HƯỚNG DẪN LÃNG MẠN MÙA HÈ – 12

Cố Vũ Tranh

Hạ Uý là người như thế nào?

Nhiều bộ phim tình cảm thường miêu tả khoảnh khắc “rung động” một cách vô cùng tỉ mỉ, đó có thể là ánh mắt giao nhau trong chốc lát, là khoảnh khắc ngón tay vô tình khẽ chạm vào nhau, là niềm hân hoan khi gặp lại sau thời gian dài xa cách, là cảnh dải ngân hà rực sáng, hay là nỗi nhớ nhung cồn cào không thể kìm nén giữa đêm khuya khi nhận ra mình đã trải qua một cuộc chia ly.

Cố Vũ Tranh tạm thời chưa biết cách nào để diễn tả Hạ Uý trong mắt cậu, cậu chỉ cảm thấy gần đây cậu gặp cô ở trường nhiều hơn một chút.

Cậu sẽ đảo mắt nhìn quanh đám đông, sẽ chủ động tìm kiếm, sẽ để ý nhiều hơn, sẽ làm tăng xác suất tình cờ gặp gỡ” này.

Lớp 10A6 ở tầng dưới, cách lớp 10A12 hai tầng lầu nhưng mỗi khi chuông tan học buổi tối vang lên, Hạ Uý luôn thuộc nhóm đầu tiên lao xuống cầu thang. Cô chạy rất nhanh, khi chỉ còn vài bậc thang sẽ nhảy phốc xuống, đến góc cua thì nắm lan can nhảy một cái, tận dụng quán tính để tăng tốc thêm vài giây để có thể về ký túc xá sớm hơn, giành được vòi nước đánh răng rửa mặt.

Thứ Tư hàng tuần là ngày Hạ Uý trực nhật, khu vực quét dọn của lớp 10A12 là khu vườn nhỏ sau dãy nhà học. Cô sẽ xách chổi xuất hiện đúng giờ, vươn tay nhặt những chai nước ai đó vứt bừa trong bụi cỏ. Học sinh trực nhật không có thời gian ăn sáng ở căng tin nên mỗi thứ Tư sẽ có một nam sinh mang sữa đậu nành và bánh bao nhỏ cho cô, đưa tận tay khi đi ngang khu vườn.

Cố Vũ Tranh nhớ mặt nam sinh đó nhưng may mắn là thái độ của Hạ Uý với cậu ta rất rõ ràng. Cô sẽ một tay nhận phần ăn sáng, tay kia đấm nhẹ vào vai anh chàng.

Không có cô gái nào lại chào người mình thích theo cách này đâu nhỉ?

Chắc là không có đâu nhỉ?

Mỗi lần lên văn phòng của tổ tiếng Anh ở tầng trên nộp bài tập, Cố Vũ Tranh thường đi ngang cửa sau lớp 10A12. Nhờ vậy cậu nắm được quy luật thay đổi chỗ ngồi của lớp này và luôn kịp bắt gặp một bóng lưng đứng bên cửa sổ hóng gió trong mười phút ra chơi.

Cô có thói quen đặt hai tay ra sau lưng, nhón chân lên, hơi nhún vai, xoay cổ để giãn gân cốt. Tiếc là động tác chẳng chuẩn chút nào.

Ánh nắng chiếu lên mái tóc cô, biến cô thành một chú mèo lười biếng đang phơi mình.

Khi cậu từ nhóm tiếng Anh bước ra, quay lại con đường cũ, liếc nhìn lần nữa thì con mèo ấy đã trở về chỗ ngồi. Cô đang ngửa đầu lên, để quyển sách che mặt, miệng thì lẩm nhẩm như đang học từ vựng.

Cố Vũ Tranh thu tầm mắt, cố gắng ép thẳng lại khóe miệng đang nhếch lên của mình.

_

Tình cảm chân thành luôn vụng về, yêu thầm thì chẳng bao giờ thẳng thắn.

