MÂY NÚI NGỌC NGÀ – 07

Thi Vân Lâm trở về bên cạnh phụ mẫu nên trong lòng thấy an tâm hơn nhiều. Khi trở về phòng, mẫu hậu liền đuổi hết đám đàn ông ra ngoài rồi tự tay bà kiểm tra thân thể cho Thi Vân Lâm. Nhìn thấy vết bầm tím trên eo sau và vết bấm trên cánh tay của nàng thì mắt bà lập tức đỏ hoe, nước mắt trào ra.

“Vân Lâm của ta đã bao giờ phải chịu ấm ức như thế này…” Mẫu hậu quay mặt đi, lấy khăn lau nước mắt.

Dẫu là con nhà thường dân cũng chẳng ai nỡ đánh đập, huống chi nàng còn từng là công chúa kim chi ngọc diệp.

Thi Vân Lâm nằm nghiêng trên sập, ôm lấy gối. Nàng mỉm cười với mẫu hậu: “Không sao đâu ạ, chỉ cần bình an trở về là tốt rồi. Biết bao người đã không thể trở lại, có thể trở về đã là may mắn lắm rồi…”

Những ngày tháng sống trong nhung lụa nơi hoàng cung nay đã xa xôi như chuyện từ nhiều kiếp trước, Thi Vân Lâm hiếm khi nhớ lại, mà nàng cũng chẳng muốn hồi tưởng.

Mẫu hậu trong lòng càng thêm xót xa, lẽ ra phải là bà an ủi tiểu nữ nhi, sao giờ lại thành tiểu nữ nhi an ủi bà? Bà vội vàng lau khô nước mắt.

“Con đợi chút.” Mẫu hậu xoa đầu Thi Vân Lâm, vuốt thẳng mái tóc rối của nàng. Bà ra ngoài một lát để lấy thuốc trị thương.

Thi Ngạn Đồng và Thi Cảnh đều đứng trong sân, thấy bà bước ra liền vội tiến lên hỏi thăm tình hình của Thi Vân Lâm.

Mẫu hậu không muốn họ lo lắng nên chỉ nói: “Chỉ có vài vết thương nhỏ, không nghiêm trọng. Đừng lo lắng. Hai người hãy về nghỉ ngơi đi, ta sẽ bôi thuốc cho Vân Lâm rồi ở bên bé thêm chút nữa. Có gì muốn nói thì đợi đến ngày mai vậy.”

Mẫu hậu lấy ít thuốc bôi ngoài da giúp tiêu bầm giảm đau rồi nhanh chóng trở về phòng Thi Vân Lâm, vừa bôi thuốc cho nàng vừa tỉ mỉ hỏi thăm về những chuyện xảy ra hôm nay.

Đây cũng là lý do khác khiến bà đuổi hết mọi người ra ngoài, bà lo lắng nếu phụ thân và đệ đệ có mặt, Thi Vân Lâm sẽ ngại ngùng không tiện nói. Dù sau này bà chắc chắn sẽ thuật lại cho Thi Ngạn Đồng nhưng như vậy vẫn đỡ ngượng hơn là để Thi Vân Lâm tự kể với phụ thân mình.

Thi Vân Lâm cũng không giấu giếm, nàng kể lại tường tận mọi chuyện xảy ra trong ngày. Mẫu hậu nghe mà mấy lần muốn rơi lệ, lại gắng gượng kìm nén. Sau khi bôi thuốc xong, mẫu hậu chỉnh trang lại y phục cho Thi Vân Lâm rồi đắp chăn cho nàng. Bà không biết nói lời an ủi nào, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay con gái.

Mẫu hậu lại kể sơ lược những việc xảy ra bên này sau khi Thi Vân Lâm bị đưa đi.

