Đông Cung.
Thái tử phi Y Thư Trân lười nhác ngồi trước gương, để mặc các nô tỳ vẽ trang điểm, búi tóc cho nàng.
Nô tỳ đang búi tóc vừa định cài trâm cho Thái tử phi, chiếc trâm ngọc bích trơn bỗng tuột khỏi tay, rơi trúng cánh tay nhỏ của Thái tử phi. Thái tử phi đau đến mức “Xì” một tiếng.
“Nô tỳ đáng chết!” Nô tỳ lập tức quỳ xuống.
Thái tử phi nhíu mày: “Cút ra ngoài!”
Mấy cung nữ đều nhanh chóng lùi bước ra ngoài, trong điện chỉ còn lại A Anh, thị nữ tâm phúc của Thái tử phi. A Anh bước tới kéo ống tay áo của Thái tử phi. Dưới lớp áo gấm hoa lệ, cánh tay Thái tử phi lại chi chít những vết roi mới cũ đan xen. Nếu không phải vì những vết thương này thì một chiếc trâm rơi cũng chẳng thể làm nàng ta đau đớn.
Người có thể quất roi lên người Thái tử phi, không cần nói cũng biết, chỉ có mỗi Thái tử.
A Anh quỳ xuống, nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay Thái tử phi để giảm bớt cơn đau cho nàng.
“Được rồi. Giúp ta búi tóc đi. Đừng để lỡ giờ dự hôn lễ.” Thái tử phi nói với chút bực bội. Hôn lễ mà nàng cùng Thái tử phải tham dự, đương nhiên là hôn lễ của Thi Vân Lâm và Kỳ Sơn Lang.
“Dạ.” A Anh đứng dậy giúp nàng chải tóc.
Thái tử phi bỗng thở dài nói: “Vốn tưởng công chúa Tương quốc sẽ gả vào Đông Cung. Đáng tiếc thật.” Trong giọng nàng ta phảng phất sự tiếc nuối, ước muốn được hành hạ ngược đãi công chúa Tương quốc đã tan thành mây khói.
Hoàng huynh của nàng ta chết dưới tay đại hoàng tử Tương quốc. Nếu hoàng huynh không chết, nàng cũng không phải đến Kỳ quốc hòa thân, thường xuyên chịu đựng sự ngược đãi của Tề Gia Trí…
A Anh suy nghĩ một lát rồi an ủi: “Kỳ Sơn Lang cũng chẳng phải người tốt lành gì, công chúa Tương quốc cũng sắp phải chịu khổ rồi.”
Trước mắt Thái tử phi hiện lên hình ảnh đáng sợ của Kỳ Sơn Lang với khuôn mặt lạnh lùng. Nàng nhíu mày, đó quả thực là một con quái vật mà chỉ cần lại gần thôi cũng đã khiến con người ta sợ hãi.
Thái tử ít ra còn biết giữ chút thể diện, còn Kỳ Sơn Lang thì chẳng kiêng nể gì ai từ trong ra ngoài. Ai biết được hắn có thể đột nhiên lên cơn điên biến thành sói rồi cắn người… Nghĩ đến cảnh muội muội của kẻ thù sẽ sống khổ sở hơn mình, lòng Thái tử phi mới hơi thư thái hơn.
Sửa soạn tóc tai xong, Thái tử phi liền đến chỗ Thái tử. Ban ngày gặp Tề Gia Trí, Thái tử phi chẳng hề sợ hãi vì ban ngày Tề Gia Trí đối với nàng ta hết sức lễ độ, muốn thể diện có thể diện, nên chuyện ra tay đánh đập sẽ khó xảy ra.
Thái tử phi vào phòng Thái tử dùng bữa sáng cùng nhau, rồi mới lên đường đi đến điện Đồng Thụy.
Khác với hôn lễ thông thường, hôm nay hôn nghi của Kỳ Sơn Lang và Thi Vân Lâm sẽ do Thiên tử làm chủ hôn, yến tiệc đặt tại điện Đồng Thụy, văn võ bá quan đều tề tựu đủ cả.
