MÂY NÚI NGỌC NGÀ – 11

Nhìn thấy vẻ sợ hãi của Thi Vân Lâm, Kỳ Sơn Lang quay người trở lại bàn ngồi xuống, rót một chén rượu uống một mình.

Mãi cho đến khi Kỳ Sơn Lang bảy tám tuổi mới gặp được loài người, mới được dạy nói chuyện. Nói đại khái thì là bảy tám tuổi chứ cụ thể bao nhiêu tuổi thì hắn cũng không rõ. Hắn không biết mình từ đâu đến, không biết tuổi tác của chính mình, ngay cả tên cũng không có. Danh xưng Kỳ Sơn Lang chỉ là cách gọi ác ý của dân làng chài dành cho hắn.

“Đứa nào mà mất dạy thế này, chẳng lẽ lại là thằng Kỳ Sơn Lang không cha không mẹ kia sao?”

“Ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, nói năng còn không rõ ràng, nhìn chẳng khác gì thằng Kỳ Sơn Lang kia cả!”

Dĩ nhiên, khi bị lũ trẻ con trong làng chài đuổi theo chế giễu gọi là Kỳ Sơn Lang, hắn không hiểu đó là lời lẽ ác ý, hắn chỉ thấy bọn chúng cười với mình, chúng cười thì hắn cũng cười theo.

Nhưng Kỳ Sơn Lang không ở lại làng chài đó lâu, cũng chưa kịp học được nhiều ngôn ngữ thì đã lại bỏ trốn về núi Kỳ.

Bởi lẽ dân làng chài muốn giết hắn, bọn họ muốn giết một con quái vật.

Chỉ là những con người đó rất yếu ớt, hắn không muốn cắn chết họ nên chỉ biết không ngừng trốn chạy sâu vào núi Kỳ để trốn tránh loài người. Trong một thời gian dài, hắn không tiếp xúc với ai nên ngôn ngữ loài người đối với hắn cực kỳ xa lạ.

Dù bây giờ hắn đã dẫn quân đánh trận và tiếp xúc với người được vài năm nhưng chưa ai từng nghe hắn nói một câu dài. Nếu không có việc bắt buộc phải nói, hắn có thể cả ngày, cả tháng, cả năm không thốt nửa lời.

Đây cũng là lý do hoàng thất Kỳ quốc khoan dung cho việc hắn không hành lễ, không chào hỏi, không bẩm báo. Hắn biết nói nhưng tất cả mọi người trong Kỳ quốc đều mặc định xem hắn như kẻ câm.

Những người bên cạnh Kỳ Sơn Lang cũng từ trước tới nay không bao giờ nói với hắn những câu dài. Hắn có thể nghe hiểu nhưng cần phải tập trung suy nghĩ. Lâu dần, hắn trở nên lười nghe. Vì vậy, những người quanh hắn đều biết rằng nói dài với Kỳ Sơn Lang cũng như không, hắn sẽ chẳng thèm nghe.

Bình rượu trên bàn đã cạn, đêm cũng đã khuya. Những con người ồn ào đều đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích thỉnh thoảng vọng vào tai Kỳ Sơn Lang.

Hắn quay đầu lại, muốn xem xem nữ nhân hay khóc lóc kia đã ngủ chưa.

Thi Vân Lâm ngồi bên giường, hơi nghiêng người, đầu tựa vào cột giường. Thấy Kỳ Sơn Lang nhìn sang, nàng lập tức ngồi thẳng lên, quay về dáng vẻ quy củ rồi yên lặng nhìn hắn.

Kỳ Sơn Lang chăm chú nhìn Thi Vân Lâm một lúc lâu, rồi mới đứng dậy bước về phía nàng. Hắn đứng trước mặt Thi Vân Lâm, tay nắm lấy cằm nàng khiến nàng phải ngẩng mặt lên.

Nàng đã ngừng khóc nhưng trên gương mặt non nớt vẫn lưu lại dấu vết khóc lóc ban nãy.

