“Sói?” Thi Vân Lâm hơi nghi ngờ, trong cung có vườn bách thú, nàng từ nhỏ đã thấy qua nhiều linh thú khác nhau. Trong vườn bách thú cũng có sói nhưng tiếng kêu không giống thế này. Nàng thẳng thắn bày tỏ nghi vấn: “Những con sói bị nhốt trong vườn thú không kêu như vậy, bọn chúng hầu như chẳng bao giờ kêu.”
“Thứ có thể bị nhốt trong vườn thú thì không phải là sói.” Thi Ngạn Đồng cảm khái nói một câu.
Ông nheo mắt nhìn về phía dãy núi liên tiếp ở đằng xa, nói: “Cách núi Kỳ không còn xa nữa rồi.”
Núi Kỳ có bầy sói, người ta dặn nhau buổi đêm phải tránh đi.
Trên núi Kỳ còn có một người sống, thuở nhỏ được ngư dân phát hiện hắn lớn lên cùng bầy sói. Không ai biết hắn từ đâu tới, cũng không ai biết tên hắn là gì, chỉ gọi hắn là Kỳ Sơn Lang.
Sau này hắn được tiến cử cho Kỳ Đế, hiện đang giữ chức Đại tướng quân, thống lĩnh phần lớn binh mã Kỳ quốc.
Thi Vân Lâm suy nghĩ một chút, vị võ tướng nửa đêm ra khỏi thành hẳn là có quân vụ, quân vụ không thể trì hoãn, vội vàng rời đi cũng tạm có lý do.
Giờ đã muộn, ngoài người canh đêm thì những người khác lần lượt trở về lều nghỉ ngơi.
Hoàng Hậu ra ngoài vội vàng không kịp khoác áo bông, đứng ngoài trời một lúc, sắc mặt bà đã dần trở nên trắng bệch.
Thi Vân Lâm vội bảo Thi Cảnh đi đun nước nóng, nàng khoác áo bông cho Hoàng Hậu, quay lại nhìn biểu tỷ, Thẩm Đàn Khê sắc mặt càng tái nhợt lại còn ho không ngừng, trông còn tệ hơn cả Hoàng Hậu. Thi Vân Lâm vội vàng đắp áo ấm cho biểu tỷ rồi đỡ nàng nằm xuống.
Những người Tương quốc bọn họ không thể ngay lập tức thích ứng với cái lạnh của Kỳ quốc, huống chi Hoàng Hậu và Thẩm Đàn Khê đều đang mang bệnh trong người.
Bệnh của họ đều là tâm bệnh. Thẩm Đàn Khê mất phu quân còn Hoàng Hậu thì mất nhiều hài tử, tuy những hoàng tử công chúa này không phải do chính bà sinh ra nhưng Hoàng Hậu xem mỗi đứa như con ruột của mình.
Cho Hoàng Hậu và Thẩm Đàn Khê uống thêm chút nước nóng ấm người, lúc này đã quá nửa đêm, thấy Hoàng Hậu và Thẩm Đàn Khê đều đã ngủ thì Thi Vân Lâm mới nằm xuống cạnh Hoàng Hậu.
Thi Vân Lâm không ngủ được, nàng mở to mắt nhìn lên trần lều thẫn thờ.
Trong không gian tĩnh lặng, Hoàng Hậu nắm lấy tay nàng, khẽ nói: “Con à, con đường phía sau của con sẽ không dễ đi đâu.”
Thi Vân Lâm giật mình, quay đầu lại nở nụ cười với Hoàng Hậu, nói: “Vậy thì con sẽ bay.”