Khi các quan viên ở xa lục tục lên đường tới điện Đồng Thụy thì Kỳ Sơn Lang cũng khởi hành đến hẻm Trường Thanh để đón tân nương.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi Thi Vân Lâm bước ra khỏi cửa, Phụ Văn Đan đuổi hết mọi người ngoài ra rồi kéo nàng lại nói chuyện riêng.
“Những điều ta dạy con tối qua, con đã nhớ hết chưa?” Phụ Văn Đan vừa xoa xoa mu bàn tay tiểu nữ nhi vừa đau lòng hỏi. Đây chẳng phải là mối lương duyên tốt, trong nhà ai nấy mặt mày đều tươi cười nhưng trong lòng đều chất chứa lo âu.
Thi Vân Lâm khựng lại một chút rồi gật đầu.
“Vậy thì tốt.” Phụ Văn Đan đứng dậy: “Ta đi xem…”
Thi Vân Lâm nắm chặt tay bà không chịu buông. Phụ Văn Đan quay đầu lại, thấy nàng mím chặt môi, đôi mắt xinh đẹp long lanh ươn ướt, rõ ràng đang cố nén nước mắt.
“Con à, con đừng sợ.” Phụ Văn Đan nhất thời không biết phải an ủi thế nào. Những đôi phu thê tâm đầu ý hợp khi mới cưới thường tìm hiểu nhau từ từ nhưng hôn sự của Thi Vân Lâm thì lại vô cùng đặc biệt khi đối phương lại là một “người” như thế, nên Phụ Văn Đan thật sự có chút lo lắng.
Dù trong cung, Phụ Văn Đan xem các hoàng tử công chúa như con đẻ nhưng mẫu thân của Thi Vân Lâm khi sinh Thi Cảnh đã khó sinh qua đời nên bà đặc biệt thương xót hai đứa nhỏ này hơn.
Thi Vân Lâm chủ động buông tay, nàng mím môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Không sao đâu. Con có thể ứng phó được.”
“Nhất định con sẽ sống thật tốt, chờ…” Sợ có người nghe trộm, nàng hạ giọng: “Chờ phụ thân đón con về Tương quốc!”
Hôm nay là ngày đại hỷ thành thân mà trong lòng vẫn mong ngóng trở về Tương quốc, quả thật đứa nhỏ này đã xem cuộc hôn nhân này như chiếc lồng giam. Phụ Văn Đan trong lòng chẳng khỏi chua xót, bà nhanh chóng kìm nén nỗi buồn, nở nụ cười nắm lấy tay tiểu nữ nhi nói: “Thôi được rồi, hôm nay phải vui vẻ, không được rơi lệ. Hôn nhân là bước ngoặt lớn, biết đâu từ hôm nay Vân Lâm sẽ khổ tận cam lai thì sao…”
Nhưng Thi Vân Lâm lại không lạc quan như vậy, nàng nghĩ thầm khoảng thời gian công chúa ngày xưa có lẽ đã hưởng hết phúc lành rồi, phần đời còn lại chỉ toàn là khổ đau.
Tiếng đoàn kiệu rước dâu từ xa đã vọng lại, nghe trong tai Thi Vân Lâm chẳng khác nào tiếng chuông đòi mạng. Thế mà thời gian trôi qua nhanh chóng mặt, chốc lát tiếng kiệu đã đến sát bên.
Phụ Văn Đan hé mở một khe nhỏ trên cửa sổ, Thi Vân Lâm lén nhìn ra ngoài. Nàng giật mình khi thấy Kỳ Sơn Lang đang đứng giữa sân!
Bà mối bên cạnh hắn nhón chân giảng giải các nghi thức.
Kỳ Sơn Lang cúi đầu, chăm chú lắng nghe. Hôm nay hắn đã cạo râu, đường nét quai hàm sạch sẽ thon gọn, ánh nắng ấm áp chiếu xuống bờ vai hắn.
Chỉ liếc nhìn một cái, Thi Vân Lâm vội vàng thu tầm mắt.