“Núi Kỳ ở xa lắm, lại ở ngoài thành. Thân phận phụ thân của con hiện giờ đâu dám ra khỏi thành, mà cấm quân canh giữ ngoài thành cũng không cho ông ấy ra. Ông chỉ đành nhờ tiểu đồng trong phủ lên núi Kỳ tìm người, xong rồi lại đem bạc ra ngoài phủ cầu xin nhưng chẳng ai chịu giúp…”

Thi Vân Lâm nghe mà lòng quặn đau, nàng không tưởng tượng nổi phụ thân đã đau lòng đến nhường nào.

“Không ngờ Kỳ Sơn Lang tự tìm đến, chắc có người báo tin cho hắn biết.” Mẫu hậu thở phào nhẹ nhõm: “May mà hắn đến kịp, lại còn may là đích thân hắn tới.”

Tương hậu xoa nhẹ vai Thi Vân Lâm, trong lòng vẫn còn lo nghĩ hậu hoạ về sau. Bà có đôi điều băn khoăn nhưng không muốn nói với Thi Vân Lâm, mong rằng đây chỉ là do chính bà đã nghĩ nhiều.

“Ngủ đi con, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt.” Tương hậu đứng dậy.

“Mẫu hậu, lấy thêm cho con một cái chăn nữa đi, Kỳ quốc lạnh quá.” Thi Vân Lâm úp mặt vào gối nói giọng yếu ớt.

Nếu còn chút sức lực để tự xuống giường, nàng quyết không dám sai khiến mẫu hậu như vậy, chỉ là giờ phút này đây cả người nàng đau nhức mệt mỏi, đầu óc cũng mơ màng.

Tương hậu lấy chăn đắp thêm cho nàng, cẩn thận vén góc chăn, ngẩng lên thì bà thấy Thi Vân Lâm đã ngủ thiếp đi.

Bà nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Thi Cảnh đã bị Thi Ngạn Đồng bắt đi ngủ còn ông vẫn đứng lẻ loi dưới gốc cây, nhìn về phòng của tiểu nữ nhi.

Tương hậu đi đến bên ông, kéo tay áo nói: “Vân Lâm ngủ rồi, chúng ta cũng về phòng nghỉ đi. Không sao đâu, không nghiêm trọng lắm, người đừng lo.”

Thi Ngạn Đồng không nhúc nhích, bà lại kéo tay áo ông. Ông nhìn thêm lần nữa về phía phòng con gái rồi mới để cho Tương hậu kéo mình về phòng.

“Vất vả đến khuya mà chưa ăn được miếng nào thì cơ thể làm sao chịu được. Nhà chúng ta bây giờ toàn người bệnh, không thể để cho thêm một người ngã bệnh nữa.” Tương hậu lấy cháo từ trên bếp xuống, bưng đến trước mặt Thi Ngạn Đồng.

Thi Ngạn Đồng đang ngồi bên bàn bỗng ôm lấy eo Tương hậu, gục mặt vào bụng bà. Vòng ôm của ông siết chặt dần khiến cho Tương hậu đứng im bất động, mặc cho nước mắt ông thấm ướt áo mình.

Một lúc lâu sau, Thi Ngạn Đồng rốt cuộc buông bà ra, gương mặt đã bình thản trở lại, cầm thìa lên ăn cháo nhưng vừa ăn một miếng ông liền nhổ ra.

Tương hậu nhìn sang thì thấy trong cháo có hai viên sỏi nhỏ.

Thi Ngạn Đồng lại dùng thìa khuấy đều bát cháo trắng, vớt ra được thêm nhiều cát và sỏi nhỏ.

“Khuya thế này mà bắt nhà bếp nấu cháo, rõ ràng là không muốn nên cố ý làm bậy!” Tương hậu thở dài: “Bệ hạ đợi một chút, thần thiếp đi nấu lại cho người một bát.”

“Không cần.” Thi Ngạn Đồng kéo bà lại: “Xưa giờ nằm gai nếm mật, nay cháo trắng lẫn chút sỏi cát có đáng là gì.”