Thỉnh thoảng, Cố Vũ Tranh cảm thấy xấu hổ vì hành vi “rình mò” của mình. Cậu từng nghĩ mình nên tìm cơ hội để chủ động làm quen với cô, để không phải chỉ có thể giúp đỡ qua loa, không phải trò chuyện ngắn ngủi trong đám đông, càng không phải nghe tên cô từ miệng bạn bè.

“Xin chào, Hạ Uý.”

Cố Vũ Tranh nghĩ mình nên chọn thời điểm thích hợp để đứng trước mặt cô và nói bốn chữ này một cách đàng hoàng nhất có thể.

Trong cuộc sống có quá nhiều điều mơ hồ và không kiểm soát được, như tương lai sẽ đi về đâu, sẽ thi vào trường đại học nào, đến thành phố nào, làm công việc gì… Tất cả đều nằm ngoài tầm kiểm soát nên những gì có thể kiểm soát, có thể sắp xếp trở đều nên vô cùng quý giá, phải để chúng diễn ra theo trình tự, tuân theo kế hoạch tỉ mỉ, không được trật đường ray.

Làm quen Hạ Uý cần có kế hoạch.

Giải quyết việc nhà cũng cần kế hoạch.

Lại một thứ Sáu nữa, Cố Vũ Tranh tan học, đi ngang qua chợ rau còn mở cửa, xách ít rau thịt về nhà.

Trước đây Lâu Dĩnh rất thích ẩm thực, khác với những phu nhân giàu có nhà khác luôn chú trọng quản lý vóc dáng và ăn uống điều độ.  Niềm vui lớn nhất của bà là tìm kiếm món ngon khắp nơi. Bà không chỉ yêu cầu người giúp việc trong nhà phải có tay nghề cao, mà bản thân bà cũng vào bếp, gian bếp nhà bà luôn nhộn nhịp tiếng nồi niêu xoong chảo rộn rã.

Cuối tuần, khi Cố Vũ Tranh đi đánh tennis với Cố Viễn về, trong nhà luôn ngập mùi thức ăn thơm phức, Cố Viễn hít hà rồi bảo: “Hôm nay tối mẹ con nấu cơm đó.”

Tắm xong xuôi bước ra là có thể dùng bữa, Cố Viễn sẽ ôm Lâu Dĩnh từ phía sau khi bà đang thái dưa chuột bày ra đĩa, ông sẽ kể về công việc trong ngày cho bà nghe, còn Cố Vũ Tranh thì nhón chân cố mở nắp nồi xem hôm nay ăn sườn nấu ngó sen hay cá hấp.

Chỉ là trong cuộc sống luôn sẽ có những biến cố bất ngờ ập đến mà chẳng cần báo trước.

Đã lâu rồi Cố Vũ Tranh không được ăn món do Lâu Dĩnh nấu, cậu thì không sao nhưng lần tái khám gần nhất thì bác sĩ nói bà đã có dấu hiệu thiếu máu.

Bác sĩ biết được Lâu Dĩnh suốt thời gian qua chỉ ăn chay, tưởng rằng bà lo lắng bệnh tái phát nên kiêng khem quá mức, vội vàng khuyên bà làm thế là không đúng, ngược lại phải bổ sung dinh dưỡng, đặc biệt là bữa trưa và tối cần đảm bảo đủ mức độ đạm cần nạp cho cơ thể.

Lâu Dĩnh miệng thì đồng ý nhưng về nhà vẫn khư khư giữ thói quen cũ, Cố Vũ Tranh mở tủ lạnh, thấy mấy quả trứng cậu mua cuối tuần trước vẫn còn nguyên chưa động đến.

_

Thịt bắp bò cắt miếng, chần qua nước sôi rồi cho vào nồi đất ninh nhỏ lửa, cà chua trần qua nước sôi sau đó bóc vỏ, thái miếng.

Khi cơm chín cũng là lúc Cố Vũ Tranh bưng món bò sốt cà chua lên bàn, bát cơm đặt trước mặt Lâu Dĩnh được xếp nhiều thịt hơn. Bà hoàn toàn không biết cậu đã đi đóng tiền gas từ lúc nào. Lâu Dĩnh ngồi bên bàn ăn, ánh mắt lạnh lùng nhìn mâm cơm, không động đũa.