Kỳ Sơn Lang không hiểu nàng khóc vì điều gì.

Hắn đâu có làm gì sai.

Nàng khóc lóc thế này, cứ như hắn là kẻ dâm tặc cưỡng chiếm vậy. Hắn cưới nàng rồi thì việc hắn ngủ với nàng vốn là chuyện đương nhiên cơ mà?

Nếu không phải nàng trước đó bị ốm một trận thì lần trước khi đi đưa túi thơm, hắn đã mang nàng đi ngủ rồi.

Kỳ Sơn Lang cứ nhìn chằm chằm nàng như thế, khiến trái tim Thi Vân Lâm lại đập nhanh, cái mũi khụt khịt, đôi mắt trong veo lập tức ứa lệ.

Kỳ Sơn Lang bất lực.

Được rồi, là hắn sai.

Hắn sai ở chỗ không nên ngủ với nàng trước khi uống rượu giao bôi, kết tóc phu thê. Hắn sai ở chỗ ngủ với nàng sớm hơn nửa ngày.

Những con người này thích nhất làm mọi việc theo quy củ nghi thức.

Kỳ Sơn Lang buông tay rồi nằm ườn ra giường tân hôn ngủ.

Thi Vân Lâm ngồi đó bất động nhìn Kỳ Sơn Lang, trong lòng chưa hết kinh hãi. Rất lâu rất lâu sau thấy hắn vẫn không động đậy thì Thi Vân Lâm mới biết hắn đã ngủ.

Thi Vân Lâm thở phào nhẹ nhõm. Nàng từ từ nằm xuống, động tác thận trọng, không muốn phát ra chút tiếng động nào. Nàng nằm nép sát phía bên kia giường, cách xa Kỳ Sơn Lang.

Hỉ đuốc cháy suốt đêm, chiếu sáng vào giường xuyên qua tấm màn đỏ rực thêu hình chim uyên ương.

Mãi mà Thi Vân Lâm vẫn chẳng buồn ngủ nên chỉ đành nhắm mắt chịu đựng cho qua đêm dài.

Thời gian trôi qua thật chậm chạp, Thi Vân Lâm nhớ lại cả mười bảy năm quá khứ đã trôi qua rồi mà mặt trời vẫn không chịu mọc. Cảm giác phải chờ đợi nhưng không biết phải chờ đợi đến khi nào thật là khổ sở.

Kiên nhẫn chịu đựng mãi, Thi Vân Lâm bỗng nghe thấy âm thanh kỳ lạ. Một lúc sau, khi tiếng động ấy vang lên lần nữa, nàng mới nhận ra đó là tiếng bụng mình đang réo, nàng lập tức đặt tay lên bụng, ngăn không cho nó phát ra tiếng nữa nhưng cái bụng kia chẳng chịu nghe lời, cứ tiếp tục sôi lên ùng ục.

Thi Vân Lâm chợt nhận ra, hôm nay nàng chỉ ăn mỗi một chiếc bánh sủi cảo sống suốt cả ngày. Khi tâm trí bận tâm chuyện khác thì chẳng thấy đói nhưng một khi đã nhận ra cơn đói thì chỉ càng lúc càng thấy cồn cào hơn…

Lúc này đây nàng thấy hai chiếc hộp gấm nhỏ khắc chữ song hỷ bên cạnh gối, Thi Vân Lâm quay đầu liếc nhìn Kỳ Sơn Lang một cách lén lút. Thấy hắn đang ngủ thì nàng mới chậm rãi ngồi dậy, lấy ra hai chiếc hộp nhỏ mẫu thân cho.

Lo sợ tiếng động khi xuống giường sẽ lớn hơn, nàng quay lưng về phía Kỳ Sơn Lang, ngồi thu lu ở góc giường ăn bánh khô. Cắn miếng bánh do chính tay mẫu thân làm, bánh giòn tan, thơm phức, vị mặn ngọt vừa phải. Thi Vân Lâm đỏ hoe mắt, nàng thầm nghĩ trên đời quả thật chỉ có mẫu thân là tốt nhất, biết nàng sẽ đói bụng vì mải lo lắng mà quên ăn.