Ông gắp mãi, cố gắng nhặt hết sỏi cát ra rồi mới cẩn thận ăn, khi gặp phải những hạt cát nhỏ thì liền nuốt luôn.

“Văn Đan à, từ nay về sau đổi hết cách xưng hô đi. Bất kể người ngoài gọi thế nào, trong phủ chúng ta không được xưng hoàng đế hoàng hậu nữa.” Thi Ngạn Đồng nói.

“Dạ.” Phụ Văn Đan không chút do dự gật đầu. Trước đây bà vốn đã chẳng để tâm mấy đến vinh hoa phú quý của Hậu vị kia, huống chi là bây giờ.

Thi Ngạn Đồng mở cửa sổ, nhìn về hướng nam, nơi đó là quê hương của ông. Thuở thiếu thời, ông từng ngâm thơ sáng tác nhạc, dắt ái thê dạo chơi non sông gấm vóc. Phụ Văn Đan không có khả năng sinh nở, ông thậm chí còn cảm thấy như vậy là rất tốt, cả đời này chỉ có hai người với nhau, con cái cũng chỉ là thừa. 

Nhưng số trời trêu ngươi, sau này phụ hoàng và huynh đệ đột tử, kẻ địch lăm le, ông bị đẩy lên ngôi báu. Ông phải từ bỏ mọi thú vui đã theo đuổi nửa đời người, lập hậu cung, học cách trở thành một vị đế vương đúng mực.

Nửa đêm tỉnh giấc, trong lòng ông vẫn vấn vương những bài thơ dang dở, những thắng cảnh chưa từng đặt chân đến.

Nhưng con người luôn phải bước về phía trước, không có đường quay lại. Xưa kia ông vô số lần chán ghét gánh nặng đế vương, mà giờ đây nhìn về quê nhà, lòng đầy phẫn hận, chỉ muốn đoạt lại cố hương đã bị giày xéo.

Nửa đêm, Phụ Văn Đan lại đến thăm Thi Vân Lâm, quả nhiên thấy nàng đang lên cơn sốt. May mắn thay, Phụ Văn Đan đã dự liệu trước nên liền đánh thức Thi Vân Lâm dậy, cho nàng uống thuốc cảm đã chuẩn bị sẵn.

“Mẫu thân không cần phải ở lại bên con…” Thi Vân Lâm chưa nói hết câu đã thiếp đi trong mê man.

Phụ Văn Đan vắt khăn lạnh đắp lên trán cho nàng, cứ một lúc lại thay khăn mới.

Thẩm Đàn Khê từ bên ngoài bước vào nói: “Mẫu thân đã trông nom lâu như vậy, xin người hãy về nghỉ ngơi, để con chăm sóc Vân Lâm cho.”

Phụ Văn Đan nhìn dáng vẻ gầy guộc của Thẩm Đàn Khê lúc này, lắc đầu nói: “Bản thân con còn chưa khỏi cảm, đừng đến đây kẻo bệnh tình thêm nặng. Con về nghỉ đi.”

“Sức khỏe mẫu thân cũng không tốt, không thể chịu đựng nổi, sao có thể hao tổn như vậy được. Trời sắp sáng rồi, mẫu thân hãy về nghỉ ngơi chốc lát, đợi khi hồi phục chút sức lực rồi đến thay con cũng được.” Thẩm Đàn Khê kiên quyết.

Phụ Văn Đan do dự một lúc rồi mới gật đầu đồng ý.

Thẩm Đàn Khê tiễn Phụ Văn Đan ra về, nàng đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn gương mặt Thi Vân Lâm đang đỏ bừng lên vì sốt thì thầm hỏi: “Vân Lâm, có phải muội thật sự chưa từng trách ta chút nào?”

Thi Vân Lâm nửa tỉnh nửa mê, không nghe thấy câu hỏi của nàng, đương nhiên cũng không thể trả lời.

