Đây là lần đầu tiên Thi Vân Lâm được nhìn thấy tuyết. Những bông tuyết nhỏ rơi lả tả, chạm vào ngọn lửa liền tan biến ngay tức khắc, thế nhưng những bông tuyết kia vẫn không ngừng lao vào ngọn lửa đang cháy, chẳng hề sợ hãi sự tiêu vong.
Nàng ôm gối ngồi bên đống lửa, nhìn ngọn lửa bập bùng, những ký ức xa hoa với tiếng cười nói trong cung điện ngày xưa dần hiện lên trước mắt, rồi lại từng màn một tan biến như tro tàn khói tỏa.
Gió lạnh buốt cùng những bông tuyết vụn bay lượn nhắc nhở nàng, giờ đây dưới chân nàng đang là một đất nước xa lạ, mà đoàn người của họ đã bỏ kinh thành chạy trốn từ lâu. Dân chúng theo đến đây, toàn bộ thần dân chưa đến ba trăm người.
Thi Vân Lâm ngẩng đầu, nàng chăm chú nhìn về hướng nam rất lâu, gió lạnh thổi tóc mai của nàng vờn qua gò má từng đợt. Trong màn đêm đen kịt như vực thẳm, bóng hình người mà nàng mong ngóng rốt cuộc cũng không xuất hiện.
Hai ngày trước phụ hoàng đã nói đại hoàng huynh lành ít dữ nhiều.
Khi vừa chạy khỏi kinh thành, đại hoàng huynh dẫn tàn quân chống trả quân truy kích, câu giờ để họ có thời gian chạy trốn. Nếu đại hoàng huynh còn sống thì ắt hẳn đã phải đuổi theo từ lâu. Một ngày một đêm chờ đợi trong vô vọng dần khiến Thi Vân Lâm hiểu rằng nàng sẽ chẳng bao giờ đợi được đại hoàng huynh trở về cũng như chẳng thể đợi được những vị hoàng huynh khác đã tử trận nữa.
Từ đây, nàng mất đi vị ca ca cuối cùng.
Một ngày trước khi chia tay, đại hoàng huynh nghiêm túc căn dặn nàng, khi chạy đến nơi an toàn, hắn có chuyện rất quan trọng muốn nói với nàng.
Giờ đây, Thi Vân Lâm vĩnh viễn không thể biết được đại hoàng huynh muốn nói điều gì.
Nhớ lại dáng lưng đại hoàng huynh cầm đao đứng sừng sững ngày chia ly, mắt Thi Vân Lâm lập tức rơm rớm. Nàng vội quay mặt đi hít một hơi gió lạnh, gắng kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra. Nửa năm ngắn ngủi này nàng đã trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt, Thi Vân Lâm cũng từng khóc, từng hận, từng sợ nhưng nàng cũng dần hiểu ra nước mắt chẳng có tác dụng gì.
Gió lạnh mang theo vài tiếng nức nở từ xa, trong đêm tuyết lạnh giá này, những người dân Tương quốc chạy đến đây không hẹn mà cùng khóc thương, phần vì tưởng nhớ người thân bằng hữu đã khuất, phần vì lo sợ cho tương lai mờ mịt.
Thi Vân Lâm nghe những tiếng khóc than xa gần, gắng gượng kìm nén nước mắt.
Một tiếng động khiến Thi Vân Lâm quay đầu, nàng thấy đệ đệ Thi Cảnh xé tan màn đêm chạy loạng choạng về phía này.
“A Cảnh?” Thi Vân Lâm nhận ra đệ đệ có gì đó không ổn.
Thi Cảnh chạy đến, quỳ xuống trước mặt Thi Vân Lâm, nắm chặt tay nàng, hắn nói: “A tỷ, đệ đệ đưa tỷ tỷ đi trốn!”
Đôi mắt đẫm lệ của hắn lo lắng nhìn chằm chằm vào Thi Vân Lâm, tựa như sợ rằng tỷ tỷ sẽ biến mất ngay lập tức. Hắn rút một tay chỉ về phía xa, giọng hoảng hốt: “Chúng ta trốn vào núi! Chúng ta ẩn náu không để người Lỗ quốc tìm thấy! Đệ có thể bảo vệ tỷ!”
