

Có lẽ là vì hôm nay bầu trời trong vắt cùng nắng vàng rực rỡ khắp nơi, hoặc có lẽ vì lúc leo núi vô tình chạm phải một đóa hoa màu vàng nhạt trên cành cây, hay có lẽ… là khi xuống xe lúc tập trung, cậu đã nhìn thấy một bóng hình rạng rỡ đến chói mắt.

Đây là lần đầu tiên Cố Vũ Tranh thấy Hạ Uý mặc váy.

Ánh mắt cậu chỉ dám lướt qua, không dám dừng lại quá lâu nhưng khi cúi đầu lại vô thức bị thu hút bởi họa tiết trên tà váy của cô. Trên váy có vết nhuộm thủ công, tựa hình một chú chim nhẹ nhàng đung đưa theo nhịp bước chân nhẹ nhàng của thiếu nữ.

Khi ngồi quây quần ăn đồ nướng, vì cuộc ganh đua ngầm giữa Phùng Sảng và Khâu Hải Dương, Hạ Uý trở thành tâm điểm của câu chuyện, vừa ăn vừa thảo luận về trò chơi với một nam sinh.

Vốn dĩ họ chẳng quen biết nhau nhưng Cố Vũ Tranh không ngạc nhiên, trong mắt cậu Hạ Uý vốn là như thế, cô như một nguồn sáng lơ lửng giữa đám đông, có thể dễ dàng thiết lập kết nối với bất kỳ ai mà không khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

“Cậu đánh xong Lôi Điện Vương Tòa chưa?”

“Chưa, dạo này học hành mệt quá, cuối tuần toàn ngồi lì ở thư viện thôi nên lâu rồi tôi không chơi game cày cuốc nữa.” 

Hạ Uý gắp một miếng cánh gà, vừa thổi phù phù vừa nói: “Dạo này tôi thì thành game thủ giải trí rồi, lên mạng chỉ treo máy ở Tứ Phong Cốc hoặc đi trồng rau thôi.”

Nam sinh nọ cũng đồng tình: “Đúng vậy, hai năm trước khi thi đại học mà muốn chơi game thì cũng khó đó.”

“Nếu coi kỳ thi đại học là boss cuối bản thì bây giờ chúng ta đang nâng cấp trang bị đấy.” Hạ Uý nói.

Cô ví von kỳ thi đại học như một trận chiến.

Mà là một trận chiến vừa đầy thử thách vừa có tính giải trí, có đau khổ, có niềm vui và cảm giác thành tựu chính là thứ hấp dẫn nhất.

“Hiện tại điều tôi mong chờ nhất chính là khi thi xong môn cuối, bước ra khỏi phòng thi chắc tôi sẽ vui mà nhảy như khỉ mất.”

Nam sinh kia bật cười, lấy điện thoại đưa cho Hạ Uý: “Vậy chúng ta kết bạn qua QQ đi, lúc nào lên mạng tôi nhắn cậu, rảnh thì cùng chơi… Ơ?”

Đũa của nam sinh vừa chạm vào miếng khoai tây trên vỉ nướng thì đã bị ai đó gắp mất.

Cố Vũ Tranh cúi mắt, biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, cậu lặng lẽ ăn miếng khoai tây, phát hiện có người đang nhìn mình, mới ngẩng mắt lên: “Ờ, xin lỗi.” 

Nói rồi cậu đẩy cái hộp về phía trước: “Ở đây còn nè.”

Khâu Hải Dương gãi đầu, chẳng hiểu sao hôm nay cậu cứ thấy Cố Vũ Tranh có gì là lạ.

“À, còn khoai tây à? Mình cũng muốn ăn.” Hạ Uý trải vài lát lên vỉ nướng rồi mỉm cười với nam sinh kia: “Bình thường ở trường tôi ít khi dùng QQ lắm, chúng ta kết bạn trong game đi, khi nào cậu lên mạng là có thể thấy tôi ngay.”

Giữa những trái tim trẻ trung, thứ kết nối họ không phải là xiềng xích hay bẫy rập, mà là một sợi dây diều mảnh mai, nhẹ nhàng nhưng sắc bén, luôn khiến người ta cảm nhận được sự ngứa ngáy đau đớn.

Một nỗi ngứa ngáy vừa nhoi nhói vừa chua chát.

Sau bữa trưa, Cố Vũ Tranh và Khâu Hải Dương bị giáo viên gọi đi giúp khiêng nước. Phùng Sảng đi ngang qua trước mặt họ, dường như cố ý nói to: “Chẳng phải chỉ là súng nước đồ chơi thôi sao? Để tôi đi tìm lớp trưởng lớp 10A10, bên đội bóng rổ của họ hình như mua rất nhiều, chắc chắn sẽ cho chúng ta mượn thôi.”