Nàng nhấm nháp từng chút một, nhai chậm rãi, cố gắng không phát ra tiếng động nhưng nàng không biết rằng Kỳ Sơn Lang lớn lên nơi thâm sơn cùng cốc có thính lực siêu nhạy, tiếng nàng ăn bánh khẽ trên giường với hắn chẳng khác nào đang nhai sát bên tai.

Thi Vân Lâm chăm chú ăn uống, một mạch ăn hết sạch bánh chỉ còn lại miếng cuối cùng, cảm giác trống rỗng trong bụng mới dịu đi phần nào. Nàng cầm miếng bánh cuối lên, vừa liếm hạt vừng dính trên môi, vừa quay đầu xem có đánh thức Kỳ Sơn Lang không nhưng lại chạm phải ánh mắt sáng quắc như gương của hắn.

Thi Vân Lâm quên cả liếm hạt vừng, ngây người nhìn hắn.

Nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, liên tục xin lỗi: “Đánh thức ngươi rồi. Xin lỗi…”

Kỳ Sơn Lang im lặng nhìn chằm chằm vào nàng.

Thi Vân Lâm gượng gạo tỏ ra thân thiện: “Còn một miếng nữa, ngươi… ngươi có muốn ăn không?”

Kỳ Sơn Lang không nói gì, với tay lấy chiếc hộp gấm nhỏ còn lại đang đặt bên cạnh chân của Thi Vân Lâm, mở nó ra.

Thi Vân Lâm vội vàng nói: “Cái đó không phải bánh đâu, là thuốc mỡ hay là phấn son gì đó thôi…”

Trên kiệu hoa, Thi Vân Lâm chỉ liếc nhìn một cái, chưa kịp xem kỹ nên vẫn chưa biết hộp thuốc màu trắng như tuyết kia là gì. Nếu nói là thuốc bôi thì trên người nàng lại không có vết thương. Mà hộp nhỏ đó khi mở ra lại có mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, có lẽ là đồ dùng để thoa mặt.

Kỳ Sơn Lang đưa hộp thuốc lên mũi ngửi, rồi dùng ngón tay chấm một ít, cho vào miệng nếm thử.

Thi Vân Lâm quan sát động tác của hắn, lại liếc nhìn miếng bánh mỏng cuối cùng trong tay, trong lòng thầm nghĩ không lẽ đây là thứ dùng để chấm bánh?

Bỗng nhiên, sắc mặt Kỳ Sơn Lang thay đổi. Hắn ngước mắt nhìn chằm chằm vào Thi Vân Lâm, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới dò xét nàng. Thi Vân Lâm bị ánh mắt ấy dọa cho sợ hãi, tay chân luống cuống.

Chẳng lẽ đây là thứ có độc?

Kỳ Sơn Lan chống tay ngồi dậy, nắm lấy cổ tay Thi Vân Lâm kéo nàng lại gần hơn. Thi Vân Lâm giật mình, miếng bánh cuối cùng trong tay rơi xuống đất.

Chỉ một cái kéo nhẹ của hắn nhưng đối với Thi Vân Lâm lại vô cùng mạnh mẽ. Cả người nàng lao vào lòng Kỳ Sơn Lang. Nàng vội vàng đưa tay đẩy vai hắn, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người nhưng chưa kịp làm thì chân nàng đã cảm thấy một luồng khí lạnh, chiếc quần lụa đỏ mỏng manh đã bị lột đi.

Kỳ Sơn Lang lại chấm một ít thuốc mỡ trắng như tuyết lên ngón tay, bắt đầu bôi thuốc cho Thi Vân Lâm.

