Hạ Uý
“Hạ Hạ, chọn giúp ông một quả dưa hấu đi.”
Trên đường về nhà, ông ngoại bất chợt gặp chiếc xe bán dưa hấu đỗ ở ngã tư liền dừng lại rồi gọi Hạ Uý. Từ nhỏ cô đã thích việc chọn trái cây như thế này, kỳ thực chưa chắc cô có thật sự biết chọn hay không, chỉ là nhìn dáng vẻ cô nhỏ gõ từng quả dưa một rồi lắng nghe âm thanh của chúng trông cũng khá là chuyên nghiệp.
“Hạ Hạ?”
Hạ Uý đang mải mê nhìn chằm chằm vào cái cân điện tử bán dưa.
“Hạ Hạ!”
“Dạ? À.” Hoàn hồn lại, Hạ Uý liền nhìn ngay đến quả dưa gần nhất, cô chỉ gõ nhẹ qua loa, thậm chí chẳng thèm gõ quả thứ hai mà nói luôn: “Lấy quả này đi ạ.”
Người già từng trải như ông ngoại, chỉ cần liếc nhìn Hạ Uý là biết ngay cháu gái nhà mình đang có tâm sự.
Tối hôm đó, khi ông đang ngồi sắp xếp lại đồ may vá trong phòng khách còn Hạ Uý thì đắp một lớp gel nha đam lên mặt rồi nằm dài trên sofa xem tivi. Đến đoạn quảng cáo giữa chương trình giải trí mà đôi mắt cô vẫn dán chặt vào màn hình. Sau khi cô ăn liền ba miếng dưa hấu ướp lạnh, ông ngoại nhắc nhở: “Cẩn thận bị đau bụng đó con.”
Hạ Uý nhìn chằm chằm vào múi dưa trên tay rồi bất chợt thở dài một hơi thật nặng nề.
Một cô bé nhỏ nhắn thế kia, không hiểu sao lại có tâm sự lớn như vậy. Ông ngoại cười: “Chỉ là một kỳ thi phân ban thôi mà, ai cũng có lúc không ở trạng thái tốt nhất, qua rồi là coi như xong đi con.”
“Dạ, con biết.” Hạ Uý đứng dậy về phòng, cô lững thững đi chân đất cho đến khi ông ngoại nhắc lần nữa mới quay lại xỏ đôi dép vào.
_
Hiếm khi nào Hạ Uý lại bị mất ngủ như thế.
Màn che xung quanh giường không được căng phẳng, nửa đêm có con muỗi chui qua khe hở bay vào trong. Vừa chợp mắt được chút đã bị quấy rầy, Hạ Uý nhíu mày bật đèn ngủ, xịt thuốc chống muỗi xối xả vào khoảng không, đợi đến khi muỗi đã im bặt thì cô cũng ho sặc sụa.
Trong lòng bực bội không thể tả.
Sợ làm phiền giấc ngủ của ông ngoại nên Hạ Uý chỉ có thể đá chân loạn xạ lên giường, kết quả là cả màn cũng sập theo.
Cả người Hạ Uý bị bao phủ bởi lớp voan mỏng, cô ngây người vài giây rồi bật cười vì chính mình. Cô liền một tay cầm lọ bình xịt chống muỗi, một tay vung màn, giả vờ như mình đang hát encore trong một buổi hòa nhạc, cô cứ vậy hát cho đến toát cả mồ hôi…
Sau cơn điên loạn, cả người Hạ Uý bình thản trở lại, cô nằm xuống nhìn trần nhà thở hổn hển.
Quả thật là một ngày tồi tệ nhưng không chỉ vì thi trượt mà thôi…
Chẳng hiểu sao Hạ Uý cứ vô cớ liên tục nhớ về Cố Vũ Tranh, nhớ về bóng dáng cậu ngồi đọc sách trong cửa hàng hamburger tối nay. Hình ảnh ấy cứ lởn vởn trong đầu cô, suýt nữa khiến cô choáng váng.