“Mẹ không ăn.”

“Con biết” Cố Vũ Tranh cúi mắt, gương mặt vô cảm, gắp bỏ một lát gừng nhỏ trong bát rồi đẩy nhẹ về phía bà: “Con chỉ để đấy thôi.”

Lâu Dĩnh hiểu rõ ý đồ của cậu, món bò sốt cà chua này ngày trước vốn là món tủ của bà, Cố Vũ Tranh chỉ học lỏm được đại khái.

“Sư phụ bảo mẹ không được ăn thịt.” Bà nói.

“Bác sĩ thì mẹ không tin, lại đi tin thầy bà.”

Lâu Dĩnh nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với cách gọi này. Cố Vũ Tranh giả vờ không thấy, cậu lặng lẽ gắp một miếng cơm: “Không phải thầy bà thì là gì? Rốt cuộc thì bà ta thuộc đạo giáo nào?”

Thậm chí còn chẳng phải là một loại tôn giáo chính thống, chỉ có Lâu Dĩnh là tin sái cổ, ôm chặt lấy chân bà ta như bám víu cọng rơm cứu mạng.

“Con muốn thi đại học ở Vinh Thành.” Sau một khoảng lặng giữa hai mẹ con, Cố Vũ Tranh lên tiếng.

Lâu Dĩnh kéo chăn quấn chặt quanh người. Bà sợ lạnh, ngay cả trong mùa hè cũng sợ: “Lúc con mới chuyển trường đến đây, chẳng phải con rất ghét nơi này sao?”

Đúng vậy. Cố Vũ Tranh thầm nghĩ, nhưng bây giờ cậu không còn ghét nhiều như trước nữa.

“Con đã tra chính sách thi đại học rồi, chỉ cần chuyển hộ khẩu theo người giám hộ, làm thủ tục nhập hộ khẩu là được, không phiền phức đâu.”

Lâu Dĩnh nhướng đôi lông mày thanh tú: “Hộ khẩu của con đang cùng với ba con, tính sao đây?”

“Dễ thôi, mẹ với ba ly hôn đi.” Cố Vũ Tranh không chút do dự, như thể đã tính toán từ lâu: “Như mẹ từng nói, mỗi người sống cuộc sống của riêng mình, dù sao hai người cũng không có tình cảm, thà chấm dứt sớm còn hơn kéo dài thêm…”

“Cố Vũ Tranh, đây mới là mục đích thật sự của con phải không? Đến làm sứ giả cho ba con à?” Lâu Dĩnh phản ứng rất nhanh, giọng nói bỗng trở nên gấp gáp hơn: “Không thể được, mẹ sẽ không ly hôn. Con về nói với ba con, chỉ cần mẹ còn sống một ngày thì ông ta đừng hòng mang người phụ nữ ngoài kia về nhà. Về mặt pháp lý, mẹ mãi mãi là vợ ông ấy.”

Cố Vũ Tranh không ngẩng đầu, cậu chậm rãi nhai thức ăn nhưng chẳng cảm nhận được mùi vị gì. Đột nhiên cậu nhớ lại bữa cơm tất niên cùng Cố Viễn, khi cậu đề nghị ông ly hôn với Lâu Dĩnh, lúc đó đột nhiên Cố Viễn lại cười lạnh.

Hoá ra…

Cố Vũ Tranh cuối cùng hiểu ra rằng tiếng cười đó là cười cậu ngu ngốc, vì đã chọn sai đối tượng để thuyết phục. Không phải Cố Viễn không muốn ly hôn, mà là Lâu Dĩnh luôn khăng khăng giữ mãi không buông.

Muốn khuyên thì hãy khuyên mẹ cậu.

Sự kiên quyết của Lâu Dĩnh luôn khiến cho Cố Vũ Tranh bất lực. Đó là một sự cố chấp dù chìm trong đau khổ cũng không chịu buông tay. Dù giờ đây việc kinh doanh của Cố Viễn không còn như xưa, có duy trì hôn nhân cũng chẳng được lợi lộc gì nhưng bà vẫn muốn tiếp tục trói buộc ông. Nếu phải rơi xuống vực thì cùng rơi, nếu phải xuống địa ngục thì cùng xuống, mặc cho điều đó chẳng có ý nghĩa gì.