Tiếp theo đó, thời gian trôi qua nhanh như ngựa phi.
Thi Vân Lâm nghe thấy phụ thân đang nói chuyện với Kỳ Sơn Lang ngoài cửa, thoáng nghe được vài lời “Tiểu nữ còn trẻ người non dạ, mong Đại tướng quân bỏ qua cho…”
Cánh cửa phòng ngoài mở ra, Kỳ Sơn Lang bước vào. Thẩm Đàn Khê gắng kìm nỗi sợ hãi, đứng ra chặn lại nói: “Xin Đại tướng quân đợi chút, Vân Lâm đang trang điểm, sẽ xong ngay thôi.”
Thi Vân Lâm biết không thể trì hoãn thêm nữa, nàng đón lấy chiếc mũ cưới có dải lưu ly toả xuống từ tay mẫu thân, hai trâm cài hai bên mũ ghim vào mái tóc, những sợi lưu ly dài rủ xuống che bớt đi một phần gương mặt của giai nhân.
Rèm lưu ly đung đưa tạo thành ánh sáng lấp lánh, tô điểm cho nhan sắc kiều diễm của Thi Vân Lâm thêm phần rực rỡ. Thi Vân Lâm khẽ hít một hơi, nương theo tay mẫu thân, thẳng lưng bước ra ngoài.
Mọi người bên ngoài đều đang chờ nàng, vừa thấy nàng xuất hiện, bà mối đã cất giọng vui tươi nói một tràng những lời chúc phúc.
Thi Vân Lâm chẳng nghe được câu nào.
Thi Ngạn Đồng lên tiếng: “Vân Lâm, từ nay đã xuất giá, ngày sau phải…”
Những lời giáo huấn về việc giúp chồng dạy con mà lẽ ra phải nói khi tiễn nữ nhi xuất giá, cứ nghẹn lại nơi cổ họng Thi Ngạn Đồng, khiến ông không thốt nên lời. Ông dừng một chút rồi cười nói: “Giờ đã muộn rồi, con đi đi, đừng để lỡ giờ lành.”
Mũi Thi Vân Lâm cay cay, nàng cố gắng nén lại lòng mình.
“Xin phụ thân mẫu thân giữ gìn sức khỏe.” Thi Vân Lâm nâng váy, quỳ xuống trước mặt song thân phụ mẫu, cung kính dập đầu ba lần.
Khi cúi đầu, nàng khẽ chớp hàng mi ươn ướt, khi ngẩng lên, gương mặt lại bình thản như không.
“Từ biệt phụ mẫu, từ nay bắt đầu cuộc sống mới!” Bà mối tươi cười đỡ Thi Vân Lâm dậy.
Bà mối lấy từ tay thị nữ dải lụa đỏ buộc nút đồng tâm, một đầu đưa cho Thi Vân Lâm, đầu kia trao cho Kỳ Sơn Lang.
“Đôi phu thê kết tóc xe tơ, từ nay chung một lòng!”
Kỳ Sơn Lang liếc nhìn dải lụa đỏ bà mối đưa, không nhận.
Hắn bước tới gần Thi Vân Lâm, trực tiếp nắm lấy tay nàng, dắt nàng quay đi.
Thi Vân Lâm không kịp phòng bị, chân bước loạng choạng một bước rồi vội đứng vững. Nàng ngẩng mắt, qua khe rèm lưu ly đung đưa, nhìn bàn tay hắn đang nắm chặt tay mình.
Bà mối đâu dám nhiều lời, vội vàng đưa dải lụa đỏ cho thị nữ.
Thi Vân Lâm ngoảnh lại nhìn về phía gia quyến một lần cuối.
“Tân nương tử nên nhìn về phía trước.” Bà mối cười giục.
Thi Vân Lâm lặng lẽ quay đầu, để cho Kỳ Sơn Lang dắt tay dẫn đi ra ngoài.