Hạ Uý vô cùng tò mò, cực kỳ tò mò, tại sao Cố Vũ Tranh lại chưa về nhà vào giờ đó? Và sao cậu lại đứng lên đúng lúc cô rời đi?
Chẳng lẽ cậu đang đợi cô?
Ở cửa hàng hamburger, phải chăng cậu có điều gì muốn nói? Và liệu cậu có nghe thấy câu “Không quen” mà cô nói không?
Mỗi người có mức độ nhận thức khác nhau về mối quan hệ xã hội. Tôi biết tên bạn, biết lớp bạn, có thể nhận ra bạn trong đám đông nhưng bạn hoàn toàn không biết gì về tôi, thậm chí rất có thể còn không nhớ nổi tên tôi. Kiểu quen biết một chiều như vậy, có thể gọi là “không quen” được không?
Hạ Uý cho rằng mình phân tích không sai.
Những lần tiếp xúc ngắn ngủi giữa cô và Cố Vũ Tranh, những thiện ý cậu từng thể hiện, đều xuất phát từ bản chất tốt bụng và tử tế của cậu, không liên quan gì đến việc cô là ai cả. Vì thế sau này dù gặp nhau nhiều lần ở trường, họ vẫn như người xa lạ, chẳng một lời chào hỏi.
Vậy thì mọi chuyện tối nay chỉ là trùng hợp mà thôi, phải không?
_
Những phiền muộn của mùa hè dường như nhiều hơn các mùa khác: muỗi không bao giờ hết, áo phông trắng luôn bị dơ, lại còn hay quên bôi kem chống nắng.
Từ hôm nay, Hạ Uý có thêm một nỗi phiền não nữa: rốt cuộc Cố Vũ Tranh có biết cô không?
Kỳ thi phân ban dạy cô không nên quá cố chấp, từ giờ cô sẽ không dám làm bài không theo thứ tự nữa, gặp câu khó cũng không cố đấm ăn xôi nữa. Nhưng cái tên Cố Vũ Tranh lại trở thành đề bài mới, mà càng không hiểu thì Hạ Uý lại càng tò mò.
Cái loại cảm giác tò mò cồn cào này sắp nhấn chìm cô rồi.
Hạ Uý – một cô nàng vốn dĩ giỏi giao tiếp – lần đầu tiên thất bại thảm hại trong chuyện kết giao quan hệ xã hội.
Hạ Uý hoàn toàn không thích bản thân mình lúc này chút nào.
Cô cảm thấy lòng mình như một căn phòng rộng rãi thoáng đãng bỗng chốc bị chất đầy đồ đạc cồng kềnh, có muốn xoay người di chuyển đều khó khăn.
Thật là vô dụng quá.
“Mình thật sự quá vô dụng, mình nói thiệt đó.” Mễ Doanh nói như vậy.
Ngày 1 tháng 9 là ngày khai giảng, trường trung học Vinh Thành yêu cầu học sinh trở lại trường trước mười ngày để làm quen với năm học mới lớp 11. Hạ Uý và Mễ Doanh bị phạt chạy vòng quanh sân vì lén mua gà rán mang vào trường. Buổi chiều tà những ngày cuối hạ có gió thổi nóng bức. Trong tầm mắt, có một nam sinh đứng ở rìa sân trường đang học thuộc bài phát biểu cho lễ khai giảng ngày mai, dáng người dong dỏng cao, thanh thoát.
Mễ Doanh kể về chuyện cả mùa hè cô đã lén lút “sưu tầm” thông tin về Cố Vũ Tranh. Ví dụ như nhà cậu ở rất xa, ở tận phía tây thành phố, cậu sống cùng mẹ, thường nghe nhạc của Lâm Hựu Gia và Ed Sheeran, thích chơi tennis và đến phòng tự học của thư viện thành phố.
Mễ Doanh chê thư viện thành phố cũ kỹ và tồi tàn nhưng vì Cố Vũ Tranh thích đến đó nên cô cũng thường xuyên lui tới, ngồi cách xa hàng người trong thư viện để liếc nhìn cậu ấy từ xa.