Thi Vân Lâm theo tay Thi Cảnh nhìn ra xa, dãy núi trong đêm chỉ còn lại những đường nét mờ ảo, đen kịt khiến người ta ngột ngạt.
“A tỷ, làm sao tỷ có thể đi hòa thân? Sao có thể để một cô nương đi hòa thân để kéo dài hơi tàn cho những kẻ khác! Lão hoàng đế Kỳ quốc còn già hơn cả gia gia của chúng ta! Thái tử Kỳ quốc không chỉ là kẻ tàn bạo, dâm loạn, hiếu sát, lại còn đặc biệt căm ghét người Tương quốc. Dù gả cho ai trong bọn họ cũng đều không tốt cả!” Thi Cảnh lắc đầu điên cuồng.
Ánh lửa bập bùng nhuộm đỏ khuôn mặt hắn, cũng chiếu rõ những giọt nước mắt trên mặt hắn.
Tình cảm yêu thương của đệ đệ khiến lòng Thi Vân Lâm ấm áp. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, nàng nở nụ cười, đôi mắt ướt át lấp lánh hiện lên nụ cười dịu dàng thanh thoát, thoáng chút bi thương.
Thi Vân Lâm từng có năm ca ca và bốn tỷ tỷ, nàng vốn là tiểu công chúa được cưng chiều nhất trong số các tỷ muội, nhưng giờ đây khi các huynh trưởng cùng tỷ tỷ đều không còn thì nàng trở thành đứa con lớn nhất còn sống.
Nàng mỉm cười nắm chặt tay đệ đệ mình, nghiêm túc nói: “A Cảnh, đệ muốn bảo vệ tỷ tỷ, không muốn tỷ tỷ đi hòa thân, muốn bỏ mặc những thứ dân phía sau để đưa tỷ tỷ trốn đi. Vậy thì chúng ta, phụ hoàng mẫu hậu, cùng những thứ dân theo chân chúng ta chạy đến đây, sẽ phải tiếp tục chạy trốn như những ngày qua, cho đến ngày chúng ta bị bắt giết. Nếu tất cả đều chết, thì chẳng phải những người đã hy sinh trước đó đều đã ngã xuống uổng phí rồi sao?”
Lập tức trong đầu Thi Cảnh hiện lên vô số khuôn mặt tươi cười của những người đã khuất. Hắn mấp máy môi, không thốt nên lời. Hai chân hắn mềm nhũn quỳ xuống trước mặt tỷ tỷ, gục mặt vào đầu gối nàng khóc nức nở.
Tiếng khóc thảm thiết của hắn lại khiến những thứ dân ở xa cùng đồng cảm bi thương.
“A Cảnh, tỷ tỷ biết đệ tuổi còn nhỏ nhưng thái tử cùng mấy vị huynh trưởng khác đều đã tử trận, đệ là quân chủ tương lai. Thân làm vua phải lấy dân làm trọng. Đã nhận sự sùng bái tín nhiệm của bách tính thì ắt phải gánh vác trách nhiệm của một vị quân vương. Lúc quốc gia nguy nan, vì dân mà chết là nghĩa không thể từ. Tuyệt đối không được nói những lời bỏ dân chạy trốn như vậy nữa.”
Thi Cảnh gào khóc trong tuyệt vọng. Cảnh tượng đùa vui đấu dế, giật râu phu tử ngày nào như còn trước mắt, nay đã phải gánh vác trọng trách núi sông khi quốc phá gia vong.
Thi Vân Lâm nhẹ nhàng vỗ vai đệ đệ an ủi: “A Cảnh đừng khóc. Đừng sợ, chỉ cần người còn sống thì mọi thứ đều có thể thay đổi. Tỷ tỷ đợi A Cảnh trưởng thành, đợi A Cảnh cùng phụ hoàng diệt Lỗ phục quốc rồi đón tỷ tỷ về nhà!”