Phụ Văn Đan nhìn theo đôi uyên ương sánh vai bước ra, tiểu nữ nhi dù đã đội thêm mũ phát quan cũng mới chỉ cao đến vai Kỳ Sơn Lang. Hai người này đi cạnh nhau… nhìn thật sự không mấy hài hòa khiến cho Phụ Văn Đan nhìn mà lòng đầy lo lắng.
Kiệu hoa dừng trước sân, bốn con tuấn mã phủ lụa đỏ ngẩng cao đầu oai phong. Con ngõ vắng ngày thường nay cũng tụ tập đông người hiếu kỳ đứng nhìn.
Đến trước kiệu hoa, Thi Vân Lâm liếc nhìn bàn tay Kỳ Sơn Lang vẫn chưa buông ra, nàng khẽ xoay cổ tay ra hiệu hắn buông tay.
Kỳ Sơn Lang cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên hai bàn tay đang nắm chặt, vẫn không chịu buông.
Bà mối bên cạnh cười nói, giọng vui vẻ: “Tân lang quả nhiên không nỡ buông tay nương tử đâu!”
Kỳ Sơn Lang liếc mắt nhìn, bà mối vội ngượng ngùng cười gượng, lập tức im bặt không dám nói thêm, sợ làm hắn mất kiên nhẫn.
Thi Vân Lâm dùng thêm chút sức giật tay khỏi Kỳ Sơn Lang, bước lên bục đỏ trải lụa hồng rồi bước vào kiệu hoa.
Vừa ngồi xuống, nàng giả vờ chỉnh lại chuỗi ngọc rủ trên màn kiệu để không nhìn Kỳ Sơn Lang, lại qua khe hở của rèm lưu ly lén nhìn hắn đi lên phía trước, leo lên con ngựa ô cao lớn.
Đúng giờ hoàng đạo, pháo nổ vang trời, trong tiếng pháo nổ rộn ràng, cả đoàn kiệu đón dâu lên đường.
Đoàn kiệu vừa ra khỏi hẻm Trường Thanh, Thi Cảnh đã đuổi theo từ phía sau.
“Tỷ tỷ, mẫu thân bảo đệ đưa cho tỷ.” Thi Cảnh chạy theo bên kiệu hoa, đưa đồ vật cho Thi Vân Lâm, đưa xong thì hắn dừng lại không đuổi theo nữa mà chỉ đứng nhìn tỷ tỷ dần xa khuất.
Thi Vân Lâm nhìn hai chiếc hộp nhỏ mẫu thân gửi, hộp lớn chưa đầy lòng bàn tay, có khắc chữ song hỷ. Nàng mở một chiếc hộp ra xem, bên trong là xấp bánh mỏng do mẫu thân tự làm. Mở tiếp chiếc hộp nhỏ kia thì hình như là một hộp thuốc mỡ?
Phía trước đường người dần đông đúc, Thi Vân Lâm không kịp xem kỹ nên tạm cất vào tay áo rộng.
Nàng ngồi thẳng người đoan trang, ánh mắt không liếc ngang liếc dọc, khóe môi nở nụ cười nhẹ nhàng, để mặc dân chúng Kỳ quốc đứng hai bên đường ngắm nhìn.
Nàng thân là công chúa Tương quốc, không thể khóc lóc ủy mị khiến người khác chê cười được.
Điện Đồng Thụy đã chật kín khách mời, ngay cả hoàng thất cũng đã tề tựu đông đủ. Từ xa vang lên tiếng kiệu rước dâu trở về nên mọi người ngừng trò chuyện, quay đầu nhìn về phía ấy.
Kiệu hoa dừng lại, Thi Vân Lâm nhìn về phía trước đông nghịt người rồi từ từ đứng dậy. Nàng hơi nhấc váy, thò chân định bước lên bục gỗ may mắn nhưng chưa kịp đặt chân xuống vững thì chiếc ghế nhỏ bỗng chốc chao đảo. Thi Vân Lâm giật mình, vội rụt chân lại, hai tay bám chặt vào thành xe, may mắn giữ được thăng bằng. Nàng nhìn xuống chiếc ghế hỉ dưới chân, thấy một chân ghế đã bị lỏng lẻo, rõ ràng có người cố tình phá hoại. Nàng thở phào nhẹ nhõm nghĩ may mà đã không ngã khiến thiên hạ chê cười.