Tự nhận mình là “người từng trải”, Mễ Doanh truyền lại kinh nghiệm cho Hạ Uý: “Khi bắt đầu quan tâm một người thì tâm trí sẽ chỉ nghĩ về người đó thôi. Cho dù ở nơi đông người chen chúc, mình cũng sẽ chỉ nhìn thấy mỗi người ấy.”
Hạ Uý quạt mát, thú nhận bản thân mình chưa có trải nghiệm đó, cô nhìn ra sân trường toàn đồng phục giống nhau, làm sao phân biệt được ai là ai?
“Là do cậu chưa được khai sáng đấy thôi!” Mễ Doanh nói.
Cuối tháng 8 cũng là sinh nhật Mễ Doanh, mọi năm đều sẽ được tổ chức linh đình, năm nay địa điểm được bố trí tại cửa hàng hoa của mẹ cô.
Tất nhiên là có mời Cố Vũ Tranh, chỉ là bị cậu từ chối khéo.
Như dự đoán nên Mễ Doanh không quá thất vọng. Cô thấy Hạ Uý mang quà đến, chính là chiếc áo len đan cùng kiểu với chiếc áo mà trước đó cô đã khen đẹp. Hạ Uý nói: “Ông ngoại bảo lần này ông đã đổi loại len tốt hơn, là phiên bản nâng cấp đó, không lo bị cọ vào da đâu.”
Ngoài ra, Hạ Uý còn mang theo một bó hoa, là loại hoa hồng Cappuccino rất thịnh hành năm đó, màu hồng khói.
Mễ Doanh rất thích chiếc áo len nhưng lại chê bai bó hoa: “Gì thế này? Nhà mình bán hoa mà cậu còn bỏ tiền ra mua hoa à?”
“Khác nhau mà” Hạ Uý có lý lẽ riêng: “Đây là hoa mình tặng cậu.”
Mễ Doanh khịt mũi cười nhạt nhưng vẫn đón lấy, bĩu môi: “Vậy sau này cậu nhớ nhé, mình không thích hoa hồng, mình thích cúc họa mi.”
“OK, mình nhớ rồi.” Hạ Uý trả lời xong liền vội vã tiến về phía quầy bánh ngọt.
_
Năm 2013.
Mùa hè năm đó cũng xảy ra rất nhiều chuyện, nhiều năm sau khi Hạ Uý nhớ lại, cô vẫn cảm thấy như mọi thứ tưởng chừng như vừa mới xảy ra trước mắt.
Cô nhớ năm đó, một bộ phim thanh xuân nổi tiếng ra mắt, kiểu tóc tém trở nên thịnh hành, đẹp muốn chết đi được, trong một thời gian ngắn, rất nhiều nữ sinh trong trường đều cắt tóc ngắn theo kiểu đó. Tuy nhiên, tóc ngắn khó chăm sóc hơn, sáng ngủ dậy đầu tóc trông chẳng khác gì cái tổ quạ, Hạ Uý đã phân vân mãi nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua.
Cũng trong năm đó, iPhone 5s được phát hành.
Đây là chiếc điện thoại Apple đầu tiên được trang bị nhận dạng vân tay, không cần nhập mật khẩu để mở khóa, chỉ cần đặt ngón tay lên là có thể mở khoá, Hạ Uý cảm thấy thật kỳ diệu.
Tất nhiên, người đầu tiên trong lớp sở hữu chiếc điện thoại này vẫn là Mễ Doanh.
Tháng Chín, cái nóng của mùa hè vẫn còn sót lại, trường tổ chức hội thao và bọn họ đã dùng nó để chụp rất nhiều ảnh.
Mễ Doanh nhìn xa xăm qua ống kính điện thoại, trong lòng bất bình: “Sao lớp chọn ban tự nhiên lại được xếp ở cửa nhà thi đấu thế? Chỗ đó có mái hiên mát lắm, thậm chí còn không cần che ô nữa kìa! Đây gọi là đối xử bất công được chưa?”
Đây chắc chắn là hiệu ứng tâm lý.
Vị trí lớp học hoàn toàn ngẫu nhiên, chỉ là do hai người họ không may mắn thôi.