Sự cố chấp của con người vốn dĩ đều vô nghĩa.

Lâu Dĩnh luôn sống trong thế giới riêng của bà, vì thế sự cố chấp của bà càng được khoác lên mình một lớp áo giáp sắc bén, khó lòng xuyên thủng để nhìn thấy trái tim thật sự bên trong.

Cố Vũ Tranh ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần ly hôn là Lâu Dĩnh có thể từ bỏ tất cả quá khứ, phấn chấn trở lại, bắt đầu cuộc sống mới của mình, nhưng giờ đây có vẻ điều đó dường như đã trở nên quá khó khăn.

“Con ăn đi, mẹ muốn đi ngủ sớm.” Lâu Dĩnh đứng dậy, bát canh bò cà chua trước mặt bà chưa động đũa.

Lâu Dĩnh bước đến cửa phòng ngủ, đột nhiên bà quay lại nhìn chiếc ghế sofa trong phòng khách nơi Cố Vũ Tranh vẫn ngủ mỗi cuối tuần. Một chàng thanh niên cao lớn vậy mà lại phải co ro trên chiếc ghế sofa chật hẹp, chân duỗi không thẳng. Bà do dự một lúc rồi lên tiếng: “Mẹ không có tiền thuê nhà tốt hơn. Con về Thượng Hải tìm ba con đi. Con là con trai ông ấy, dù sa sút thế nào ông cũng không bỏ mặc con đâu. Nhà ông ấy chắc chắn có phòng rộng rãi thoải mái hơn cho con, sao cứ phải đi theo mẹ làm gì?”

Cố Vũ Tranh không quay đầu, vẫn lặng lẽ ăn cơm. Từ góc nhìn của Lâu Dĩnh, chàng trai dù cúi đầu nhưng vai vẫn thẳng thớm như thể muốn nói rằng cậu sẽ không gục ngã.

“Cũng không cần đợi đến sau kỳ thi đại học nữa đâu. Không phải ba con từ lâu đã muốn cho con đi du học rồi sao? Giờ liên hệ trường luôn đi.”

Cố Vũ Tranh vẫn bất động.

Như một lời khẳng định thái độ.

“Tùy con vậy…” 

Lâu Dĩnh cũng hết kiên nhẫn: “Dù sao mẹ cũng không chạy ngược chạy xuôi vất vả thay con được. Con thi đại học ở đâu, thi như thế nào, sau này sống ở nơi nào, có bay cao bay xa hay không đều không liên quan gì đến mẹ. Mẹ đã nói từ lâu rồi, cuộc đời con là của con, đừng trông chờ vào người khác.”

Kể cả là mẹ.

Rầm! Lâu Dĩnh đóng sầm cửa lại.

Còn lại một mình Cố Vũ Tranh ngồi trong căn phòng tĩnh lặng cầm bát lên, húp cạn ngụm canh cuối cùng.

Nỗi buồn cũng có giới hạn. 

Khi cảm xúc tích tụ đến một mức độ nhất định, thêm một chút hay bớt một chút tác động lên con người, thực ra cũng không khác biệt là mấy.

Chỉ là cần thêm thời gian để tiêu hóa nỗi buồn đó mà thôi.

Khâu Hải Dương là người đầu tiên phát hiện ra Cố Vũ Tranh dạo này có gì đó không ổn, cậu ít nói hơn trước, dường như lúc nào cũng đang mải suy nghĩ điều gì đó. Tần suất hai người hẹn nhau đi đánh bóng ngày càng nhiều nhưng mỗi lần vung vợt, Cố Vũ Tranh lại như biến thành một con người khác, hung hãn và mạnh bạo, nhìn là biết đang trút giận.