Thi Vân Lâm mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như thực sự nhìn thấy tương lai tươi sáng trong tưởng tượng. Lời nói vốn để an ủi khích lệ đệ đệ, lại âm thầm bén rễ trong lòng nàng.
Một tiếng thở dài phía sau khiến Thi Vân Lâm vội quay đầu.
“Phụ hoàng.” Thi Vân Lâm buông tay Thi Cảnh, đứng dậy giải thích: “A Cảnh vì quá lo lắng nên nhất thời thất ngôn, con biết tính cách đệ ấy, những lời đó không phải ý của đệ ấy đâu.”
Thi Vân Lâm biết vì cái chết của mẫu phi, đệ đệ không được phụ hoàng yêu quý như các hoàng huynh khác, nàng lo lắng lời nói bộc phát của đệ đệ khiến phụ hoàng thêm không vui.
Thi Ngạn Đồng liếc nhìn Thi Cảnh, đưa ánh mắt dừng lại trên người Thi Vân Lâm rồi im lặng hồi lâu.
Tương quốc bốn mùa không rõ rệt, lại càng không có mùa đông lạnh giá như thế này. Giờ đến Kỳ quốc, Thi Vân Lâm dù khoác áo bông thật dày vẫn thấy lạnh, thấy phụ hoàng y phục đơn bạc mỏng manh thì vội nói: “Ngoài trời gió lạnh thấu xương, lát nữa tuyết có thể rơi dày. Phụ hoàng, chúng ta vào trướng thôi.”
Thi Ngạn Đồng chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa, sắc mặt biến đổi.
Thần kinh Thi Vân Lâm cũng dần trở nên căng thẳng, nàng vô thức kéo đệ đệ ra sau lưng, nhíu mày nhìn về hướng có tiếng động. Nghe kỹ thì mới nhận ra tiếng vó ngựa không phải từ hướng nam đuổi tới, biết không phải quân truy kích của Lỗ quốc nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Không phải người Lỗ, vậy thì là người Kỳ.
“Vào trướng đi.” Thi Ngạn Đồng buông lời dặn dò với các con, rồi bước lên phía trước đón đoàn kỵ mã đang tới.
Thi Vân Lâm không yên lòng, nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ ngóng theo bóng hình gầy guộc của phụ hoàng cùng Triệu tướng quân xuống núi.
Nơi họ tạm nghỉ đêm nay là một sườn núi thấp. Lúc này, đoàn ngựa đang dừng chân dưới chân núi.
Phàn Nghiệp Danh ngồi lười nhác trên lưng ngựa, chờ đợi vị hoàng đế của vong quốc đến để nhận sự thẩm vấn. Hắn phụng mệnh rời kinh thành, đi ngang qua nơi này, tình cờ gặp phải tàn quân của Tương quốc đầu hàng Kỳ quốc, hứng thú nổi lên nên hắn quyết định đến “hỏi thăm” một chút.
Xét cho cùng, việc bắt một vị hoàng đế từng ngự trị trên chín tầng mây phải cúi đầu khom lưng trước mặt mình, quả thực có thể khơi dậy một niềm khoái cảm khó tả trong lòng hắn.
Đám tàn quân của Tương quốc chạy về phía Kỳ quốc, bên phía Kỳ quốc đã biết từ lâu, chỉ là thái độ trong cung mơ hồ không rõ ràng, khiến bề tôi dưới trướng phải suy đoán.
Theo lẽ thường, Tương quốc gần như đã không còn tồn tại, giờ đây cũng chẳng thể mang lại lợi lộc gì, huống chi hai năm trước Kỳ quốc và Tương quốc từng xảy ra xung đột, lúc này Kỳ quốc lẽ ra không nên dang tay cứu giúp.
Nhưng Lỗ quốc, kẻ đã tiêu diệt Tương quốc, lại chính là tử địch của Kỳ quốc. Không ai biết được trong cung có vì muốn gây khó dễ cho Lỗ quốc mà cố ý giúp hoàng đế Tương quốc một tay hay không.