Hoàng Hậu khéo léo giả vờ bật cười, trong mắt bà thoáng chút bồi hồi khó tả, cuối cùng nén lại nỗi xót xa, suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “Hậu cung Kỳ quốc hơn mười năm nay chưa tiếp nhận ai. Nếu Kỳ quốc đồng ý liên hôn, con có lẽ sẽ phải gả cho Thái tử Kỳ quốc. Người ấy…”
Hoàng Hậu thở dài đầy khó xử: “Hắn ta thật chẳng ra gì, những chuyện mờ ám của hắn chắc con cũng đã nghe đôi ba câu, cưỡng đoạt dân nữ rồi ngược đãi đến chết không phải chỉ một hai lần. Huống chi hai năm trước hắn từng cầu hôn rồi bị chúng ta cự tuyệt, biết đâu còn ôm hận trong lòng. Thêm nữa, huynh trưởng của Thái tử phi chết dưới tay đại hoàng huynh của con, dẫu Thái tử Kỳ quốc có thương xót con đi nữa thì Thái tử phi của bọn họ cũng quyết không để con yên. Những thủ đoạn hèn hạ trong hậu viện, Vân Lâm của mẫu thân chưa từng biết đến đâu. Tất nhiên, Kỳ quốc cũng có thể cự tuyệt hòa thân. Con gái của ta, những ngày tới của con sẽ rất khổ…”
Thi Vân Lâm lặng lẽ nghe, sắc mặt chẳng chút thay đổi vì nàng biết rõ mình sắp bước vào con đường nào, không dám nói là không sợ nhưng bây giờ đã có thể bình tĩnh lắng nghe, tỉnh táo suy xét.
“Mẫu hậu đừng lo lắng, nếu hôn sự thành công thì tốt nhất chúng ta sẽ có chút thời gian hồi sức, con cũng sẽ khéo léo bảo toàn tính mạng. Nếu bị cự tuyệt, thì chúng ta lại nghĩ cách khác. Cùng lắm như A Cảnh nói, lên núi lánh nạn vậy.”
Hoàng Hậu nhìn gương mặt non nớt ngây thơ của Thi Vân Lâm rồi lặng thinh. Bà cũng không dám chắc Kỳ quốc sẽ không những không giúp đỡ mà còn đá người của Tương quốc xuống giếng. Nếu đã đá xuống giếng, đuổi bọn họ đi đã là tốt bụng. Nếu tàn nhẫn hơn… bỏ tù nữ quyến… cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì, sử sách còn lưu lại rành rành kia. Hoàng Hậu không dám nghĩ tiếp, cũng không dám nói với Thi Vân Lâm về kết cục tồi tệ nhất, bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc tiểu nữ nhi, trong mắt chan chứa thương xót.
Phía bên kia trướng, Thi Ngạn Đồng trở mình.
Ông không ngủ, nghe hết cuộc đối thoại giữa Hoàng Hậu và Thi Vân Lâm. Lên ngôi vốn chẳng phải là ý của ông, nay đất nước suy vong, thân làm vua ông càng đau đớn trong lòng. Nhắm mắt lại, trong lòng ông chỉ có một suy nghĩ, chỉ cần chút thời gian để hồi sức, vì mộng phục quốc dẫu vạn lần chết cũng cam lòng.
Ba ngày tiếp theo, đoàn người cuối cùng không phải gấp rút chạy trốn, họ chờ đợi chiếu chỉ triệu kiến của hoàng đế Kỳ quốc.
Hoàng đế Kỳ quốc nhanh chóng triệu kiến nhưng không phải ở điện lớn vốn dùng để tiếp kiến hoàng đế nước láng giềng, mà lại là tại thao trường săn bắn. Hôm ấy, hoàng thất Kỳ quốc đang đi săn thì lại bỗng nhiên ra lệnh triệu kiến.
Cách tiếp đón quá tuỳ tiện thế này, ý tứ khinh miệt đã quá rõ ràng.
Trước khi lên đường, Thi Vân Lâm thay một bộ váy áo mới. Là màu đỏ, tạm coi là y phục của một tân nương. Nàng thậm chí không mặc cả áo bông dày cộm, cố gắng để bản thân trông xinh đẹp nhất có thể. Trên hành trình chạy trốn, son phấn đã hết sạch từ lâu, may thay khuôn mặt không trang điểm của nàng vẫn đủ kiều diễm lộng lẫy.
“Kiểu tóc này có đẹp không?” Thi Vân Lâm quay đầu lại hỏi Hoàng Hậu và Thẩm Đàn Khê.
Thi Ngạn Đồng nhìn cảnh Thi Vân Lâm cẩn thận chải tóc mà lòng đau đớn khôn nguôi.