“Thôi không đánh nữa, vai tao đau quá. Mẹ kiếp, hôm nay thi còn run tay khi tô đáp án.” Khâu Hải Dương vứt vợt xuống: “Tao về ký túc xá làm thêm vài đề nữa vậy. Mai thi tiếng Anh, sợ thi không được quá. Mẹ tao bảo nếu kỳ thi phân lớp này không vào được lớp chọn thì bà ấy sẽ xin nhà trường cho tao học bán trú, thuê nhà gần trường để ở cùng tao.”

Các khu chung cư quanh trường hầu như đều được thuê bởi học sinh và phụ huynh trường cấp 3, đặc biệt là học sinh lớp 12. Dù nhà trường nhiều lần nhấn mạnh rằng ký túc xá có môi trường tốt, có không khí học tập hơn nhưng các bậc phụ huynh vẫn cho rằng nên để con cái ở nơi mình có thể trông nom được, ít nhất sau giờ tự học buổi tối về còn nấu được cho con bữa khuya.

“Này Cố Vũ Tranh, nhà mày ở đâu thế?”

Cố Vũ Tranh ngửa cổ uống cạn chai nước khoáng rồi bóp bẹp vỏ chai.

“Về thôi.”

Cậu không trả lời câu hỏi của Khâu Hải Dương.

_

Một tuần sau, kết quả thi phân ban được công bố.

Lớp 10A6 có tổng cộng bốn người lọt vào top 30, hai khối tự nhiên và hai khối xã hội.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 10A6 có chút tự hào nhưng cũng không quá hả hê, bởi những học sinh giỏi nhất đều bị các lớp chọn chắt lọc hết, điều này với lớp thường là không công bằng.

Đổi lớp thì tất nhiên cũng phải đổi phòng ký túc xá, Khâu Hải Dương và Cố Vũ Tranh cùng nhau rời đi, vì vậy phải mời các bạn cùng phòng cũ đi ăn một bữa.

“Mọi người muốn ăn gì?”

“Cái gì cũng được, chọn món đắt một chút đi, dù sao cũng là mày với Cố Vũ Tranh đãi.”

“Được!” Khâu Hải Dương vừa may đạt được điểm sát nút vì lần này đề vật lý quá khó làm cho cậu phải dựa vào lợi thế môn sở trường mới có thể vừa vặn lọt vào top ba mươi, điều này cũng có nghĩa là không bị mẹ “giam lỏng” nữa nên cậu chàng vui đến nỗi bước chân cũng nhẹ nhàng hơn: “Đi thôi, lầu hai.”

Tầng trên của cửa hàng hamburger mới mở gần trường yên tĩnh hơn. Cố Vũ Tranh vừa đi theo bạn cùng phòng lên lầu, vừa cúi đầu gõ tin nhắn, dù biết rõ Lâu Dĩnh sẽ không trả lời nhưng cậu vẫn gửi tin báo cho bà biết tối nay cậu sẽ về muộn.

“Nghe nói tiến độ học của lớp chọn sẽ nhanh hơn lớp thường.” Có người bàn về tin đồn mới nghe được: “Nghe nói trong vòng hai tháng đầu năm lớp 11 sẽ học xong toàn bộ chương trình, một năm rưỡi sau đó toàn là ôn thi đại học.”

“Hình như là vậy.”

“Mệt thật đấy, ngày nào cũng áp lực hết.”

“Không còn cách nào khác, tao vẫn thấy bọn mình vẫn đỡ hơn lớp văn nhiều đó. Nhìn mấy đứa học văn kìa, học thuộc đến ngu người luôn, ba năm này chỉ riêng ruột bút chì cũng dùng nhiều gấp đôi người khác luôn thì phải?” Khâu Hải Dương phát hiện Cố Vũ Tranh dừng ở phía sau, liền quay đầu lại: “Này, mày cũng khờ người luôn rồi à? Đang nhắn tin cho ai vậy?”

Tầng hai vắng người. Cố Vũ Tranh cất điện thoại vào túi, trong khoảnh khắc cậu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cái bàn dành cho bốn người đối diện cầu thang.

Và có một người đang ngồi một mình ở đó.

Ánh mắt cậu dừng lại, bước chân cũng không tiến lên nữa.

