MÂY NÚI NGỌC NGÀ – 10

Dải lưu ly trên mũ đứt gãy, những hạt ngọc đa sắc lăn vào chăn nệm đỏ rực. Trên giường rung lắc làm cho vài viên ngọc lăn xuống đất, lóc cóc rơi cho đến khi lăn vào góc tường rồi im bặt.

Sáng nay Thi Vân Lâm đã tự nhủ sẽ giữ gìn thể diện trong ngày vu quy, nhất quyết không rơi một giọt nước mắt nào nhưng quả thực quá khó chịu, thân thể như không còn thuộc về nàng nữa, xương cốt rời rạc khắp nơi tựa hồ sắp tan rã. Nước mắt nàng đã chảy không biết bao nhiêu, nàng vô thức đưa tay định đẩy Kỳ Sơn Lang ra nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào cánh tay rắn chắc của hắn đang đè lên eo nàng thì liền co lại như bị bỏng.

Nàng cắn môi ngẩng đôi mắt đẫm lệ nhìn lên định cầu xin thì Kỳ Sơn Lang bỗng quay sang. Bốn mắt gặp nhau, Thi Vân Lâm chợt thấy có một màu sắc quỷ dị, nửa xanh thẫm nửa trắng bệch hiện lên trong đồng tử của hắn.

Thi Vân Lâm sững người, quên cả đau đớn.

Kỳ Sơn Lang nhíu mày, cúi đầu giấu đôi mắt đi.

Trong khoảnh khắc đó, bao nhiêu suy nghĩ hiện lên trong đầu Thi Vân Lâm, nàng nhớ đến lời đồn mà Triệu tướng quân từng kể, rằng phụ thân của Kỳ Sơn Lang có lẽ không phải người.

Lúc ấy nàng cho đó là chuyện hoang đường nhưng vừa rồi thoáng thấy đồng tử của hắn sao lại có màu sắc ấy? Nếu lời đồn là thật… liệu có ngày hắn sẽ hóa thành sói xé xác nàng ra thành từng mảnh rồi ăn tươi nuốt sống chăng?

Trong lúc chênh vênh, ánh mắt Thi Vân Lâm lướt qua phần bụng nhỏ đang phồng lên của mình. 

Nếu hắn đã gieo hạt giống vào bụng nàng, rồi mai sau nàng sẽ đẻ ra một bầy sói con chăng?

Thi Vân Lâm lại lén nhìn đôi mắt Kỳ Sơn Lang, toàn thân nàng run lên, mắt trợn ngược rồi ngất đi vì sợ hãi.

Một lúc sau, Kỳ Sơn Lang mới phát hiện Thi Vân Lâm không cựa quậy nữa. Hắn dừng lại, cúi người lại gần, khẽ vỗ vào mặt Thi Vân Lâm nhưng nàng vẫn bất động.

Kỳ Sơn Lang cau mày, hắn áp sát lại, mũi chạm vào Thi Vân Lâm ngửi ngửi để kiểm tra hơi thở của nàng.

Ồ, vẫn còn sống.

Kỳ Sơn Lang áp trán vào giữa chân mày Thi Vân Lâm, hắn nhắm mắt tĩnh tâm một lúc, khi mở mắt ra thì đôi mắt hắn đã trở về màu đen huyền sâu thẳm.

Hắn cũng không hiểu vì sao mắt mình lại đổi màu lúc này, trước đây chỉ khi chém giết người hay săn thú đến thỏa chí thì đồng tử của hắn mới chuyển thành màu xám.

Kỳ Sơn Lang lật người sang phía bên kia giường, ngồi xếp bằng đó, ánh mắt đầy hoang mang nhìn chằm chằm vào Thi Vân Lâm. Một kẻ vốn ngang tàng bất cần đời như hắn, giờ phút này lại rơi vào thế khó.

Thi Vân Lâm tỉnh dậy, cảm thấy ngột ngạt đến nghẹt thở. Nàng mơ màng mở mắt, thứ đầu tiên thấy được là cánh tay đang đè ngang người mình.

Cánh tay to bằng bắp chân nàng đặt chắn trước ngực nàng, đồng thời cũng khóa chặt lấy nàng. Chỉ một cái nhìn, Thi Vân Lâm lập tức tỉnh táo hoàn toàn, nàng nhận ra Kỳ Sơn Lang đang ôm nàng từ phía sau.

Tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn, nàng ép mình nhắm mắt lại, hoặc quay mắt đi chỗ khác nhưng lần nào nàng cũng lén đưa mắt nhìn về phía cánh tay Kỳ Sơn Lang đang đè trước ngực mình.

