996 KHÔNG TIN TIÊN CÁ

996 KHÔNG TIN TIÊN CÁ – 01

Trên sân thượng

Nước nóng hoà tan cà phê, chiếc thìa khuấy nhẹ, làn khói trắng bốc lên mang theo hương cà phê ấm áp.

Sau một buổi sáng bận rộn, Vu Du cầm tách cà phê bước đến bên cửa sổ, tận hưởng khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Bắc Kinh đang có tuyết rơi. 

Anh ngước nhìn bầu trời, khoảng trời xám xịt bị chia cắt bởi những tòa nhà văn phòng, từng bông tuyết lả tả rơi như những hạt bụi li ti.

Anh nhấp một ngụm cà phê, rồi đưa mắt nhìn lên khoảng trời nhỏ hẹp.

Lần đầu tiên, anh thấy một cây lau nhà mốc meo đang phơi trên sân thượng.

Lần thứ hai, anh nhận ra, đó là một người phụ nữ đang treo mình trên lan can sân thượng.

Cà phê trong miệng chưa kịp nuốt mà chân thì đã lật đật chạy, Vu Du cầm theo tách cà phê lao lên sân thượng.

Người phụ nữ trên lan can tên là Dương Sở. Lý do cô ấy treo ở đó, để mà giải thích thì phải kể từ mười lăm phút trước.

Mười lăm phút trước, Dương Sở đứng ở đúng vị trí mà Vu Du đang đứng lúc nãy.

Cô thấy tuyết rơi bên ngoài, chợt nhớ ra mấy chậu cây xanh ở nhà chưa được mang vào nên định gọi điện nhắc bạn trai mang vào giúp cô. Dương Sở cầm điện thoại đi ra khu cầu thang. 

Không may, giám đốc và thực tập sinh đang nói chuyện ở tầng dưới, thế là cô tiếp tục đi lên sân thượng.

Gió lạnh vi vu thổi, tuyết bay lả tả, Dương Sở không mặc áo khoác đi qua đi lại để vừa sưởi ấm vừa gọi cho bạn trai Hứa Thiên Tuấn.

Điện thoại reo nhiều lần, cuối cùng cũng được bắt máy.

“A lô… ai đó?” Là một giọng nữ còn khàn vì ngái ngủ, mang theo âm thanh biếng nhác như đang làm nũng.

Dương Sở lập tức nhận ra người phụ nữ kia: “Nhạc Nha?” Nhạc Nha là bạn học cấp hai của Dương Sở, hai người đã làm bạn hơn mười năm nên phải nói cô đã quá quen với giọng nói này.

Người phụ nữ tự nhiên đáp: “Ừ.”

“Nha Nha” Hứa Thiên Tuấn kêu lên: “Em cầm nhầm rồi, đó là điện thoại của anh…”

Đầu dây bên kia cúp máy. 

Trong gió lạnh chỉ còn lại Dương Sở chưa kịp nói lời nào, cô hít một hơi thật sâu rồi nhìn ra xa.

Bên ngoài tòa nhà văn phòng này được bao quanh bởi những toà cao ốc khác, đại khái, nơi này thực sự chẳng có gì để ngắm.

Khi điện thoại của bạn trai được cô bạn thân bắt máy, trong đầu Dương Sở lóe lên hai sự việc. 

Đầu tiên là chuyện tháng trước Nhạc Nha đến Bắc Kinh chơi với cô, vì phải làm việc sáu ngày một tuần nên cô không thể đi cùng cô ấy được, cuối cùng việc này đã được giao cho Hứa Thiên Tuấn. Điều thứ hai cô nghĩ đến là hồi mới vào cấp hai, cô thường đến nhà Nhạc Nha gọi bạn dậy rồi cùng đi học, trên đường luôn mua một phần xíu mại để hai đứa chia nhau ăn, chiếc xíu mại cuối cùng bao giờ cũng nhường cho Nhạc Nha.

Không biết ở Bắc Kinh có chỗ nào bán xíu mại ngon nhỉ?

Ở tầng thấp hơn có vài con chim đen kêu quang quác bay ngang qua, cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Sở.