Hạ Uý dạo trước bị ốm nên nửa tháng nay cô không đến trường, cậu biết điều đó.

Ban đầu chỉ là thắc mắc khi đi qua cửa sau lớp 10A12 không thấy bóng dáng đứng bên cửa sổ hóng gió nữa. Một ngày, hai ngày, ba ngày, liên tục ba ngày không thấy, cậu không nhịn được nữa, bèn chặn đại một người lại để hỏi: “Chào bạn, cho hỏi Hạ Uý có trong lớp không?”

“Hạ Uý xin nghỉ ốm rồi.”

Gương mặt nam sinh chợt tối sầm lại: “Cô ấy bị sao vậy? Có nặng không?”

“À, không nặng lắm, nghe nói là bị thủy đậu.”

Cố Vũ Tranh trầm ngâm một lát, trong đầu thoáng hiện lên vài ký ức mờ nhạt. Hình như hồi tiểu học cậu từng bị thủy đậu. Khi đó cậu sốt cao, nổi mẩn ngứa khắp người, quả thật rất khó chịu.

Cậu mong cô mau khỏe lại.

Ngày nào cậu cũng đi ngang qua lớp 10A12, theo thói quen vẫn liếc nhìn vào trong lớp. Mãi đến trước ngày thi phân ban, cậu mới thấy Hạ Uý quay trở lại lớp.

Lần này cậu dừng chân ở cửa sau lâu hơn vài giây, muốn tận mắt xác nhận cô đã bình phục hoàn toàn hay chưa.

May thay, Hạ Uý trông khá ổn, chỉ còn vài nốt mụn chưa xẹp hẳn trên mặt. Cô đang cười nói vui vẻ với bạn cùng bàn, tiếng cười trong trẻo vang lên giữa giờ ra chơi ồn ào.

Cố Vũ Tranh cũng vô thức bật cười theo mà cậu hoàn toàn chẳng hề hay biết.

_

Nếu bây giờ cô đã khỏe hẳn rồi, vậy thì…

Cố Vũ Tranh đứng cách xa vài bước, cậu nhìn Hạ Uý đang cúi đầu trong cửa hàng bánh mì kẹp.

Trước mặt cô là đống đề thi và phiếu trả lời lộn xộn, khay đồ ăn vặt bị đẩy sang một bên. Cô gái dùng tay che vầng trán, từ góc nhìn của cậu không thể thấy rõ biểu cảm hay khuôn mặt cô ấy.

Đó là một tư thế phòng vệ.

Cô đang buồn, thậm chí có lẽ đang khóc nhưng vì ở nơi công cộng nên chỉ có thể dùng cách này để che giấu nước mắt.

Suy đoán bất chợt ấy khiến lòng Cố Vũ Tranh thắt lại, tim như ngừng đập vài giây. Chàng trai chưa từng nếm trải tình cảm nào hiểu được sức công phá của nước mắt con gái. Chẳng cần nhìn thấy, chỉ cần tưởng tượng ra đôi mắt đỏ hoe của cô thôi là cậu đã thấy bồn chồn khó tả.

Hạ Uý cũng biết khóc.

Tại sao cô lại khóc?

Việc đủ khiến cô một mình trốn vào góc quán để rơi lệ vào cuối tuần, ắt hẳn phải rất nghiêm trọng.

Cố Vũ Tranh kìm nén cơn bối rối mơ hồ, sau phút lắng lòng chỉ nghĩ ra một đáp án – do kết quả kỳ thi này.

Cậu đã xem bảng xếp hạng toàn khối, tất nhiên có tìm tên Hạ Uý. Cô vẫn thi rất tốt, dù thứ hạng hơi tụt đôi chút nhưng sau nửa tháng nghỉ học lại còn chịu đựng bệnh tật mà vẫn thi được thành tích như vậy. Cố Vũ Tranh đã tự hỏi lòng mình liệu cậu có làm được không nữa kìa.

Hạ Uý một tay che mặt, tay kia vô thức vò nhàu tờ phiếu trả lời đã nhăn nhúm.

Cô không muốn bị nhiều người nhìn thấy mình đang khóc.