Thi Vân Lâm hoàn toàn không thể phớt lờ sự hiện diện của hắn.

Nàng thận trọng giơ tay lên, muốn gỡ cánh tay hắn ra nhưng bàn tay nhỏ nhắn di chuyển mãi mới tới gần, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Nàng không dám.

Lỡ đánh thức hắn thì sao? Nàng cầu mong hắn cứ ngủ mãi, ngủ đến tận thiên thu cũng được.

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến Thi Vân Lâm giật nảy mình, hai vai nàng run rẩy.

Bà mối ở ngoài cất tiếng cười nói: “Phu nhân, ở đây có chút bánh ngọt và đồ ăn. Mời phu nhân dùng tạm.”

Thi Vân Lâm nín thở, không dám đáp lời.

Nàng biết trả lời thế nào đây? Để Bà mối nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, mũ cưới thì hỏng, giường chiếu bừa bộn, cùng tân lang đáng lẽ đang phải ở yến tiệc thì giờ phút này lại nằm trên giường? Nhưng hơn tất cả, nàng sợ nhất là đánh thức Kỳ Sơn Lang, nàng không dám đối mặt với hắn.

Thi Vân Lâm không biết rằng ngay khoảnh khắc nàng tỉnh dậy, Kỳ Sơn Lang phía sau đã mở mắt từ lâu, không ngừng nhìn nàng chằm chằm.

Những người bên ngoài đợi một lúc, không thấy hồi âm, bèn gõ cửa lần nữa, lần này dùng lực mạnh hơn. Bà mối lại nói: “Phu nhân từ trưa đến giờ người chưa dùng bữa, giờ đã gần giờ Dậu rồi. Xin hãy dùng chút gì lót dạ trước, đến tối còn có nhiều nghi lễ hôn lễ bận rộn lắm.”

Thi Vân Lâm cắn chặt môi, hiểu rõ không thể cứ ỳ ra như thế này nhưng đầu óc nàng trống rỗng.

Bên ngoài, các cung nữ đi theo bà mối bắt đầu xì xào bàn tán.

“Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi?”

“Suỵt… đại cát đại lợi, đừng nói những lời không may.”

“Tiểu nô chỉ sợ công chúa Tương quốc nghĩ quẩn thôi. Xưa nay các công chúa đi hòa thân không thiếu người khóc lóc tìm đường chết. Huống chi là gả cho…” Giọng cung nữ nhỏ dần, không dám nói ra cái tên đó.

“Then cửa khóa từ bên trong rồi. Chúng ta không thể cứ đợi mãi thế này, nếu thật sự xảy ra chuyện, tất cả đều khó giữ mạng…”

“Lúc công chúa Tương quốc bảo chúng ta ra ngoài, lẽ ra chúng ta không nên đi hết…”

Một cung nữ khác thỉnh ý bà mối: “Hay chúng ta phá cửa vào đi? Dù có hiểu lầm cũng là vì lo cho an nguy của phu nhân Đại tướng quân!”

Phá cửa? 

Thi Vân Lâm giật mình tỉnh táo hẳn. Nàng gắng ổn định tâm thần đang rối bời, giả vờ tức giận nói: “Bổn công chúa chỉ muốn nghỉ ngơi chốc lát, các ngươi ồn ào gì ngoài đó vậy?”

Vốn là kim chi ngọc diệp của hoàng gia, nàng quen dùng khẩu khí như thế.

Bên ngoài lập tức im bặt, một lúc sau bà mối mới cười nói: “Hôm nay quả thật vất vả. Xin phu nhân nghỉ ngơi. Một lát nữa nô tỳ sẽ quay lại.”

Nghe tiếng bước chân đi xa dần, Thi Vân Lâm tạm thở phào nhẹ nhõm.

Thi Vân Lâm cũng hiểu Kỳ Sơn Lang phía sau hẳn đã tỉnh, nàng tiếp tục giả vờ cũng vô ích. 

Nghi lễ hôn lễ chưa kết thúc, tối nay còn phải uống rượu giao bôi và nghi thức kết tóc, nàng phải nhanh chóng chỉnh đốn, không thể cứ ỳ ra thế này.

Nàng khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói: “Xin tướng quân buông tay, ta muốn ngồi dậy…”

Bàn tay đặt trên người nàng lập tức rút lại.

Thi Vân Lâm cúi đầu, dò dẫm nhặt chiếc áo trên giường. Góc mắt nàng thoáng thấy váy bị kẹp dưới chân Kỳ Sơn Lang. Nàng cúi gằm mặt không dám nhìn ngang, chỉ dám liều mạng giật lấy, ôm chặt quần áo bước xuống giường. Hai chân vừa chạm đất, nàng vừa định đứng lên đã mềm nhũn ngã phịch xuống chiếc ghế đặt chân bên giường.