Nhìn thấy hoàng đế Tương quốc tiến lại gần, Phàn Nghiệp Danh vươn cổ ngẩng cằm, hắn hắng giọng rồi cất tiếng hỏi: “Kẻ nào ở dưới kia, dám tụ tập nơi này trong đêm khuya khoắt thế?”
Thi Ngạn Đồng đáp: “Hoàng đế Tương quốc, đến gặp hoàng đế Kỳ quốc.”
Nhìn thấy vị hoàng đế kia chẳng hề tỏ ra nịnh nọt hay chật vật thì Phàn Nghiệp Danh cảm thấy không hài lòng, hắn khẽ nhướng mày, cười nhạt: “Ồ thì ra là hoàng đế Tương quốc. Bổn tướng còn tưởng là bọn du thủ du thực nơi nào, suýt nữa đã sai quân bắt hết cả bọn giam vào ngục.”
Triệu tướng quân đứng sau lưng Thi Ngạn Đồng mặt lạnh như tiền bước lên một bước, Thi Ngạn Đồng liếc nhìn hắn ngăn lại.
“À, hoàng đế Tương quốc.” Phàn Nghiệp Danh nhe răng cười nhưng trong mắt không hề có ý cười, cố ý nhấn mạnh hai chữ “hoàng đế.”
“Thì ra chỉ là hiểu lầm.” Phàn Nghiệp Danh thong thả nghịch roi ngựa trong tay, hắn ngẩng đầu, nheo mắt nhìn về phía bóng dáng thướt tha bên đống lửa trên núi. Đêm khuya sương mù dày đặc, không thể nhìn rõ dung nhan giai nhân nhưng chỉ một bóng hình mờ ảo cũng đủ uyển chuyển thu hút ánh nhìn.
Phàn Nghiệp Danh đại khái đoán được thân phận của bóng dáng kia.
Hắn không nghịch roi ngựa nữa, nghiêm mặt bịa chuyện: “Bổn tướng phụng mệnh ra thành truy bắt ám sát, thấy tên sát thủ chạy lên núi, buộc phải lên núi lục soát một phen.”
Thi Ngạn Đồng mím chặt môi, ánh mắt thâm trầm lặng lẽ nhìn Phàn Nghiệp Danh.
Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Phàn Nghiệp Danh trong lòng bỗng dưng cảm thấy hư hư thực thực nhưng ngay sau đó hắn chợt nhận ra, trước mặt chỉ là một vị hoàng đế mất nước chật vật, còn gì là oai phong nữa?
Hắn cười nói: “Phiền ngài hợp tác một chút, bảo mọi người trong trướng ra ngoài hết đi.”
Thi Vân Lâm đứng trên sườn núi lo lắng thấp thỏm cho phụ thân, chẳng bao lâu sau, nàng thấy phụ thân quay mặt nói gì đó với Triệu tướng quân, rồi Triệu tướng quân quay người lên núi.
Nhìn thấy phụ thân một mình đối mặt với người Kỳ quốc, Thi Vân Lâm càng thêm lo lắng. Nàng nhanh chóng bước tới đón Triệu tướng quân để hỏi rõ tình hình.
Triệu tướng quân nén cơn giận trong lòng, cung kính giải thích với Thi Vân Lâm.
Thi Vân Lâm nhíu mày lắng nghe, đoán ra ý đồ cố tình gây khó dễ của đối phương nhưng thân đang ở dưới mái hiên nhà người ta nên đành phải cúi đầu, nàng gật đầu bảo Triệu tướng quân đi thông báo dân chúng trong các trướng ra ngoài. Bản thân nàng thì quay về đại trướng báo rõ tình hình với mẫu hậu.
Thi Cảnh đỡ Hoàng hậu ra khỏi trướng, còn Thi Vân Lâm thì đi đỡ người biểu tỷ đang ốm yếu. Biểu tỷ Thẩm Đàn Khê kể từ khi phu quân tử trận thì ngày nào cũng khóc, khóc đến nỗi thân thể suy nhược.