Nhắc đến lớp chọn, Hạ Uý nhắc nhở Mễ Doanh rằng hôm nay Cố Vũ Tranh có thi đấu môn chạy 200 mét nam, sắp đến lượt rồi, hiện tại cậu đang ở khu vực kiểm tra danh sách. Ai ngờ ống kính điện thoại của Mễ Doanh từ từ, từ từ lệch hướng về phía khác.
Đó là một nam sinh năm cuối cấp, là học sinh thể dục thể thao được đặc cách tuyển thẳng, dáng người cao lớn, gần như thống trị tất cả các nội dung điền kinh. Cậu ta nhanh như một tia chớp, ngay cả thần thánh cũng phải chào thua, thành công khiến Mễ Doanh mê mẩn.
“Hạ Uý, mình xong đời rồi” Mễ Doanh cầm điện thoại cười khúc khích: “Mình đã thay lòng đổi dạ rồi.”
Hạ Uý nghĩ thầm đúng là cậu chỉ đang đùa giỡn thôi, chưa kịp mở miệng thì giáo viên chủ nhiệm đã xuất hiện phía sau, vỗ nhẹ lên đầu hai người: “Còn dám lôi cái điện thoại đó ra nữa là tôi tịch thu đó! Hôm nay là ngày hội thao nên tôi không muốn quản các em quá, đừng có mà quá trớn!”
Hạ Uý và Mễ Doanh chỉ biết mặt dày cười cười.
Giáo viên chủ nhiệm yêu cầu mỗi học sinh trong lớp phải tham gia ít nhất một nội dung thi đấu. Hạ Uý và Mễ Doanh đăng ký chạy 100 mét và 200 mét nữ, chủ yếu là tham gia cho vui, không quá mệt, chạy một chút là xong.
Hoàng Giai Vận là người nhiệt tình nhất lớp, cô nàng đăng ký nhảy cao, nhảy xa và chạy ba nghìn mét nhưng ngay nội dung đầu tiên là nhảy cao đã bị thương, bị trẹo chân khi đáp xuống đệm.
“Đây có phải Olympic đâu mà cố gắng thế? Không cần thiết đến mức đó đâu.” Mễ Doanh không hiểu nổi, quay lại thì thấy biểu cảm của Hạ Uý có gì đó khác thường, “…Cậu sao thế?”
Hạ Uý khẽ nói vào tai Mễ Doanh.
Mễ Doanh: “Cậu đứng dậy, bước về phía trước đi, để mình xem nào.”
Một lát sau.
“Xong rồi” Mễ Doanh cởi áo khoác đồng phục của mình ra, buộc ngang hông Hạ Uý, rồi bước lên phía trước, hướng dẫn cô: “Cứ thế này, đi chậm thôi. Bọn mình đi về lớp trước, phía sau mình che lại rồi, không ai thấy đâu.”
“…”
Che thì đúng là che được thật nhưng cô di chuyển khó khăn, chỉ có thể bước từng bước nhỏ, hơn nữa việc buộc áo khoác ngang hông chỉ có thể dùng để ứng phó tạm thời, người khác nhìn vào là hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
Từ sân vận động đến dãy lớp học chỉ cách nhau vài trăm mét, thế mà Hạ Uý chưa bao giờ cảm thấy con đường này lại dài đến thế. Cô biết điều này rất bình thường, ai cũng có lúc gấp gáp nhưng không tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
_
Hạ Uý bước vào nhà vệ sinh rồi nhờ vả Mễ Doanh: “Mình không mang băng vệ sinh.”
“Hả? Mình cũng không mang theo!” Mễ Doanh nhìn quanh một lượt: “Cậu đợi chút, mình đi mượn.”
Nhưng khả năng cao là không mượn được.
Lúc này mọi người đều đang náo nhiệt ở sân vận động, lớp học vắng tanh, làm sao cô có thể lục cặp của bạn bè được?
“Đợi chút, mình sang lớp khác xem có ai không” Mễ Doanh chạy vội ra khỏi nhà vệ sinh, Hạ Uý vẫn còn nghe thấy giọng nói của cô từ xa vọng lại: “Cậu cố lên nhé! Nhất định phải cố lên! Cố lên nào! Cố lên!”