Kỳ Sơn Lang đưa tay ra đỡ, Thi Vân Lâm vô thức co vai né tránh sang phía khác.

Hắn thu tay về.

Thi Vân Lâm không kịp nghĩ ngợi gì, ôm chặt quần áo đứng dậy, vội vã chạy sang phía sau bình phong mặc đồ. Nàng chậm rãi chỉnh trang y phục, cố ý trì hoãn không muốn ra ngoài, trong lúc đó nàng nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng sầm lại.

Mãi một lúc sau, khi nàng bước ra từ phía sau bình phong thì trong phòng đã không còn bóng dáng Kỳ Sơn Lang, ngay cả chăn gối bừa bộn cũng đã được thay mới tinh.

Thi Vân Lâm đờ đẫn đứng giữa phòng, môi mím chặt, muốn khóc.

Nửa canh giờ sau, khi bà mối cùng mấy cung nữ quay lại phòng tân hôn, Thi Vân Lâm đã chỉnh tề ngồi trên giường hỉ.

Bà mối lén liếc nhìn sắc mặt Thi Vân Lâm, chỉ thấy mặt mày nàng hơi ửng hồng, không phát hiện gì khác. Chỉ có có chiếc mũ cưới thì chẳng thấy đâu, nhưng dù sao cũng đã vào phòng hoa chúc rồi, không đội mũ cũng chẳng sao.

Ít lâu sau, Kỳ Sơn Lang từ yến tiệc trở về. Tim Thi Vân Lâm đột nhiên thót lại, nàng cố nén nỗi sợ hãi để giả vờ ra vẻ bình tĩnh.

Bà mối tiếp tục chủ trì nghi lễ, mời Kỳ Sơn Lang ngồi xuống cạnh Thi Vân Lâm. Bóng hắn vừa áp sát, đôi tay nàng đặt trên đầu gối đã lập tức co cứng.

Bà mối đọc lời chúc phúc, cung nữ bước tới nhẹ nhàng tách một lọn tóc từ mái tóc mây của Thi Vân Lâm, rồi cẩn thận lấy một lọn tóc Kỳ Sơn Lang, dùng dây lụa đỏ cột chặt hai đầu tóc lại với nhau.

Thi Vân Lâm liếc nhìn bằng khóe mắt, hai lọn tóc buộc chung trông chẳng khác gì chiếc gông cùm đang trói buộc lấy nàng.

Bà mối trang trọng cầm chiếc kéo bọc lụa đỏ, cắt đoạn tóc vừa buộc chung lại với nhau để bỏ vào hộp gấm.

Cung nữ lại dâng lên hai chén rượu, Thi Vân Lâm gượng gạo nghiêng người, nâng chén rượu lên. Khi cổ tay chạm nhau, nàng buộc phải ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Kỳ Sơn Lang. Nhìn thấy đôi mắt đen thăm thẳm của hắn thì thi Vân Lâm vội vàng cúi đầu xuống, ngửa cổ uống cạn chén rượu. 

Vị cay xé cổ họng khiến nàng muốn khóc.

Bà mối lại mang tới một bát sủi cảo, đưa đũa cho Thi Vân Lâm. Khi nàng cắn một miếng nhỏ, thấy nàng im lặng, bà mối liền hỏi: “Sống hay chín?”

Thi Vân Lâm hiểu nghi thức hôn lễ, lúc này bà mối sẽ đưa cho nàng sủi cảo sống để nàng nói “sống”, ngụ ý cầu chúc cho đôi tân nhân sớm sinh quý tử.

Thi Vân Lâm từ từ nhai miếng sủi cảo sống, không nói năng gì.

Bà mối sốt ruột, gặng hỏi: “Sống hả?”

Nàng đâu muốn đẻ cả đàn sói con. Thi Vân Lâm ăn hết chiếc bánh sống một cách rất từ tốn, nhất quyết không chịu mở miệng.

Nụ cười trên mặt bà mối gần như không giữ được, bà đã sống cả đời người, từ hoàng thân quý tộc đến thường dân, chứng kiến vô số đám cưới, chưa từng thấy cặp tân nhân nào trầm lặng đến thế.

Bà mối đành gắng gượng tiếp tục nghi lễ, đỡ Thi Vân Lâm đi tắm rửa thay đồ. Thi Vân Lâm không muốn để họ thấy những vết tích trên người, bèn đuổi họ ra ngoài, tự mình thu dọn.

Thi Vân Lâm chậm rãi thay xong bộ xiêm y mỏng manh màu đỏ do bà mối chuẩn bị sẵn.