Cố Vũ Tranh không biết lúc này mình nên làm gì và có thể làm gì, nhưng ít nhất cậu phải tôn trọng lòng tự trọng của cô.

Vì vậy cậu lên tiếng: “Xuống lầu đi. Ở đây hơi lạnh.” Cậu đề nghị với Khâu Hải Dương.

_

Mỗi người sẽ có cách xử lý cảm xúc buồn bã khác nhau, cách của Cố Vũ Tranh là lao đầu vào biển đề, hoặc đến sân tennis xả stress.

Còn cách của Hạ Uý là khóc một trận.

Cố Vũ Tranh thấy điều này cũng hợp lý, mỗi khi khóc thì giống như cơ thể đang thải độc vậy, khóc xong rồi thì nhiều chuyện có thể sẽ nhẹ nhàng trôi qua. Cậu chưa bao giờ nghĩ lớp chọn cao quý hơn lớp thường, đó chỉ là sắp xếp của trường nhưng vì Hạ Uý để tâm nên cậu muốn giúp đỡ hết sức có thể.

“Ngoài thi phân ba thì còn cách nào vào lớp chọn không?” Cố Vũ Tranh hỏi Khâu Hải Dương.

Khâu Hải Dương là lớp trưởng nên những quy định này của trường cậu ta rõ nhất: “Có chứ, nếu năm lớp 11, liên tiếp ba kỳ thi lớn đều lọt vào top 10 toàn khối thì năm 12 có thể vào lớp chọn.”

Nói xong cậu lại bổ sung: “Nhưng không cần thiết đâu, vì đến năm 12 rồi thì chẳng ai lại muốn vào một môi trường xa lạ làm gì? Tốn thời gian làm quen bạn mới, thầy cô mới, không đáng đâu.”

“Lớp thường trường trung học Vinh Thành cũng không phải chưa từng có học sinh đỗ Thanh Bắc, quá để tâm là dại đó.” Khâu Hải Dương nói: “Hơn nữa không khí lớp chọn… nói thế nào nhỉ, mọi người đều khá cực đoan, nghe đồn rằng uất khí còn nặng hơn âm phủ kìa, đã có không ít người tự nguyện rời lớp chọn. Tao định thử ở lớp chọn vài tháng xem sao, nếu áp lực quá lớn thì tao sẽ chủ động rút.”

Ừ, đúng vậy.

Cố Vũ Tranh nghĩ, có thể an ủi Hạ Uý như thế này.

Trước đây cậu đã lên kế hoạch chọn một thời cơ thích hợp, một thời điểm phù hợp để chủ động làm quen với cô, hôm nay dường như là một dịp tốt.

Cậu chưa từng trau chuốt ngôn từ một cách nghiêm túc và cẩn trọng như vậy bao giờ, cậu muốn nói với Hạ Uý rằng một lần thi cử không thể đại diện cho tất cả, càng không phải là quyết định cuối cùng cho mọi chuyện. Đây chỉ là một trận chiến nhỏ mà thôi, trong tay cô đã có vũ khí sắc bén như vậy thì trong tương lai ắt sẽ có chiến trường lớn hơn để xông pha.

Nếu… nếu cô mong muốn có người cùng chiến đấu thì cậu cũng sẵn sàng từ bỏ suất học lớp chọn này.

Không phải là bốc đồng, cậu chỉ muốn chứng minh với cô rằng chuyện này chẳng có gì to tát cả.

Trái tim tuổi trẻ luôn rộng mở, có thể chứa đựng cả trời đất bao la, non sông hồ biển, mọi chuyện tưởng chừng ngoài tầm với kia thật ra đều chẳng có gì đáng kể.

Ánh nắng dần tắt.

Nương nhờ ánh hoàng hôn cuối cùng, Cố Vũ Tranh làm lại bài kiểm tra toán một lần nữa, tiện thể liệt kê ra các bước quan trọng của mỗi bài, nếu Hạ Uý cần, cậu có thể giúp chỉnh sửa lại tập đề sai.

Bây giờ, chỉ cần đợi Hạ Uý xuống lầu.

Xin chào, Hạ Uý.