Một lúc lâu sau, Thẩm Đàn Khê khẽ thở dài, đưa tay vào chậu nước đá lạnh buốt, cắn răng chịu đựng cái lạnh thấu xương, vắt một chiếc khăn mới, thay cho Thi Vân Lâm.

Lúc trời vừa hừng sáng, Phụ Văn Đan tỉnh dậy đã vội chạy sang ngay. Thẩm Đàn Khê vẫn canh giữ bên giường, nàng đứng lên nghênh đón rồi nói: “Vân Lâm đã hạ sốt rồi.”

Phụ Văn Đan cúi người, áp lòng bàn tay lên trán Thi Vân Lâm để kiểm tra nhiệt độ, thấy nàng quả nhiên đã hạ sốt thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy con về đây.” Thẩm Đàn Khê quay người.

“Đàn Khê” Phụ Văn Đan nói: “Trạch Minh chắc chắn mong muốn con bình an.”

Thẩm Đàn Khê giật mình, nàng từ tốn đáp: “Dạ.”

Thi Vân Lâm ngủ đến gần trưa mới tỉnh dậy, dù đã hạ sốt nhưng đầu vẫn đau như búa bổ. Nàng cố gắng ăn chút gì đó rồi lại vật ra giường ngủ bù thêm một giấc.

Hai ngày tiếp theo, nàng vẫn ốm yếu như vậy, mỗi ngày đều dành nhiều thời gian để ngủ. Đến ngày thứ ba thì mới đỡ hơn chút, chỉ là vẫn còn hơi sợ lạnh. Nhân lúc ánh nắng buổi xế chiều vẫn ấm áp nên Thi Vân Lâm ra khỏi phòng phơi nắng trong sân một lúc.

Gia quyến đều tụ tập trong sân, chẳng cần nói chuyện gì mà chỉ cần ngồi cùng nhau đã thấy lòng nhẹ nhõm.

Một hồi tiếng gõ cửa phá tan sự yên tĩnh trong sân nhỏ.

Tiểu ti không biết chạy đi đâu, Thi Cảnh tự mình chạy ra mở cửa.

“Kỳ Sơn Lang phái ta đến đón công chúa Tương quốc sang đó.” Người ngoài cửa nói.

Nghe vậy Thi Cảnh trợn mắt, suýt nữa thì đóng sầm cửa lại.

Thi Vân Lâm nghiêng đầu, ánh mắt vượt qua Thi Cảnh nhìn ra người ngoài cửa, kẻ đến là một nam tử khoảng hơn hai mươi tuổi, gầy guộc nhưng rắn chắc, trên mặt có một vết sẹo cắt ngang.

“Tiểu nữ đang bệnh, không tiện đi xa. Sắp tới hôn lễ nên ở nhà dưỡng sức trước, không qua đó nữa.” Lần này, Thi Ngạn Đồng trực tiếp từ chối.

Những chuyện xảy ra mấy ngày trước vẫn khiến mọi người còn sợ hãi, không dám mạo hiểm lần nữa.

Nhị Đông Tử không ngờ mình bị từ chối, nhìn thấy mọi người đều có vẻ cảnh giác nghi ngờ thì bối rối gãi đầu.

“Vậy, vậy thì… ta…” Vì quá sốt ruột nên Nhị Đông Tử bắt đầu nói lắp.

“Không đi đâu! Ngươi đừng hòng lừa người ta nữa!” Thi Cảnh nghe lời phụ thân, lập tức đóng sập cổng viện lại.

Thi Vân Lâm suy nghĩ một lát rồi lại quay sang hỏi Thi Ngạn Đồng: “Một chiêu trò không thể dùng hai lần chứ? Nếu là thật thì sao?”

“Thật thì cũng không thể đi, chúng ta không phải không có lý do để từ chối, con đang bệnh không thể chịu mưa chịu gió nữa.”

“Dạ…” Thi Vân Lâm đáp nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy bất an.

Nàng hiểu rõ bản thân và gia đình đều đang trông cậy vào mối hôn sự này nên nàng không dám làm phật ý Kỳ Sơn Lang.