“Hơn nữa tôi với cậu ấy thân lắm, cuối tuần sau còn hẹn nhau đi xem phim nữa…”

Khâu Hải Dương đang bưng một thùng nước, ánh mắt đăm đăm nhìn theo bóng lưng nhảy nhót của Phùng Sảng, lông mày nhíu lại: “Em dám!” 

Nói rồi cậu ta đặt phịch thùng nước lên tay Cố Vũ Tranh: “Ê tao có việc gấp phải đi trước đây, giúp tao chút đi.”

Cố Vũ Tranh hiểu ý.

May mắn thay, những mâu thuẫn và giằng co thời trẻ luôn diễn ra nhanh chóng và dứt khoát. 

Khi Cố Vũ Tranh quay lại từ phía giáo viên thì đã thấy Khâu Hải Dương và Phùng Sảng làm lành với nhau.

Hai người bọn bước ra từ rừng cây, Phùng Sảng tuy bề ngoài vẫn tỏ ra miễn cưỡng nhưng bàn tay đang bị nắm chặt lại siết chặt lấy mu bàn tay thiếu niên đang dẫn đường phía trước. Vài người xung quanh đang hò hét trêu chọc đôi chim câu này.

Cố Vũ Tranh lặng lẽ bước qua khung cảnh náo nhiệt ấy, hướng về phía con suối.

Ở nơi thượng nguồn yên tĩnh, nước cũng trong hơn vùng hạ lưu. Cậu ngồi xổm xuống, dùng nước suối rửa tay, để mặc cho hơi lạnh thấm vào từng đầu ngón tay. Rửa tay xong cậu tùy ý chọn một chiếc ghế dài nằm nghỉ ngơi.

Giọng hát của Lâm Hựu Gia vang lên trong tai nghe, lấn át tiếng chim hót mơ hồ trên cây nhưng không che được tiếng bước chân vang lên phía sau.

Trên mặt đất ẩm ướt, khi bước lên vốn không phát ra tiếng động nhưng có lẽ cô gái kia sợ làm phiền cậu nên đã cẩn thận nhón chân nhảy từng bước nhỏ, ngược lại tạo thành từng tiếng động nhỏ.

Một bước, một bước, rồi thêm một bước nữa.

Cho đến khi tiếng bước chân dừng lại cách cậu chỉ vài bước ngắn.

Cố Vũ Tranh nhắm nghiền mắt nhưng trong lòng lại có một dự cảm kỳ lạ. Cậu biết người vừa đến là ai nhưng càng biết rõ lại càng không dám mở mắt. Chính vì cảm giác căng thẳng gần như sợ hãi này, nhịp thở của cậu trở nên hỗn loạn. Để không lộ ra sơ hở, cậu chỉ có thể gắng sức kìm nén nhịp thở không đều đang dâng lên từng đợt trong lồng ngực mình.

Thực ra khoảng thời gian ấy chỉ kéo khoảng một phút nhưng lại gần như là một cuộc đối đầu trong im lặng. Cuộc đời Cố Vũ Tranh chưa bao giờ cảm thấy một phút nào lại dài đằng đẵng như thế.

Mãi đến khi phía bên kia có động tĩnh, cậu nghe thấy tiếng Hạ Uý ngồi xuống, tiếng sột soạt nhẹ khi cô nằm lên chiếc ghế dài cách cậu một khoảng, tiếp theo là tiếng thở dài thoả mãn.

Có vẻ như có người cũng giống cậu, đang tận hưởng buổi chiều yên tĩnh hiếm hoi này.

Và vì người đang ở bên cạnh ấy, Cố Vũ Tranh cảm thấy cậu thậm chí có thể trao giải “Khoảnh khắc đáng nhớ nhất” cho buổi chiều hôm nay.

“Có thích ai không?”

Nếu ai đó lại hỏi Cố Vũ Tranh câu này ở nơi không có người, có lẽ câu trả lời của cậu sẽ khác. 

Chỉ là có một số tình cảm, vẫn chưa đến lúc nói ra.

Ít nhất là bây giờ cậu vẫn nghĩ như vậy.

Chuyến dã ngoại mùa xuân chỉ kéo dài một ngày, nhưng đây đã là khoảnh khắc lóe sáng ngắn ngủi trong đời học sinh cấp ba, trở thành một điểm nhấn thoáng qua, để rồi sau đó vẫn là những ngày tháng đều đặn lên lớp, học bài và làm bài.