Thi Vân Lâm cứng đờ cả sống lưng. Lúc này nàng mới biết tác dụng của lọ thuốc mỡ nhỏ mẫu thân đưa cho mình. Bàn tay đặt trên vai Kỳ Sơn Lang của nàng không còn đẩy ra nữa. Nàng cúi đầu, trán tựa lên vai hắn, mắt nhìn xuống để che đi sắc đỏ ửng trên gương mặt.

Sau khi bôi thuốc, Kỳ Sơn Lang buông Thi Vân Lâm ra. Hắn cúi đầu, vặn nắp lọ thuốc lại. Khi ngẩng mắt nhìn nàng, Thi Vân Lâm lại thoáng thấy trong đôi mắt hắn ánh lên màu trắng xám.

Tim nàng đập thình thịch, nàng lập tức lùi về phía sau.

Kỳ Sơn Lang nắm lấy cổ chân thon nhỏ của nàng, kéo nàng trở lại.

Đã bôi thuốc rồi thì không còn đau nữa, có thể tiếp tục làm việc nên làm trong đêm tân hôn rồi.

Mười ngọn nến hồng tượng trưng cho sự viên mãn tròn đầy, tất nhiên sẽ cháy sáng suốt đêm.

Trong màn đêm dài dằng dặc ấy, không chỉ có đôi phu thê mới cưới không ngủ được. Ở tận cùng trong hẻm Trường Thanh, có một toà viện vẫn sáng đèn suốt đêm.

Phụ Văn Đan ngồi bên cửa sổ với vẻ lo lắng, ngón tay cứ miết dọc theo chiếc khăn tay. Đây là chiếc khăn Thi Vân Lâm thêu cho bà, ngón tay bà lặp đi lặp lại vuốt theo đường thêu hoa mẫu đơn, những sợi chỉ thêu mềm mại cọ xát vào đầu ngón tay, dần dần cũng làm da thịt nhói đau.

Thi Ngạn Đồng im lặng đứng trước một bức tường khác, ngẩng đầu nhìn bức tranh chữ “nhẫn” treo trên tường. Bởi vì sự bất tài của ông, đêm nay ông lại mất đi một đứa con nữa.

Đôi tay đặt sau lưng nắm chặt thành quyền, rồi lại buông ra, rồi lại siết chặt, cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Tiếng gõ cổng đột ngột phá tan sự tĩnh lặng trong phòng. Thi Ngạn Đồng bước nhanh ra mở cửa, mời Triệu tướng quân vào.

“Hai vị tướng quân Lâm Vụ và Lê Nguyên Xương đã trốn thoát khỏi Lỗ quốc rồi!” Triệu tướng quân hạ giọng báo tin.

Thi Ngạn Đồng thở phào nhẹ nhõm. Ông liếc nhìn tên tiểu đồng đứng trong bóng tối, rồi dẫn Triệu tướng quân vào thư phòng.

Hai người trò chuyện suốt đêm. Khi trời sáng, Thi Ngạn Đồng mệt mỏi xoa trán nói: “Nơi đây khắp nơi đều có tai mắt. Hôm qua vừa đúng là sinh nhật ngươi, ngươi đến đây cùng ta nâng chén đàm đạo cũng là danh chính ngôn thuận. Chỉ là lần sau phải tìm lý do cẩn thận hơn, tốt nhất không nên gặp mặt.”

Triệu tướng quân suy nghĩ một lát rồi nói: “Công chúa hiện giờ không bị hạn chế đi lại nhiều, về thăm phụ mẫu cũng là chuyện bình thường. Chi bằng để người mang thư từ giúp?”

Thi Ngạn Đồng lập tức lắc đầu: “Đừng kéo con bé vào chuyện này nữa.”

Triệu tướng quân gật đầu không nhắc tới nữa. Hai người bàn bạc xong cách truyền tin lần sau, Triệu tướng quân mới ra về.

Tiễn Triệu tướng quân đi rồi, Thi Ngạn Đồng đứng giữa sân, ngắm nhìn mặt trời đã lên cao, trong lòng nhớ về Thi Vân Lâm, không biết tiểu nữ nhi giờ đã dùng bữa sáng chưa.