Đám khách vốn đang hướng ánh mắt về phía nàng bỗng trở nên im lặng hơn.
Bà mối lanh lợi tròn xoe đôi mắt, không biết phải xử trí thế nào.
Một tiểu thái giám khom lưng chạy đến, vội vàng thưa: “Phu nhân hãy đợi một chút, tiểu nhân đi lấy ghế hỉ mới ngay!”
Lễ thành hôn cần chọn giờ lành, lẽ nào lại để tân nương mắc kẹt trên kiệu hoa mà chờ đợi?
Tiểu thái giám vừa dứt lời, quay người bước nhanh, khi đi ngang qua Kỳ Sơn Lang bỗng bị hắn túm lấy cánh tay.
Chưa kịp cảm nhận cơn đau trên cánh tay, tiểu thái giám đã bị ném ra giữa thanh thiên bạch nhật, ngã dúi dụi ở tư thế quỳ gối ngay trước kiệu hoa.
Kỳ Sơn Lang giật lấy tấm lụa đỏ trong tay bà mối, vung về phía trước, trải lên tấm lưng đang run rẩy của tiểu thái giám.
Hắn bước lên phía trước, đứng thẳng trước kiệu hoa, đưa tay về phía Thi Vân Lâm.
Thi Vân Lâm nhìn hắn, trong phút chốc nàng chợt hiểu ra nàng không chỉ là công chúa Tương quốc, mà còn là thê tử của Kỳ Sơn Lang. Đây không chỉ là hôn lễ của nàng, mà còn là của hắn. Nàng đưa tay đặt vào lòng bàn tay Kỳ Sơn Lang, bước xuống kiệu bằng cách giẫm lên lưng tiểu thái giám.
Thi Vân Lâm kéo dài vạt váy cưới xuyên qua quảng trường, cùng Kỳ Sơn Lang đứng giữa trung tâm. Xung quanh đông đúc người là thế nhưng chẳng có một gương mặt quen thuộc, lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự cô độc là gì. Khung cảnh náo nhiệt với chén rượu chuyền tay, đèn lồng rực rỡ chẳng liên quan gì đến nàng, dù đây là hôn lễ của chính nàng.
Dưới lớp rèm lưu ly diễm lệ, Thi Vân Lâm từ từ khép đôi mắt lại.
Nghi lễ thành hôn kết thúc, nàng được bà mối cùng cung nữ dẫn vào phòng tân hôn. Tất cả mọi người đều lui ra, trong phòng chỉ còn lại mình nàng.
Mới chỉ xế chiều, còn rất lâu nữa Kỳ Sơn Lang mới trở về. Không gian yên tĩnh đột ngột khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ấy vậy chẳng bao lâu sau, cửa phòng bị mở ra, Thi Vân Lâm nhìn Kỳ Sơn Lang bước vào mà sững sờ, nàng luống cuống đứng dậy.
Kỳ Sơn Lang đưa tay đóng sập cửa rồi cài then lại. Hắn kéo lỏng cổ áo bó sát, cởi phăng hỉ phục, hắn vừa cởi áo vừa bước về phía Thi Vân Lâm. Khi đến trước mặt nàng thì hắn gần như đã cởi bỏ hết quần áo.
Thi Vân Lâm nhìn lồng ngực cường tráng của hắn mà hoảng sợ. Nàng biết đêm động phòng sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng… nhưng sao khác với những gì sách vở nói thế này!
“Để thiếp… thiếp đi rót nước…” Thi Vân Lâm hoảng hốt, nàng vừa bước được nửa bước thì Kỳ Sơn Lang đã nắm lấy cổ tay nàng ném mạnh lên giường.
Kỳ Sơn Lang với tay kéo rèm giường xuống đồng thời khom người áp sát lại gần Thi Vân Lâm.
Leave a Reply