Tiểu công chúa được ông nuông chiều từ nhỏ vốn phải được mọi người vây quanh nịnh nọt, vậy mà giờ đây lại phải dốc hết tâm tư trang điểm để làm vừa lòng người khác, để được kẻ khác chọn lựa.
Thi Ngạn Đồng không nỡ nhìn thêm nữa, ông quay người bước ra khỏi trướng.
Mấy ngày liền trời quang mây tạnh, hôm nay bỗng mây đen vần vũ, gió lạnh thấu xương, có người thì thầm bàn tán, cho rằng đây chẳng phải điềm lành.
Thi Vân Lâm vừa bước ra khỏi đại trướng thì lập tức run lên vì có một cơn gió lạnh cắt da cắt thịt thổi qua. Nàng ngẩng mắt, nhìn lên tầng mây đen kịt. Trong cảnh trời đất mịt mù, ngọn gió lạnh buốt thổi tung chiếc váy đỏ của nàng, tiểu công chúa mảnh mai tựa đóa phù dung mong manh chênh vênh sắp bị bẻ hái.
Ban đầu Thi Ngạn Đồng chỉ định dẫn mỗi Thi Vân Lâm tới thao trường săn bắn nhưng Hoàng Hậu đang ốm lại nhất quyết đòi đi, Thi Cảnh cũng kiên quyết đi theo.
Những người dân Tương quốc một lòng đi theo đến đây đều biết hôm nay là ngày vô cùng quan trọng với vong quốc tội đồ này. Nhìn đoàn người đế hậu xuống núi, họ lặng lẽ đi theo một quãng để tiễn đưa.
Xe ngựa của Kỳ quốc đến đón dừng lại ở thao trường săn bắn.
Thi Vân Lâm do dự một chút, quay đầu lại, nghiêm túc dặn dò Thi Cảnh: “A Cảnh, một lát nữa bất kể người Kỳ quốc nói gì hay làm gì với tỷ tỷ, đệ cũng đừng nói gì, cũng đừng làm gì. Nhớ chưa?”
Thi Cảnh cắn chặt răng, trong chốc lát lại ủ rũ chán nản gật đầu.
Chuyện không biết chừng mực như vậy xảy ra một lần là đủ rồi.
Khi hoàng thất Tương quốc đến trường săn, người Kỳ quốc đang mở yến tiệc. Những con trâu dê thỏ lợn vừa mới giết thịt, mùi thịt nướng xèo xèo thơm phức lan tỏa khắp núi rừng.
Tiểu thái giám khom lưng dẫn đường, Thi Vân Lâm theo sau phụ hoàng và mẫu hậu bước qua dãy bàn tiệc dài. Từng kinh qua chiến hỏa khiến dân chúng lầm than, đột nhiên thấy người Kỳ quốc ở đây thoải mái cưỡi ngựa bắn cung, uống rượu ăn thịt, nàng cảm thấy sự xa hoa phú quý này xa cách cả một đời người.
Thi Vân Lâm nhìn thẳng phía trước, không liếc nhìn ai, từng bước tiến lên, lặng lẽ đón nhận ánh mắt dò xét của hoàng thân quý tộc Kỳ quốc.
Vốn dĩ việc triệu kiến tùy tiện như thế đã đủ khinh miệt nhưng Thi Ngạn Đồng không ngờ tới nơi rồi vẫn chẳng thấy bóng dáng hoàng đế Kỳ quốc.
“Bệ hạ săn bắn mệt sáng nay, giờ đang nghỉ ngơi trong trướng. Các vị cứ đợi đi.”
Người lên tiếng mặc áo huyền hoàng, ngồi ở vị trí cao, giọng điệu lơ đãng phô bày rõ thái độ trịch thượng.
Thân phận của hắn không cần đoán, chính là thái tử Kỳ quốc – Tề Gia Trí.
Thi Vân Lâm không khỏi bồn chồn ngẩng mắt nhìn hắn, không ngờ vừa nhìn thì lại va phải ánh mắt của hắn, Tề Gia Trí đang nhìn nàng từ trên cao.