Làm gì đến nỗi thế!
Hạ Uý bật cười.
Cố gắng gì chứ, chỉ là ngồi xổm lâu nên chân tê nên cô đành phải vịn vào tường nhà vệ sinh chống đỡ.
Mãi không thấy ai quay lại.
Hạ Uý đoán Mễ Doanh đã chạy ra cửa hàng tạp hóa của trường mua rồi.
Kỳ kinh nguyệt của con gái cũng thật là kỳ lạ, khi bạn không phát hiện ra nó thì hoàn toàn không cảm thấy gì nhưng chỉ cần vừa nhận ra thì ngay lập tức bụng sẽ đau, tối nay phải uống nước nóng mới được.
Nghĩ vậy rồi Hạ Uý chống tay vào tường đứng thêm một lúc nữa.
Cuối cùng cũng có người bước vào.
“Hạ Uý? Cậu đang ở phòng nào thế?”
Nhưng đó không phải giọng của Mễ Doanh.
“Mình ở phòng cuối cùng!” Hạ Uý hét to.
Hoàng Giai Vận đưa vào dưới khe cửa phòng vệ sinh một gói băng vệ sinh, là gói mới nguyên còn chưa mở.
“Sao cậu biết mình ở đây?”
Hoàng Giai Vận vẫn không thích nói nhiều: “Tình cờ thôi.”
“Ồ…” Vậy thì đúng là trùng hợp thật.
Hoàng Giai Vận vừa bị trẹo chân nên đang nghỉ trong lớp.
Mễ Doanh xách túi ni lông đen chạy như bay từ cửa hàng tạp hóa về, vừa kịp thấy Hoàng Giai Vận và Hạ Uý cùng bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Hoàng Giai Vận chỉ vào Hạ Uý: “Mình có nhiều đồ nên mang thêm một cái quần, cho cậu mượn, cậu thay đi.”
“Cảm ơn!” Hạ Uý định theo Hoàng Giai Vận vào lớp thì bị Mễ Doanh chặn lại, nháy mắt lia lịa: “Sao cô ấy lại ở đây?”
Hạ Uý giải thích một hồi nhưng Mễ Doanh vẫn tỏ ra khó tin: “Cô ta? Cô ta đã coi thường mình, tất nhiên cũng coi thường luôn cả cậu, cô ta có thể tốt bụng đến mức cho cậu mượn băng vệ sinh sao?”
Mễ Doanh và Hoàng Giai Vận có thể nói là mối thù chất chồng, từng chuyện nhỏ tích tụ lại chồng chất, đến nỗi ngay cả Hạ Uý cũng cảm thấy hai người họ sớm muộn gì cũng sẽ đánh nhau mà thôi.
Nhưng…
“Chuyện này… dù quan hệ có tệ đến đâu cũng sẽ cho mượn chứ?” Hạ Uý hỏi Mễ Doanh: “Cậu thử nghĩ xem, nếu là Hoàng Giai Vận lúc này cầu cứu cậu, cậu có cho cô ta mượn không?”
Mễ Doanh không cần suy nghĩ, trong lòng định trả lời ngay, cho cậu ta mượn? Bộ mình bị điên à?
Nhưng câu nói không thốt ra được.
Cô cúi đầu nhìn vào mũi giày của mình, trầm ngâm một lúc rồi nói nhỏ: “… Thì, cho mượn thôi.”
Đúng vậy.
Vẫn sẽ cho mượn mà.
Những tình huống khó xử này, là con gái ai cũng đều sẽ thấu hiểu. Dù có mâu thuẫn lớn đến đâu, cũng sẽ không làm khó nhau trong lúc này.
Mễ Doanh cùng Hạ Uý thay quần trong lớp còn Hoàng Giai Vận kéo rèm cửa lại.
Mễ Doanh hỏi Hạ Uý: “Một lúc nữa cậu còn thi đấu nữa, chắc là không chạy được nữa đâu nhỉ?”