Chẳng có gì khác biệt.

Hòm thư học sinh trước cửa văn phòng khối luôn được các lớp trưởng thay phiên nhau kiểm tra, ba ngày mở một lần để xem thư, tổng hợp những ý kiến hữu ích rồi báo cáo lên trên.

“Nếu khả năng chịu đựng tâm lý kém thì thật sự không làm nổi việc này.” Khâu Hải Dương nói vậy vì trong hòm thư chất đầy những lời than thở tiêu cực. Cậu từng thấy rất nhiều bức thư kỳ quặc trong đó, có cái thậm chí không xứng gọi là “thư” nữa mà chỉ là mẩu giấy chửi đồ ăn căn-tin dở tệ, chửi giáo viên nào đó giảng bài phun nước bọt hay ném phấn, đơn thuần chỉ để trút giận.

Cậu còn phát hiện trong hòm thư có túi bánh snack đã ăn hết, được gấp thành hình con dao, không cần bất kỳ một lời nói nào nhưng vẫn gửi gắm được ý tứ muốn “xử” nhà trường.

Đây là một công việc không dễ dàng gì nhưng với tư cách là một trong những lớp trưởng khối của khối 10, Khâu Hải Dương buộc phải đảm nhận trách nhiệm này.

Học kỳ này có chút khác biệt nhỏ.

Từ mùa đông năm ngoái, mỗi lần đến phiên mở hộp thư, cậu đều nhận được một lá thư có nét chữ giống nhau, cách diễn đạt cũng tương tự, yêu cầu trọng tâm rất rõ ràng, mong nhà trường dành thêm chút thời gian nghỉ trưa, chỉ một chút thôi cũng được. Vì chuyện các nữ sinh gội đầu vào buổi trưa là điều không thể tránh khỏi, hãy cho mọi người thời gian sấy tóc, ít nhất trong mùa đông lạnh giá, nếu không thì sẽ bị cảm lạnh mất.

Hỏi thăm các lớp trưởng lớp khác thì họ cũng đều nhận được lá thư tương tự, xem ra là cùng một người viết, kiên trì suốt nửa năm trời.

“Cố Vũ Tranh, cậu gội đầu có tốn thời gian không? Chẳng phải chỉ cần hai phút là xong sao?” Khâu Hải Dương hỏi.

“Lớp trưởng, đồng cảm với bọn tôi chút đi được không?” Một nữ sinh nghe thế liền ngẩng đầu lên phản bác: “Các cậu là nam sinh, có giống với con gái bọn tôi đâu?”

Khâu Hải Dương suy nghĩ một chút, hình như đúng thật.

“Người viết thư có ký tên không?”

“Không, ẩn danh.” Khâu Hải Dương nói: “Tao đã báo cáo lên trên rồi nhưng kéo dài thời gian nghỉ trưa là việc lớn, tao nghĩ khả năng cao nhà trường sẽ không đồng ý đâu.”

“Đồng ý hay không thì cũng phải thử chứ!” Mấy nữ sinh tụ lại gần: “Lớp trưởng, đây gọi là phục vụ nhân dân đó, hiểu không?”

Khâu Hải Dương lấy ra xấp thư phe phẩy: “Vậy thì cũng đừng để chỉ mình người ta cố gắng chứ, các cậu cũng viết thư đi, viết nhiều vào, viết kỹ vào, nhiều tiếng nói thì dễ làm việc hơn, biết đâu hiệu trưởng thấy nhiều người góp ý thế này thì sẽ phải đồng ý đó…”

“Viết thì viết, xem ra cuối cùng vẫn phải tự mình làm.” Một nữ sinh nói.

Kết quả là khi đến lượt Khâu Hải Dương mở hộp thư lần nữa, số thư kiến nghị bên trong đã tăng lên rõ rệt, đa phần đều bàn về việc kéo dài giờ nghỉ trưa, có vẻ như mọi người đều rất phấn khích.

Cậu lần giở từng lá thư, rồi lấy ra một bức viết tương đối dài, trình bày mạch lạc, bên trong không chỉ nêu rõ ý kiến của mọi người hiện tại mà còn chu đáo đề xuất giải pháp cho nhà trường với thời gian biểu chi tiết, người này thậm chí còn nghiên cứu cả chỗ bù lại thời gian tự học bị mất, xem ra rất hợp tình hợp lý…

Phần ký tên để tên thật. 

Cố Vũ Tranh.

Không trách Khâu Hải Dương thấy nét chữ này quen thuộc.

Ông quay lại, gõ vào bàn của Cố Vũ Tranh: “Hoá ra bạn tao thích náo nhiệt thế à?”