“Nhìn cô làm gì?” Tề Gia Trí cười.
Thi Vân Lâm giật mình, nàng lập tức cúi mắt.
Nhận ra sự lúng túng của nàng, Tề Gia Trí càng thấy buồn cười. Như thế đã chịu không nổi rồi?
Mới chỉ là bắt đầu thôi.
Hắn lười nhác dựa vào lưng ghế, nhớ lại chuyện xưa: “Cô nhớ hai năm trước từng cầu hôn công chúa nước ngươi, vậy mà bị từ chối.”
“Tương quốc luôn mong muốn thắt chặt tình hữu nghị hai nước. Khi ấy trong cung mấy vị công chúa, kẻ đã xuất giá người còn quá nhỏ, đành tiếc nuối bỏ lỡ dịp kết lương duyên.” Thi Ngạn Đồng nói: “Nay tiểu nữ đã trưởng thành, Tương quốc thành tâm muốn nối lại nhân duyên.”
Tề Gia Trí bật cười ha hả. Hắn cười, cả đám người trong buổi tiệc cũng hùa theo chế nhạo.
Hoàng thất Tương quốc bị vây giữa những bàn tiệc chất đầy sơn hào hải vị, nhìn dáng vẻ bọn họ chật vật vô cùng.
Tề Gia Trí thu lại nụ cười giả tạo trên mặt, nói: “Đây chỉ là lời nói đùa thôi, hiện nay trong Đông cung của cô đã có hơn ba mươi mỹ nhân, e rằng không thể tiếp tục mối lương duyên này được. Công chúa cao quý của Tương quốc chắc cũng không cam lòng làm tiểu thiếp thứ ba mươi bảy của cô đâu chứ?”
Nói xong, hắn nhìn chằm chằm vào Thi Vân Lâm, hỏi với vẻ thích thú: “Công chúa không thật sự muốn đúng không?”
Thi Ngạn Đồng khép mắt lại.
Thi Vân Lâm cảm thấy mặt mình nóng bừng, nàng nghe thấy giọng nói bình thản của chính mình: “Xin được tiếp tục mối lương duyên.”
Tề Gia Trí lộ ra vẻ đắc ý như đã biết trước, nhưng cả đời hắn chưa từng làm việc thiện nào, hắn nói thẳng: “Cô đây không bao giờ làm chuyện vô ích, đây là lương duyên với các ngươi, chứ với cô thì có chỗ nào là tốt đâu? Là đám tàn quân vong quốc bị truy nã có thể giúp Kỳ diệt Lỗ, hay công chúa của quý quốc là đóa hoa có thể khiến cô… thoải mái?”
Trong yến tiệc lại vang lên tiếng cười chế nhạo.
Thi Ngạn Đồng kìm nén vạn mối tâm tư, thành khẩn nói: “Hiện nay thiên hạ đại loạn, chư quốc không ngừng giao chiến và thôn tính lẫn nhau. Lỗ quốc nuốt chửng các nước nhỏ với tham vọng bá chủ thiên hạ đã quá rõ ràng. Quý quốc nhân chính khoan hậu nhưng nếu để Lỗ quốc không ngừng thôn tính tiểu quốc bành trướng binh mã, e rằng sớm muộn Lỗ cũng sẽ khai chiến với Kỳ. Chi bằng quý quốc lấy tội ác Lỗ quốc hãm hại tiểu quốc, nhân danh ổn định thiên hạ, chủ động tấn công trước, xuất binh thảo phạt!”
Chiến tranh xưa nay đều dựa vào binh hùng tướng mạnh nhưng người ta cần thể diện, quốc gia cũng vậy. Đôi khi khai chiến cần một lý do chính đáng, lấy danh nghĩa quân chính nghĩa để xuất binh, thuận lý thành chương.
Đây cũng chính là lý do Thi Ngạn Đồng vượt ngàn dặm đến cầu viện Kỳ quốc, ông muốn biến nỗi đau diệt vong của Tương thành lý do khai chiến cho Kỳ.
“Nhưng Kỳ quốc chúng ta yêu chuộng hòa bình mà.” Tề Gia Trí nói.