Hạ Uý xỏ chân vào ống quần, nhảy nhảy hai cái: “Không sao, mình chịu được!”
“Cậu điên à? Não cậu cũng hư rồi à?” Mễ Doanh muốn mắng cho một trận: “Cậu hay bị đau bụng kinh, hôm nay chạy xong, ngày mai nhất định cậu sẽ không dậy nổi đâu!”
Vì chữ “cũng” này, Hoàng Giai Vận đang cúi đầu đọc sách ngẩng lên liếc Mễ Doanh một cái, cô không thèm để ý, quay sang nói với Hạ Uý: “Chân mình bị trẹo, chạy xong 3000 mét là cực hạn rồi, không thì mình thay cậu chạy.”
“Cậu còn định chạy 3000 mét???” Mễ Doanh như nghe thấy chuyện hoang đường nhất đời, mắt cô nàng tròn xoe: “Cậu què như vậy rồi mà còn định chạy 3000 mét nữa à?”
“Không nghiêm trọng, đã hết đau rồi” Hoàng Giai Vận nói: “Đã đăng ký tên rồi, không muốn kéo cả đội đi xuống, xấu hổ lắm.”
Mễ Doanh không hiểu, có gì đâu mà phải xấu hổ? Nhưng nhìn vào gương mặt Hoàng Giai Vận, thấy cô nàng tỏ ra bình thản, môi Mễ Doanh mấp máy một lúc, cuối cùng cũng chỉ có thể thốt lên: “Hai người các cậu đều điên hết rồi.”
Mễ Doanh nhìn về phía Hạ Uý, do dự một hồi rồi cuối cùng quyết định: “Nghỉ đi! Mình sẽ chạy thay cậu 100 mét đó!”
Mễ Doanh dán số áo của Hạ Uý sau lưng rồi lao vút ra đường chạy.
Hạ Uý và Hoàng Giai Vận đứng ở vạch đích, cầm điện thoại chụp hình cho cô.
Đích đến 100 mét nằm ngay cửa nhà thi đấu, bên cạnh là khán đài dành cho lớp chọn ban tự nhiên. Nhiều người vừa ngồi xem vừa cầm trên tay cuốn sổ từ vựng nhỏ xíu, chẳng bao giờ rời mắt khỏi trang sách.
Hạ Uý vô thức liếc nhìn xung quanh.
Không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nào.
Cô vừa thu tầm mắt lại thì từ phía xa, tiếng súng hiệu đã vang lên. Mễ Doanh không phải dân thể thao cừ khôi, lại còn phải giữ hình tượng, một tay giữ tóc mái, chạy xong 200 mét của mình rồi lại tiếp tục 100 mét của Hạ Uý nên cả người cô như muốn rã rời.
Khi về đến đích, Hạ Uý vội vỗ lưng giúp bạn, rồi chạy ngay đến chỗ lớp chọn: “Bạn ơi, cho mình xin chai nước!”
Ở hội thao, mỗi lớp đều mang cả thùng nước khoáng đến. Cậu học sinh đang học từ vựng không ngẩng đầu mà chỉ tay về phía thùng đá phía sau chỗ ngồi lớp cậu.
Giờ thì Hạ Uý hiểu vì sao người ta bảo lớp chuyên được ưu ái. Họ còn có cả thùng đá, sang chảnh thế này? Hạ Uý chạy tới, vừa định cúi xuống lấy thì có người vỗ nhẹ vào vai cô.
Rất khẽ.
Hạ Uý vừa quay lại thì cả người chợt ngơ ngẩn.
Cố Vũ Tranh đã cắt tóc ngắn, trên trán cậu lấm tấm mồ hôi vì vừa chạy xong phần thi của mình. Cậu mặc quần thể thao và áo phông trắng, cần cổ ánh lên những giọt mồ hôi sau vận động mạnh nhưng vẫn giữ được dáng vẻ thanh thoát, chẳng hề có chút gì nặng nề.
Khi cả hai đứng đối diện nhau, Hạ Uý chợt thất thần, không ngờ cậu cao hơn cô nhiều đến vậy. Hay là chỉ trong kỳ nghỉ hè ngắn ngủi mà cậu đã cao vọt đến thế này?