Đêm hôm đó trước khi ngủ, Thi Vân Lâm ngâm mình trong nước nóng. Mấy ngày trước bệnh nặng không kịp tắm rửa, hôm nay có thể đã thấy khá hơn nên nàng nhất quyết tắm gội. 

Ngâm trong nước nóng chưa được bao lâu mà nàng đã thấy chóng mặt. Lo sợ một lúc nữa sẽ mệt không ra khỏi bồn nổi nên nàng vịn mép bồn chậm rãi đứng dậy. Toàn thân không chút sức lực, ngay cả động tác lau người cũng yếu ớt.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Thi Vân Lâm không quay lại, vừa cúi người lau nước trên chân vừa nói yếu ớt: “Mẫu thân, con tự làm được.”

Phía sau không có tiếng trả lời.

Ngay sau đó, Thi Vân Lâm nghe thấy tiếng bước chân có gì đó không ổn. Tim nàng đập mạnh, nàng vội vàng ngẩng đầu quay lại nhìn thì kinh hãi khi thấy Kỳ Sơn Lang đang đứng ngay sau lưng.

Thi Vân Lâm hoảng hốt, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, suýt chút nữa là đã thét lên, nàng vội vàng dùng khăn tắm che chắn trước người.

Ánh nhìn của Kỳ Sơn Lang bị cắt ngang, hắn tỉnh táo lại, hắn liếc nhìn đôi má ửng hồng của Thi Vân Lâm rồi thu lại tầm mắt, đặt túi thơm lên chiếc bàn cạnh đó.

Hắn vừa đi Phỉ Châu về, bảo Nhị Đông Tử đi đón người vậy mà lại nghe được tin nàng bệnh nặng không đi được.

Kỳ Sơn Lang đưa mắt nhìn xuống phần chân đã bị che khuất một nửa của Thi Vân Lâm.

Vẫn còn đi được. 

Hắn quay người bước đi.

“Đa tạ…” Thi Vân Lâm lí nhí. 

Cảm ơn hắn trả lại túi thơm và cả việc cứu mạng nàng ở doanh trại hôm đó.

Kỳ Sơn Lang quay người lại.

Thi Vân Lâm cắn chặt môi, trong lòng lập tức hối hận vì đã lỡ lời. Muốn bày tỏ lòng biết ơn thì sau này còn nhiều dịp, hà tất gì phải là lúc này?!

Nhìn ánh mắt Kỳ Sơn Lang đang chằm chằm dán vào mình, nàng chỉ mong hắn mau chóng rời đi đi!

Thế nhưng Kỳ Sơn Lang lại bước về phía nàng.

Tim Thi Vân Lâm đập ngày càng nhanh khi Kỳ Sơn Lang chỉ còn cách nàng vài bước. Nàng không chịu nổi nữa, cố gắng chống đỡ lại sức ép của hắn, lê đôi chân mềm nhũn để lùi về phía sau cho đến khi lưng nàng chạm vào bức tường, cảm giác lạnh lẽo khiến nàng run lên vì sợ hãi. 

Khi nàng không còn đường lui nữa thì Kỳ Sơn Lang đã đứng trước mặt nàng, chỉ cách nửa bước.

Thân hình hắn cao lớn khiến cho Thi Vân Lâm buộc phải ngửa mặt nhìn lên. 

Thi Vân Lâm chợt nhớ đến hôm nay có người đến đây muốn đón nàng đi, nàng run rẩy hỏi: “Ngươi… ngươi đến đón ta phải không?”

Kỳ Sơn Lang cúi mắt nhìn cục bột nhỏ bé trước mặt, không nói lời nào. 

Hắn đưa tay ra, bàn tay to lớn bao trọn lấy bàn tay đang giữ khăn tắm của Thi Vân Lâm, lấy đi tấm khăn đang che trước ngực nàng.

Bình luận

Leave a Reply