Nàng lại lẩn trốn trong phòng một lúc lâu, không muốn trở về tân phòng. Đến khi không thể trì hoãn thêm nữa, nàng mới miễn cưỡng bước từng bước một quay về.

Thi Vân Lâm liếc nhìn trộm, thấy Kỳ Sơn Lang đang ngồi bên bàn, cúi đầu rót rượu. Nàng vội thu tầm mắt, lặng lẽ trở về giường ngủ. Khi bà mối và các cung nữ còn ở đó, Thi Vân Lâm đau đầu vì không thể trốn tránh nghi lễ nhưng khi họ đã đi hết, trong phòng chỉ còn nàng và Kỳ Sơn Lang thì nàng lại bắt đầu sợ hãi.

Kỳ Sơn Lang đặt chén rượu xuống, đứng lên tiến về phía giường. Nhìn hắn từng bước tiến lại gần, thân hình cao lớn của hắn che khuất ánh nến hồng ấm áp, tầm nhìn đột ngột tối sầm lại. Áp lực khủng khiếp khiến Thi Vân Lâm nghẹt thở, lý trí nhắc nhở nàng nhớ lại những điều mẫu thân đã dạy.

Nàng gượng đứng dậy, cố kìm nén cơn đau nơi chân, giả vờ bình tĩnh đưa tay ra cởi áo cho hắn nhưng dù cố gắng thế nào, nàng cũng không thể tháo được dải lưng áo của Kỳ Sơn Lang. Nhìn đôi tay run rẩy của mình, Thi Vân Lâm mới nhận ra sự giả vờ bình tĩnh của nàng chẳng có chút tác dụng nào. Nước mắt nàng bỗng rơi xuống, tiếng nói nhỏ xíu vang lên: “Đau…”, một tiếng nghẹn ngào, rồi lại khẽ lặp lại hai lần nữa: “Đau quá….” 

Mới mấy ngày trước nàng còn hùng hồn tuyên bố thân là công chúa nên nàng sẽ không bao giờ cầu xin, vậy mà giờ đây nàng lại ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Kỳ Sơn Lang, dù hai chữ “cầu xin” không thể thốt nên lời nhưng ánh mắt nàng tràn ngập van xin.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, một người chạy đến trước cửa, giọng hoảng hốt: “Đại tướng quân, có tin từ Phỉ Châu! Quả nhiên như ngài dự đoán, Kha Tu Vĩnh đã bị bắt! Bệ hạ truyền ngài đến…”

Kỳ Sơn Lang bực dọc đột ngột chộp lấy lư hương trên bàn nhỏ cạnh giường ném thẳng về phía cửa. Một tiếng vỡ chói tai vang lên, chiếc lư hương sứ xanh vỡ tan tành.

Người bên ngoài đang nói dở câu liền nghẹn lại, sợ đến mức ngã phịch xuống đất. Hắn vội vàng bò dậy, hớt hải chạy mất dép, không dám hé răng nửa lời hay lưu lại thêm khắc nào.

Trong phòng, Thi Vân Lâm nhìn mảnh sứ vỡ vụn, chân mềm nhũn ngồi phịch xuống cạnh giường. Nàng sợ đến mức mặt tái mét, như thể chiếc bình không đập vào cửa mà đập thẳng vào đầu mình.

Kỳ Sơn Lang quay người lại, nhìn xuống Thi Vân Lâm từ trên cao.

Thi Vân Lâm ngẩng mặt nhìn hắn. “Không đau, không đau nữa…” Nàng hoảng hốt lắc đầu, giọt lệ đọng trong khóe mắt rơi xuống theo. 

Đau còn hơn là bị đập chết.

Kỳ Sơn Lang nhìn vẻ sợ hãi của Thi Vân Lâm, chậm rãi nhíu mày.

Sao nàng lại sợ hắn đến thế? 

Lần trước gặp nhau, nàng đâu có sợ như vậy. Hắn không muốn bắt nạt Thi Vân Lâm, cũng chẳng muốn dọa nàng, chỉ là hắn không ngờ nàng lại… yếu đuối đến vậy.

Kỳ Sơn Lang đau đầu.

Hắn thở dài, lên tiếng: “Nàng đừng khóc nữa.”

Thi Vân Lâm giật mình sửng sốt, nước mắt đọng lại trong khóe mắt, nàng ngạc nhiên nhìn hắn, buột miệng thốt lên: “Ngươi biết nói chuyện à?”

Lần này, đến lượt Kỳ Sơn Lang bị hỏi nên sững lại.

Hắn chưa từng nói chuyện với nàng sao?

Bình luận

Leave a Reply