Chẳng bao lâu sau, tất cả mọi người đều ra khỏi trướng, chịu sự kiểm tra của Phàn Nghiệp Danh.
Khi Phàn Nghiệp Danh lắc lư đi đến trước mặt Thi Vân Lâm, ánh mắt hắn bỗng sáng lên. Trong lòng nghĩ, người chỉ cần một ánh nhìn thoáng qua đã khiến người khác không thể rời mắt, quả nhiên sở hữu nhan sắc tuyệt trần.
Hắn lại nhìn Thẩm Đàn Khê đang được Thi Vân Lâm đỡ, không khỏi nghi hoặc hai người này ai mới là công chúa Tương quốc? Theo như hắn biết, hoàng đế Tương quốc chỉ mang theo một công chúa mà thôi. Hai người trước mặt tuy đều có nhan sắc diễm lệ nhưng người trước càng khiến người ta kinh ngạc hơn. Thế nhưng người trước lại đỡ người sau, rõ ràng người sau có thân phận cao quý hơn.
Chỉ trong chốc lát, Phàn Nghiệp Danh đã tự cho mình là đã có kết luận.
Hắn nhìn Thi Vân Lâm quát lớn: “Tên sát thủ táo tợn quả nhiên trốn ở đây! Trói nàng lại!”
Hoàng hậu lập tức kéo Thi Vân Lâm một cái, giật nàng ra phía sau che chắn. Thi Cảnh mặt đầy cảnh giác bước lên phía trước, che chắn ở đằng trước.
Triệu tướng quân lập tức nói: “Phàn tướng quân nhận lầm người rồi, đây là công chúa của Tương quốc chúng ta.”
Phàn Nghiệp Danh sửng sốt, hắn phân tích sai rồi sao?
Sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, Phàn Nghiệp Danh nhếch mép cười. Phân tích sai thì sao? Hắn cười nói: “Thật sao? Hừ, hay là tên sát thủ ép buộc uy hiếp, bắt các ngươi giúp hắn che giấu?”
Lời nói của hắn thật sự vô lý vô cùng, biểu hiện trên mặt hắn cũng hiện rõ vẻ không muốn nói lý lẽ chút nào.
Thi Ngạn Đồng nghiến chặt hàm, gân má căng cứng. Ai chẳng nhìn ra Phàn Nghiệp Danh đang cố tình gây khó dễ? Chẳng phải hắn chỉ muốn vị hoàng đế mất nước này phải cúi đầu khom lưng thôi sao? Thi Ngạn Đồng hiểu rõ trong lòng, những ngày tháng bị chà đạp nhân phẩm thực sự vẫn chưa bắt đầu.
Thi Vân Lâm nhìn thấy Phàn Nghiệp Danh không mang thiện ý tiến về phía nàng một bước, vừa định mở miệng khuyên giải, liền thấy Phàn Nghiệp Danh đột nhiên biến sắc.
Khuôn mặt tiểu nhân ngạo mạn lúc trước, trong chốc lát hiện lên vẻ căng thẳng và khiếp sợ.
Phàn Nghiệp Danh hoảng hốt nhìn quanh, lại gấp gáp hỏi thủ hạ bên cạnh hiện giờ là giờ nào, thủ hạ hắn còn chưa kịp trả lời, hắn đã quay người vội vã chạy xuống núi, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Đi mau! Đi mau!”
Đạp kẻ khác ngã xuống giếng tuy rất thú vị nhưng nếu lỡ mất thời gian thì sẽ mất mạng như chơi.
Nhìn Phàn Nghiệp Danh rời đi, mọi người thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng dấy lên niềm nghi hoặc.
“Đó là tiếng gì vậy?” Thi Cảnh đột nhiên hỏi.
Thi Vân Lâm lúc này mới nghe thấy tiếng kêu kỳ lạ từ xa, tựa như tiếng kêu của một loài động vật nào đó mà nàng chưa từng nghe qua. Có lẽ Phàn Nghiệp Danh chính vì nghe thấy âm thanh này nên mới biến sắc.
Đột nhiên có người lớn tiếng nói:
“Có sói!”
Leave a Reply