Thi Vân Lâm đương nhiên chưa ăn sáng, nàng mê man ngủ say sau khi đã bị hành hạ đến mức chẳng còn phân biệt được ngày đêm.

Khi Thi Vân Lâm tỉnh giấc thì trời đã gần trưa.

Nàng nhớ hôm nay phải theo Kỳ Sơn Lang về núi Kỳ. Nàng cắn răng chịu đau ngồi dậy, ngơ ngác nhìn quanh phòng. Căn phòng đỏ rực chỉ có một mình nàng, không thấy bóng dáng Kỳ Sơn Lang đâu.

Nàng nghỉ ngơi một lúc mới đứng dậy mặc quần áo, chải chuốt.

Nàng không biết có khi nào Kỳ Sơn Lang lại một mình quay về núi Kỳ hay không, cũng chẳng rõ giờ nàng phải làm gì. Nàng lê cặp chân mỏi nhừ bước từng bước đến bàn ngồi xuống, cầm tấm thiếp trên bàn lên.

Tấm thiếp này nàng thấy từ lúc mới tỉnh lại, tưởng đồ của Kỳ Sơn Lang nên không định động vào nhưng khi lại gần mới phát hiện là thiếp gửi cho nàng.

Thi Vân Lâm tò mò mở ra xem, mới biết là thiếp mời của Thái tử phi. Sắp đến sinh thần của Thái tử phi, có mở yến tiệc ở Đông Cung nên mời các phu nhân quan viên đến dự. Thiếp mời đã gửi đến các phủ từ trước, hôm qua Thi Vân Lâm mới thành thân với Kỳ Sơn Lang nên hôm nay mới kịp bổ sung thiếp mời cho nàng.

Cửa phòng bị đẩy mở ra, Kỳ Sơn Lang xuất hiện nơi ngưỡng cửa.

Tim Thi Vân Lâm đập thình thịch, nàng vô thức đứng bật dậy trong căng thẳng.

Kỳ Sơn Lang bước vào, ngồi xuống đối diện Thi Vân Lâm.

Thi Vân Lâm ngượng ngùng nhìn hắn. Nàng cảm thấy nên nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì nên đành buông xuôi, lặng lẽ ngồi xuống.

Kỳ Sơn Lang có thể giả câm, thì cớ gì nàng không làm được?

Lúc này Thi Vân Lâm vẫn chưa biết, Kỳ Sơn Lang thích nhất những kẻ im lặng không nói.

Ngay sau đó, cung nữ dọn bữa trưa vào. Toàn là món thịt, không một món rau. Nhìn từng đĩa thịt chất đầy, dù từng là công chúa quen ăn sung mặc sướng, Thi Vân Lâm cũng thấy quá lãng phí.

Thi Vân Lâm đã đói từ lâu, liền cầm đũa lên ăn liền mấy miếng thịt, trong bụng mới thấy dễ chịu hơn nhiều. Nàng ăn thêm ba hai miếng nữa thì đã no nên đặt đũa xuống, ngồi ngay ngắn chờ Kỳ Sơn Lang ăn xong.

Rồi nàng kinh ngạc nhìn thấy Kỳ Sơn Lang ăn hết mười đĩa thịt lớn trên bàn.

Là mười đĩa thịt lớn lận đó!

Kỳ Sơn Lang đặt đũa xuống, ngẩng mắt nhìn Thi Vân Lâm.

“Ta phải đi Phỉ Châu.” Hắn nói.

Trong lòng Thi Vân Lâm lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều, nàng vội gật đầu.

“Nàng cũng đi.” Kỳ Sơn Lang nói thêm.

Thi Vân Lâm lập tức đáp: “Ta không thể đi, Thái tử phi đã gửi thiếp mời, sinh thần của Thái tử phi sắp đến, nếu…”

Kỳ Sơn Lang nghe nàng lải nhải thì nhíu mày.

Bình luận

Leave a Reply