Còn đôi mắt cậu nữa, dưới ánh nắng rực rỡ kia, dường như đôi mắt ấy càng trở nên nhạt màu, như một tảng băng bị mặt trời làm tan chảy, dịu dàng như một dòng nước mát.
Hạ Uý ngước nhìn nhưng vẫn không thể đọc được gì từ ánh mắt ấy.
“Đừng lấy cái đó, lạnh đó.” Cậu lên tiếng.
Giọng điệu vẫn bình thản như mọi khi.
Rồi một chai nước được đưa tới.
Cùng là nước khoáng, chẳng khác gì nhau ngoài nhiệt độ. Chai nước Cố Vũ Tranh đưa cho cô hẳn là đã được phơi nắng lâu, nên vẫn còn ấm áp, thậm chí là hơi nóng một chú. Hạ Uý cảm nhận hơi ấm nơi lòng bàn tay thì đầu óc bỗng trống rỗng.
Chẳng hiểu vì sao.
“Ừ, cảm ơn” thiếu nữ chợt bừng tỉnh, cô lắc lắc chai nước trong tay rồi giải thích: “Bạn mình ở đằng kia, chai này là cho cậu ấy, cậu ấy vừa chạy xong… Mình học lớp 10A12, chút nữa mình sẽ mang một chai trả lại cho lớp cậu.”
Cố Vũ Tranh nghe cô nói vậy thì ánh mắt thoáng gợn sóng, cậu không đáp lại phần sau lời cô nói mà chỉ đưa mắt nhìn theo hướng cô chỉ rồi nhanh chóng thu tầm mắt lại: “Ừ, vừa chạy xong thì càng không nên uống đồ lạnh, không tốt cho sức khỏe.”
Đúng vậy.
Đây chính là Cố Vũ Tranh.
Hạ Uý lại một lần nữa khẳng định nhận định của mình, cậu luôn chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhặt, dù bề ngoài thường tỏ ra lạnh lùng vô cảm nhưng bản chất con người bên trong lại tinh tế và dịu dàng.
Cô chợt hiểu ra, quả nhiên không thể đánh giá người khác chỉ qua vẻ bề ngoài, giống như những hạt mưa lạnh lẽo lặng lẽ rơi xuống, bạn sợ lạnh nên tránh né nhưng lại quên mất rằng cầu vồng đẹp nhất chỉ xuất hiện sau những cơn mưa như thế.
Thời gian trôi qua như chớp mắt, nếu muốn thật sự thấy thì phải dùng tâm mà cảm nhận.
Hạ Uý vẫn còn điều muốn nói.
Cô muốn ném ra câu hỏi đã dày vò mình bấy lâu nay: “Cố Vũ Tranh, cậu có biết mình không?”
Hoặc là: “Chúng ta đã gặp nhau nhiều lần rồi, có thể làm quen một chút được không?”
Thẳng thắn một chút, có gì mà không được chứ?
Hạ Uý thề, từ nhỏ ở trường mẫu giáo cô đã luôn là “nhân vật trung tâm” và trong mười bảy năm cuộc đời cô chưa từng ngại ngùng khi kết bạn.
Vậy mà… có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Một tiếng súng phát lệnh vang lên khiến cho Hạ Uý bừng tỉnh, lúc này, nơi này, không phải là thời điểm để đắn đo suy nghĩ chuyện này.
Hạ Uý dừng lại những suy nghĩ lan man trong đầu mình mà không kịp nói thêm gì với Cố Vũ Tranh, cô cầm chai nước khoáng chạy vội trở lại với Mễ Doanh.
“Nước Cố Vũ Tranh đưa cho cậu đấy.” Cô đưa chai nước cho Mễ Doanh: “Nhanh lên, nghỉ một chút đi.”
“Nước cậu ta đưa cho mình á?” Mễ Doanh khom lưng, sớm đã quên Cố Vũ Tranh là ai: “Ai cần nước của cậu ta! Mình muốn anh khóa trên năm ba mang nước cho mình cơ! Như vậy mới có sức chạy tiếp phần tiếp theo!!!”