Hai phút sau, cánh cửa lên sân thượng bị ai đó mạnh tay mở ra.

“Này, cô định nhảy xuống đấy à?” Người vừa lên sân thượng hỏi to.

Dương Sở không thèm đáp.

“Tôi chưa từng thấy ai nhảy lầu bao giờ nên lên xem thử.” Người kia hình như đang cầm ly cà phê, vừa nói xong liền thong thả nhấp một ngụm.

Dương Sở đang bám ở lan can bỗng cắn răng, đạp mạnh chân, người lại nghiêng ra ngoài thêm một đoạn.

“Tôi đang lấy điện thoại” Dương Sở giơ thứ trong tay về phía người đàn ông: “Tiếc quá, tôi không định nhảy lầu đâu.”

“Lấy điện thoại?” giọng anh ta có vẻ không tin lắm.

Dương Sở gật đầu: “Ừ, lúc nãy có mấy con chim bay qua, tưởng phân chim sắp rơi trúng tay mình. Tôi hoảng quá nên làm rơi điện thoại vào chậu hoa ngoài ban công.”

“À.”

Ánh mắt anh ta dừng lại ở khuôn mặt cô.

Dương Sở biết chắc bộ dạng mình lúc này chẳng có gì là đẹp, có thể đoán vội là tóc tai rối bù, ánh mắt vô hồn, quầng thâm còn to hơn cả mắt. Cô cũng nhìn lại anh ta, người đàn ông này không giống những đồng nghiệp nam thường thấy trong công ty. Làn da anh rám nắng đều màu, mắt một mí, đồng tử màu nâu nhạt, đôi mắt trong trẻo nhưng lại sâu thẳm không nhìn thấu được.

Dương Sở là người đầu tiên đảo mắt đi chỗ khác.

Người đàn ông chủ động chào: “Xin chào, tôi là Vu Du, bộ phận kinh doanh.”

Dương Sở gật đầu, không nói tên mình mà quay người đi thẳng.

Quay lại văn phòng, hơi ấm khiến lý trí dần trở lại.

Đối với Dương Sở, là thân làm trâu làm ngựa cho công ty mà trong một ngày làm việc bình thường lại xảy ra chuyện riêng tư đặc biệt như thế này quả là hiếm có. Chỉ là thế giới tư bản vốn tàn nhẫn, không cho cô một khoảng trống nào để thở cả. 

Buổi chiều còn phải nộp phương án báo cáo nên Dương Sở bận đến mức đầu tắt mặt tối, chẳng còn tâm trí nghĩ ngợi lung tung. Đến chiều tối sau khi kết thúc cuộc họp lớn thì Dương Sở đã hoàn toàn quên sạch chuyện bạn trai ngoại tình. Đến tối, khi hai cuộc họp nhỏ kết thúc, lúc đồng hồ đã điểm 10 giờ thì thứ duy nhất còn đọng lại trong đầu Dương Sở lúc này chỉ là được về nhà nghỉ ngơi.

Bước lên tàu điện ngầm về nhà, Dương Sở tay nắm thanh vịn rồi lấy điện thoại ra. Cú rơi buổi trưa khiến màn hình nứt nghiêm trọng. Những mảnh vỡ kính tạo thành hình mạng nhện sắc lẻm, ngón tay cô do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không mở WeChat vì chỉ cần nhìn thanh thông báo đã đủ thấy lượng tin nhắn khổng lồ đang chờ cô trong WeChat rồi.

Nhạc Nha gửi 26 tin nhắn. 

Toàn là những dòng tâm sự dài dằng dặc không dấu chấm phẩy, tin cuối cùng gửi lúc 18:44, cô ta nhắn: [Cậu không trả lời mình là có ý gì…].

Hứa Thiên Tuấn chỉ gửi một tin, lúc 14:21 anh ta nhắn: [Nói chuyện đi?].

Dương Sở về đến nhà đã 23:47. 

Trong nhà tối om, Hứa Thiên Tuấn ngồi bất động trên sofa trong bóng tối. Anh ta ôm chiếc gối ôm, mái tóc rối bù, khuôn mặt đầy yếu đuối. Bình thường anh ta cũng sẽ ngồi đó nhưng thường là cầm điện thoại chơi game, lướt reel hay xem livestream, chứ không ngồi một cục im lặng như hôm nay.