Cố Vũ Tranh không ngẩng đầu, ngòi bút đang làm bài vẫn không dừng lại: “Ừ, thích đó thì sao”…

Dù sao cũng là ý kiến chung của mọi người, cậu không ngại trở thành người thêm dầu vào lửa.

Tất nhiên, còn một điểm quan trọng hơn, không hiểu vì sao, cũng không biết từ khi nào, cậu luôn nhớ đến Hạ Uý bằng những chi tiết nhỏ nhặt.

Cô ấy cũng có mái tóc dài, liệu có từng phiền muộn vì thời gian nghỉ trưa không đủ không?

Cố Vũ Tranh vẫn chưa hiểu rõ lòng mình nhưng điều đó không ngăn cậu muốn làm gì đó cho cô. Chỉ cần thuận tiện cho cô, có thể giúp đỡ cô, việc gì cậu cũng sẵn lòng.

Như ngày đi chơi xuân ấy.

Như lúc nhóm bếp, vì không muốn váy cô dính bụi than bẩn nên khi cô ngồi xổm xuống đề nghị giúp đỡ, cậu đã kiên quyết từ chối…

Dù sau này nghĩ lại, rất có thể cô sẽ hiểu nhầm ý cậu, tưởng cậu muốn giữ khoảng cách với cô.

Như khi cậu mua được quả dứa tươi ngon trên núi, cũng vội vàng mang đến cho cô nếm thử vị ngọt thanh mát ấy.

Như khi thấy cô liên tục đuổi côn trùng, cậu đã hỏi khắp nơi để mượn được lọ dầu gió. Khi thấy cổ tay Hạ Uý đã bị gãi đỏ lên, bản thân cô lại ngủ say hoàn toàn không hay biết, cậu không đành lòng gọi cô dậy nên mở nắp lọ dầu gió, chấm nhẹ đầu ngón tay rồi bôi lên cổ tay cô.

Cảm giác mềm mại và nhịp mạch đập nơi đầu ngón tay là thứ Cố Vũ Tranh chưa từng cảm nhận bao giờ, đến nỗi cậu đã phải giật mình vì điều đó.

Lại như một lần nữa, khi có một nam sinh cao lớn lực lưỡng đến tìm người.

“Này ông bạn, lớp 10A12 có phải ở đây không?” Trịnh Du cười hỏi: “Tôi tìm Hạ Uý.”

Cố Vũ Tranh liếc nhìn khẩu súng nước đồ chơi trên người nam sinh, không nhận ra mình đang nhíu mày.

“Cậu ấy đang nghỉ ngơi.”

“Hả? Cậu ấy bị sao vậy? Tôi vào xem có cần giúp gì không.”

“Cậu ấy không sao” Cố Vũ Tranh giơ tay chặn bước chân nam sinh: “Đừng làm phiền cậu ấy được không?”

Nói cho cùng, cậu chỉ muốn giữ cho cô một giấc ngủ trưa yên tĩnh hiếm hoi mà thôi.

Dù sau đó cậu vẫn thấy Hạ Uý đuổi theo nam sinh kia chạy xuống núi.

Vốn dĩ cô là như vậy, là một người thích cười đùa vui vẻ.

Cố Vũ Tranh nhìn váy của nữ sinh bị gió thổi phồng lên, như một con chim trắng đang tự do vỗ cánh giữa rừng, bỗng nhớ đến lời bài hát vang lên trong tai khi nãy bên bờ suối, lúc cậu giả vờ nhắm mắt ngủ.

[Kịch bản anh đã chuẩn bị từ lâu, em lại vẽ thêm vào một nét]

[Xảo quyệt, chí mạng, trúng ngay tim anh.]

_

Những tâm tư khó nói thành lời đành mượn bóng lá xum xuê để ẩn náu, tạm thời chưa dám phơi mình dưới ánh nắng.

Khi cậu nhìn Hạ Uý đang ngủ say, dường như cả thế giới đều lặng im. Ngay cả chim trên cây cũng ngừng hót, như không nỡ quấy rầy vở kịch câm do đôi trai gái này cùng tạo nên.

Gió thoảng qua tai.

Cố Vũ Tranh cảm nhận sợi dây diều đang từ từ thắt lại, buộc chặt vào trái tim đang đập rộn ràng.

Lúc ấy vô tình cậu không hay biết, đến mãi sau này mới chợt nhận ra, hóa ra tên của vở kịch này đã được cậu quyết định từ khoảnh khắc ấy.

Dõng dạc gọi một tiếng là…

Rung động.

Bình luận

Leave a Reply