Đương nhiên đây là lời nói dối.
Có một điều mà Thi Ngạn Đồng đã tính sai rồi.
Người cần thể diện, quốc cũng vậy?
Không, không phải ai cũng cần thể diện
Tề Gia Trí xưa nay chẳng coi trọng thể diện. Hắn cũng không có ý định lấy danh nghĩa quân chính nghĩa để xuất chinh.
Lại một trận cười ồ lên thô lỗ.
Thi Vân Lâm và mọi người trước khi đến đã có chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này vẫn cảm thấy xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, trong lòng là nỗi đau đớn tột cùng.
Tiếng cười trong tiệc đột nhiên dứt, bởi hoàng đế Kỳ quốc đã đến, tất cả mọi người đều đứng dậy, ngay cả thái tử Tề Gia Trí cũng đứng lên nghênh đón.
Sắc mặt hoàng đế Kỳ quốc không được tốt, hắn nhíu mày ngồi xuống rồi hỏi: “Đầu của Phàn Hạo Diễm đã đưa đến chưa?”
Tề Gia Trí đáp: “Hoàng nhi cũng muốn biết Kỳ Sơn Lang có mang được đầu tên giặc đó về không, đã cá cược một ngàn lượng vàng rồi.”
Một tiểu thái giám chạy vội đến bẩm báo, câu “Kỳ Sơn Lang đến rồi” chưa dứt lời đã bị tiếng vó ngựa át đi.
Kỳ Sơn Lang phi ngựa tới, không chút kiêng dè xuyên qua yến tiệc. Thi Vân Lâm theo phụ hoàng vội vàng tránh ra nhưng vẫn bị bụi đất bám vào áo.
Kỳ Sơn Lang phi ngựa đến trước mặt Đế vương, hắn không xuống ngựa mà trực tiếp ném một cái đầu đẫm máu lên bàn tiệc đầy sơn hào hải vị.
“Làm tốt lắm!” Kỳ đế cười ha hả, hắn lại chỉ vào Tề Gia Trí cười nói: “Thái tử thua rồi!”
Kỳ Sơn Lang chán ghét những yến tiệc ồn ào của đám hoàng thân quý tộc này, đặt xong cái đầu còn tươi roi rói rồi hắn trực tiếp quay ngựa rời đi.
Sự vô lễ của hắn, dường như đã được Kỳ đế cho phép nên tất cả quý tộc cũng đã quen thuộc.
Tề Gia Trí sắc mặt bỗng chốc tối sầm lại, hắn đưa ánh mắt về phía hoàng thất Tương quốc bị bỏ lạnh ở một góc.
Giận cá chém thớt, giọng hắn không còn vẻ đùa cợt ban đầu mà chỉ toàn ác ý: “Chút lợi ích quý quốc gửi đến cô đây cũng chẳng cần. Nếu thực sự muốn cô nhận nuôi một đám chó nhà có tang này trong ngõ hẻm thì chỉ có thể dựa vào chính các ngươi. Ví như nam tử đi đánh cá, sửa đê hoặc làm lao dịch, nữ tử đến quân doanh khao đãi tướng sĩ.”
Kỳ Sơn Lang nghe thấy lời thái tử Tề Gia Trí sau lưng rồi liếc nhìn mấy người Tương quốc trong góc.
Mặt mày Thi Vân Lâm tái nhợt, run rẩy không kìm được, nàng cũng không biết là vì lạnh quá hay vì lời thái tử Kỳ quốc Tề Gia Trí nói mà trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi lạnh lẽo.
Tiếng vó ngựa đột nhiên dừng lại bên tai Thi Vân Lâm.
Yến tiệc vừa rồi còn rất ồn ào bỗng chốc tĩnh lặng.
Đôi hàng mi Thi Vân Lâm khẽ rung lên, nàng ngẩng đầu nhìn lên Kỳ Sơn Lang trên lưng ngựa cao lớn bằng ánh mắt đầy nghi hoặc
Khi nàng còn chưa kịp nhìn rõ thì một chiếc áo choàng lông chồn nồng nặc mùi máu đã phủ lên người nàng.
Leave a Reply