Mình là Cố Vũ Tranh.

Chúng ta đã gặp nhau trước đây, rất nhiều lần.

_

Cố Vũ Tranh hơi lo lắng, những “lần tình cờ gặp gỡ” mà cậu khắc ghi trong lòng, có lẽ chẳng hề lưu lại chút ấn tượng nào với Hạ Uý. Trong mắt cô, cậu có lẽ chỉ là một người bạn cùng trường bình thường đã gặp qua vài lần, nói chuyện vài câu.

Cô có lẽ còn chẳng nhớ tên cậu.

Nhưng, cậu vẫn muốn thử một lần.

Chờ đã, chờ thêm chút nữa. 

Cố Vũ Tranh vô thức nghịch sợi dây đỏ trên cổ tay, liên tục nhìn vào giờ trên điện thoại, đã hơn 8 giờ rồi, màn đêm đã buông xuống từ lâu.

Cô vẫn còn khóc sao? Lúc này đi lên lầu, có phải là quá thất lễ không? Có khiến cô thêm bối rối không?

Khách hàng trong cửa hàng ngày một ít đi, loa trong cửa hàng đang phát lên bản nhạc nhẹ du dương, Cố Vũ Tranh bước đến chân cầu thang rồi lại dừng bước, cậu nghe thấy tiếng đá rơi từ máy bán nước tự động ở tầng trên, cùng giọng nói cơ khí nhân tạo:

Xin gọi nhân viên thêm nước ngọt. Xin gọi nhân viên thêm nước ngọt. Xin gọi nhân viên thêm nước ngọt.

Cố Vũ Tranh ngẩng đầu, hơi nghi hoặc.

Cũng trong khoảnh khắc đó, một bóng người xuất hiện ở góc cầu thang, cậu nhanh chóng quay người, trở về chỗ ngồi, lại cầm lấy cuốn sách.

“Cậu…” 

Cho đến khi nữ sinh đi ngang qua trước mặt, Cố Vũ Tranh vô thức đứng dậy.

Lời mở đầu đã lặp lại trong đầu hàng nghìn lần giờ phút này lại nghẹn nơi cổ họng, cuối cùng không thốt nên lời, bởi bước chân Hạ Uý vừa nhanh lại vội, tay vẫn che bên má, rõ ràng là cố tình tránh mặt.

Chỉ cách một bước chân.

Đúng một bước chân ấy lại chứa đựng sự do dự chí mạng.

Cố Vũ Tranh rốt cuộc vẫn đuổi theo, bởi cậu cậu nghĩ, trời đã tối rồi, cậu sẽ không làm phiền cô ấy mà chỉ muốn đưa cô về nhà. Cửa bị Hạ Uý đẩy mở, cậu theo sát liền chặn cánh cửa kính lại, đồng thời nhìn thấy bên ngoài có người.

“Ông ngoại!” Hạ Uý chạy về phía ông lão.

“Đi thôi Hạ Hạ.” Ông ngoại đỡ lấy cặp sách của Hạ Uý, liếc nhìn phía sau cô, có một nam sinh mặc đồng phục đang hướng ánh mắt về đây.

“Là bạn học của con à? Hạ Hạ? Không chào hỏi bạn sao?” Cố Vũ Tranh nghe thấy ông hỏi.

Bàn tay nắm chặt tay cầm kim loại vô thức siết chặt, như đang chờ đợi một ngọn pháo hoa sắp bùng nổ.

“Hả? Con có đi cùng bạn nào đâu.”

Hạ Uý không quay đầu nhưng đưa ra câu trả lời dứt khoát, cô khoác tay ông chẳng màng dừng bước.

“Không quen đâu, hôm nay con đi có một mình thôi, mình về thôi ông ngoại.”

_

Bùm.

Pháo hoa bùng cháy, bắn lên không trung, Cố Vũ Tranh không thấy được sắc màu rực rỡ mà chỉ nghe thấy một tiếng nổ dứt khoát.

Chờ cho tiếng nổ tan biến đi thì chỉ còn lại sự trống vắng.

Bình luận

Leave a Reply