Còn có mục tiếp theo?
Hạ Uý nhìn Hoàng Giai Vận, người sau không nói gì.
“Tôi nói cho cậu biết Hoàng Giai Vận, tôi chạy 3000 mét thay cậu không phải vì sợ cậu què, mà là để trả ơn giúp Hạ Uý, chứ tôi vẫn rất ghét cậu.” Mễ Doanh nghiến răng nghiến lợi.
Hoàng Giai Vận nhún vai: “Mình biết, mình cũng sẽ không nói cảm ơn cậu đâu.”
“…”
_
3000 mét, chạy đến tận cùng trời đất.
Mễ Doanh vốn chưa từng chạy đường dài, mấy vòng cuối gần như chỉ còn đi bộ nhưng cô vẫn không dừng lại, mỗi lần chạy ngang chỗ Hạ Uý và Hoàng Giai Vận thì đứng lại mắng mấy câu như thể tự cổ vũ bản thân rồi chạy tiếp.
Không nghi ngờ gì, Mễ Doanh là người cuối cùng hoàn thành cuộc đua, nhưng tất cả các lớp đều dành cho nữ sinh hoàn thành ba nghìn mét những tràng vỗ tay dài thật dài.
Mễ Doanh hoàn toàn không đứng dậy nổi, cô nàng ngồi dưới đất dựa vào lòng Hạ Uý thở hổn hển, nghỉ một lúc mới tỉnh táo lại, bỗng nhiên ấm ức rơi nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ biết trừng mắt giận dữ nhìn Hoàng Giai Vận như muốn ăn tươi nuốt sống.
Hoàng Giai Vận giả vờ không nhìn thấy, ngồi xổm xuống bên cạnh một lúc. Cuối cùng cô vẫn mở miệng:
“Cảm ơn nha.”
“Biến đi!!!”
Hạ Uý thấy hai người họ thật kỳ lạ mà cũng thú vị, cô vừa cười vừa đưa tay chỉnh lại tóc mái cho Mễ Doanh.
Ở phía cuối sân vận động có một cơn gió thổi qua, mang theo cái oi bức cuối hè, lại đem đến một chút mát mẻ đầu thu.
Những giọt mồ hôi tan biến.
Vòng cuối cùng của quãng đường ba nghìn mét vừa rồi, cô và Hoàng Giai Vận gần như chạy cùng Mễ Doanh đến đích, đường chạy sân vận động có người qua lại liên tục, các cuộc thi chạy nước rút của nam nữ lớp 12 đều là những màn đọ sức kịch tính, tiếng reo hò từ khán đài nổi lên không ngớt nhưng họ đều không kịp liếc nhìn, chỉ chăm chú cổ vũ cho người bạn của mình.
Bỗng nhiên Hạ Uý nhớ lại lời Mễ Doanh từng nói với cô.
Khi bạn quan tâm ai đó thì lòng bạn sẽ chỉ chứa đầy hình bóng người ấy, dù có lẫn trong đám đông, bạn cũng chỉ nhìn thấy mỗi người đó thôi.
Hạ Uý thấy điều này rất có lý.
Cô quan tâm đến Mễ Doanh, bạn bè thân thiết với nhau thì sẽ như vậy.
Còn nữa… Hạ Uý không tự chủ ngẩng đầu nhìn về phía cửa nhà thi đấu, không ngờ lại dễ dàng bắt gặp ngay bóng lưng của Cố Vũ Tranh.
Rõ ràng cô và cậu ấy còn chẳng phải bạn bè, vậy thì đây là cảm giác gì đây?
Cố Vũ Tranh đứng đó, đang nói chuyện với giáo viên, vạt áo thiếu niên phất phơ theo làn gió, cũng chính là cơn gió ban nãy, từ trong khoảng không nhẹ nhàng thôi đến.
Gió nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt, không một tiếng động.
Vậy mà Hạ Uý lại cảm nhận được những rung động mạnh mẽ, cùng tần số với trái tim mình.
Leave a Reply