Dương Sở bật đèn lên. 

Đôi mắt Hứa Thiên Tuấn lập tức hướng về phía cô nhưng cơ thể vẫn giữ nguyên tư thế, không đứng dậy. Sau khi vào nhà, Dương Sở nhanh nhẹn đem những chậu cây xanh vào trong phòng trước, sau đó thu quần áo phơi hôm qua vào, gấp gọn gàng rồi cất vào tủ của hai người.

Trước khi chuẩn bị đi tắm, Hứa Thiên Tuấn gọi cô lại. “Dương Sở, chuyện không phải như em nghĩ đâu, em phải nghe anh giải thích.”

“Được, để em đi tắm trước đã, anh sắp xếp lời lẽ đi, tắm xong chúng ta nói chuyện.”

Hứa Thiên Tuấn vỗ vào chỗ trống bên cạnh sofa, giọng nài nỉ: “Em qua đây trước đi được không?”

Dương Sở cũng không phải là không muốn trò chuyện, cô liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã mười hai giờ rồi. Trước một giờ cô phải lên giường ngủ, ngày mai bảy giờ rưỡi phải dậy đi làm.

“Hay là em vừa tắm, anh vừa đứng ngoài cửa nói chuyện với em được không?”

Vừa nói xong câu này, Dương Sở cảm nhận được khuôn mặt Hứa Thiên Tuấn tối sầm lại.

“Hoặc là lúc em sấy tóc sau khi tắm xong, chúng ta nói chuyện.”

Chiếc gối ôm bị ném xuống đất, Hứa Thiên Tuấn đứng phắt dậy, nghiến răng gọi tên cô: “Dương Sở, ý em là sao? Trong lòng em, chuyện này không quan trọng đến thế sao?”

Không ổn rồi, anh ta nổi giận rồi. 

Theo hiểu biết của Dương Sở về Hứa Thiên Tuấn, một khi đã lên cơn thế này, không nói chuyện một tiếng đồng hồ thì cuộc đối thoại sẽ không kết thúc, mà cô thì thực sự rất muốn đi ngủ sớm.

Dương Sở vắt chiếc khăn tắm lên vai, bắt đầu cho anh ta một sân khấu để giãi bày: “Nói đi, nói ngay bây giờ, anh bắt đầu giải thích đi.”

Anh ta mím môi, giọng nói đã mang theo chút nghẹn ngào: “Anh và Nhạc Nha không có gì, cô ấy đến nhà tìm em, em không có nhà, anh cho cô ấy vào. Em đừng hiểu lầm, giữa tụi anh không có gì xảy ra cả.”

“Ừ, em tin.”

Dương Sở nở một nụ cười thân thiện và chân thật.

Tâm lý Hứa Thiên Tuấn đã chuẩn bị cả ngày lời nói bị chặn lại bởi nụ cười này. Phản ứng của Dương Sở quá dứt khoát, dứt khoát đến mức anh ta khó mà hiểu nổi.

“Em thực sự tin anh sao?”

“Ừ, em tin.” Giọng cô còn kiên định hơn câu trước.

“Em còn chưa nghe anh kể rõ đầu đuôi câu chuyện mà đã có thể tin anh rồi sao?”

Dương Sở gật đầu mạnh mẽ.

Anh ta quan sát biểu cảm của cô, cố gắng hiểu rõ cảm xúc thật sự của cô lúc này: “Cả ngày hôm nay trong lòng em có rất nhiều suy đoán về anh, cũng rất muốn sau khi tan làm về nhà sẽ nói chuyện với anh ngay, đúng không?”

“Đúng vậy.” Cô trả lời ngay lập tức.

Hứa Thiên Tuấn nhìn về phía phòng tắm.

Ánh đèn màu cam từ phòng tắm chiếu ra, làm đôi mắt Dương Sở sáng lấp lánh, đó là ánh đèn sưởi đang bật. Vào thời điểm này năm ngoái, họ cùng nhau đến cửa hàng điện máy mua cái đèn này. Mùa đông tắm lạnh, anh ta nói mua nó sẽ tốn kém thêm nhiều tiền điện, tính Dương Sở vốn keo kiệt liền nói: “Không sao, chỉ cần bật lúc tắm thôi, dùng xong tắt ngay là được.”

Hứa Thiên Tuấn có thể nghi ngờ lòng tin của Dương Sở dành cho mình nhưng anh ta không bao giờ nghi ngờ sự keo kiệt của cô.

Vì vậy, anh ta nhận ra ngay rằng ưu tiên thực sự trong lòng Dương Sở quả nhiên chỉ là tắm rửa mà thôi. Cô nói “tin tưởng” một cách dứt khoát như vậy chỉ là để đối phó, chỉ muốn kết thúc cuộc trò chuyện này nhanh chóng.

Tắm rửa thì ngày nào cũng có thể tắm nhưng tình yêu của họ đã kéo dài ba năm rồi.

Trái tim như rơi xuống đáy vực, Hứa Thiên Tuấn cười lạnh một tiếng rồi nói: “Vậy thì em không nên tin đâu bởi vì anh thực sự đã ngủ với Nhạc Nha rồi.”

Anh ta chờ đợi Dương Sở phát điên lên, chờ cho tâm trạng cô biến thành cuồng phong vũ bão.

Với ý nghĩ trả thù mãnh liệt, anh ta gằn từng chữ một: “Anh đã ngủ với người bạn thân nhất của em, không chỉ mỗi hôm nay.”

Hoàn toàn không giả vờ nữa, Hứa Thiên Tuấn không còn che giấu sự bạc tình trong ánh mắt nữa.

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Ánh mắt anh ta không rời mắt khỏi Dương Sở.

Hãy sụp đổ đi, Hứa Thiên Tuấn nghĩ.

Dương Sở không nhịn được, bật cười thành tiếng.

“Em ở Bắc Kinh làm trâu làm ngựa, hai người ở Thượng Hải lại diễn một màn ái ân…”

Trên mặt cô hiện lên vẻ hiểu ra mọi chuyện, có châm biếm nhưng lại không có chút đau lòng hay ghen tuông nào như anh ta mong đợi.

“Được, em biết rồi. Em đi tắm đây.”

Dương Sở đi vào phòng tắm, không chút vướng bận.

Hứa Thiên Tuấn không chịu nổi sự sỉ nhục này nên anh ta lao đến tủ quần áo, gom hết quần áo của mình nhét vào túi. Xong xuôi mà Dương Sở vẫn chưa ra khỏi phòng tắm, anh ta lại quay về bàn làm việc của mình, thu dọn đồ đạc ở đó.

Vì động tác thu dọn quá nhanh chóng nên anh ta sớm đã thu xếp xong toàn bộ hành lý. Dù vậy, Hứa Thiên Tuấn vẫn lục đục khắp phòng, tiếp tục thu dọn cho đến khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.

Đúng lúc Dương Sở sắp bước ra, anh ta đứng ở cửa, lớn tiếng nói: “Anh đi đây!”

Dương Sở không đáp lại.

Anh ta lại hét vào phòng tắm: “Em nghe cho kỹ đây, anh sẽ không bao giờ quay lại nữa!”

Hứa Thiên Tuấn mang theo đủ thứ đồ đạc lớn nhỏ, cứ thế đứng ngoài cửa suốt mười phút liền. Khi cánh cửa nhà vệ sinh hé mở một khe hẹp thì anh ta lập tức dùng hết sức đóng sầm cửa chính lại, tuyên bố rời khỏi nhà.

Đứng đợi thang máy, Hứa Thiên Tuấn cố ý để dành thời gian cho Dương Sở đuổi theo. Anh ta vểnh tai lên nghe ngóng, phát hiện có tiếng bước chân vọng ra từ sau cánh cửa, càng lúc càng đến gần.

Bỗng một tiếng “Cách” vang lên từ ổ khóa.

Hóa ra Dương Sở đã khóa chặt cửa từ bên trong.

Bình luận

Leave a Reply