996 KHÔNG TIN TIÊN CÁ

996 KHÔNG TIN TIÊN CÁ – 02

Mang về nhà

Thật lòng mà nói, việc Hứa Thiên Tuấn rời đi hôm nay không nằm trong kế hoạch của Dương Sở.

Cô khá hài lòng với căn hộ họ đang ở hiện tại, một phòng ngủ một phòng khách, lại còn có ban công, hướng nam, mặt bằng vuông vắn, tiền thuê mỗi tháng 4500. Dương Sở ngủ trong phòng, Hứa Thiên Tuấn thường thức khuya chơi game nên sẽ ngủ ở phòng khách, hai người không ai làm phiền nhau, tiền thuê nhà và sinh hoạt phí chia đều mỗi tháng.

Biết rõ bạn trai ngoại tình đã là sự thật, Dương Sở vốn định đợi lúc rảnh rỗi sẽ thương lượng với anh ta xem là anh ta dọn đi hay mình đi, tiện thể tính rõ tiền thuê tháng này.

Suy nghĩ trên dựa trên lý trí nhưng Dương Sở không thể không thừa nhận, việc Hứa Thiên Tuấn rời đi sớm hơn dự kiến khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Trước khi ngủ, Dương Sở như thường lệ vo gạo rồi cài hẹn giờ nồi cơm điện.

Ngày mai đi làm thêm một ngày nữa, cuối cùng cũng đến ngày nghỉ quý giá nhất trong tuần, lúc đó hãy tính tiếp những chuyện phiền phức kia. Dương Sở thở dài, cô trở về phòng rồi nằm lên chiếc giường nhỏ của mình.

Tưởng chừng như vừa đặt lưng xuống, mới chỉ chợp mắt được một chút thì Dương Sở lại bị tiếng điện thoại rung đánh thức. Cô gắng mở mắt, với lấy điện thoại, thấy cuộc gọi là từ mẹ thì Dương Sở liền hắng giọng, ngay lập tức bắt máy.

“Sở à, dậy chưa con?”

Dương Sở liếc nhìn giờ hiện tại, vừa qua sáu giờ: “Dạ con dậy rồi. Có chuyện gì vậy mẹ?”

“Nhớ con quá nên gọi điện thoại chút.” Giọng mẹ nghe có vẻ khá phấn chấn.

Dương Sở ôm điện thoại, nhẹ nhàng nói: “Con cũng nhớ mẹ.”

“Tiểu Sở à, tháng này con có thiếu tiền không? Có thể gửi thêm chút tiền về nhà không?” Như thể chỉ là tình cờ nhắc đến, giọng mẹ cô rất tự nhiên.

—— Ba lại đến xin tiền mẹ à?

Trong khoảnh khắc phân vân giữa hỏi và không hỏi, Dương Sở chọn cách nuốt lời muốn nói vào trong.

“Được, cuối tháng con sẽ gửi về.”

Mẹ cười khúc khích, chủ đề quay về những câu chuyện phiếm hàng ngày: “Hôm nay con không đi làm chứ?”

“Con đi làm ạ.”

“Sao thứ bảy mà vẫn còn đi làm?”

“Thứ bảy con vẫn luôn đi làm mà…”

Trong cổ họng cô có vị tanh của máu không thể nuốt trôi, cô nói thêm vài câu với mẹ rồi vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện.

Mùa đông ở Bắc Kinh quá khô, cảm giác khó chịu sau khi thức dậy sớm không có gì lạ. Dương Sở quấn chăn bông đứng dậy, bước vào bếp rót nước uống. Nhìn qua cửa sổ bếp, vô số tòa nhà dân cư tắm mình trong ánh bình minh, tường xám mái trắng, nhà này nối tiếp nhà kia kéo dài đến tận chân trời.

Tuyết đêm qua chưa kịp tan mà sáng nay tuyết lại rơi.

Trời mờ sáng đã ra khỏi nhà, trời tối đen mới tan làm. 

23:00, Dương Sở điểm danh rời công ty.

Con phố đối diện ga tàu điện ngầm có các cửa hàng ăn uống san sát nhau: lẩu, nướng, gà rán, đủ các món ngon. Làm thêm đến giờ này nên Dương Sở cũng thấy hơi đói. Cô nghĩ ăn ở đây ít nhất cũng tốn bốn năm chục tệ, thôi về nhà nấu mì gói vậy.

Nghĩ vậy nhưng ánh mắt cô lại bị quầy xiên chiên hấp dẫn không chịu nổi. Quầy xiên chiên tỏa ra mùi thơm phức giữa tiết trời đông giá.

Tôm, đậu phụ khô, sụn gà, cà tím, khoai tây, các nguyên liệu tươi ngon được chiên vàng giòn rụm, rắc thêm bột ớt thì là, ngũ vị hương nữa thì…

Nuốt nước bọt ừng ực, Dương Sở giơ tay nói với chủ quán: “Cho tôi một phần xiên chiên đi.”

Thời gian không còn nhiều, rất có thể sẽ lỡ chuyến tàu cuối.

Dương Sở nhìn đồng hồ rồi quyết định ăn thật nhanh. Đang lúc cô ăn ngấu nghiến, bỗng nghe thấy tiếng “Rầm” từ phía xa khiến cô giật mình.

Có một người, thân hình to lớn, ngã dúi dụi trên nền tuyết ở góc phố.

Anh ta mặc áo phao màu đen, dáng người cao lớn nên rất nổi bật. Dương Sở thấy anh ta ngã rồi cứ thế ngồi yên trên đất, rất lâu không đứng dậy.

Cô nhìn thêm vài giây, nhận ra đó là đồng nghiệp từng gặp trên sân thượng, hình như tên là… Vu Du?

Khuôn mặt người đàn ông ánh lên màu hồng bất thường.

Khi anh ta ngẩng lên, ánh mắt mơ màng chiếu thẳng vào cô.

Dương Sở suýt sặc vì đồ ăn.

Liếc nhìn đồng hồ, chết rồi, sắp lỡ chuyến tàu cuối. Cô vội vàng ăn nốt mấy miếng khoai tây còn lại rồi ba chân bốn cẳng chạy về phía tàu điện.

Khi đi thang máy xuống tầng, Dương Sở cứ nghĩ mãi về chuyện vừa thấy: “Chắc anh ta say rồi.” Cô nghe nói hôm nay bộ phận kinh doanh đi team building, chắc đồng nghiệp bên đó sẽ tới đón anh ta sau.

Dương Sở chạy hết sức nhưng vẫn bị nhân viên chặn lại trước cửa an ninh, chuyến tàu cuối đã rời đi. Bất đắc dĩ, cô đành phải quay lại để đón xe buýt.

Trên bầu trời đêm có mấy bông tuyết rơi lả tả. Dương Sở đội mũ kín, nửa khuôn mặt giấu dưới lớp khăn quàng.

Tuyết rơi khá to, cô bước vài bước về phía trạm xe buýt mà trong lòng thấy hơi bất an. Cuối cùng, Dương Sở quyết định quay ngược hướng, đi về phía con đường đối diện nhà ga tàu điện ngầm ban nãy.

——Thôi thì đi xem thử xem anh ta đã được đón đi chưa vậy.

Từ xa, cô đã thấy một khối đen lớn ngồi ở chỗ cũ.

Bông tuyết dừng ở mái tóc ngắn màu đen. Anh ôm chặt đôi chân, ngồi bất động trên lề đường, dáng vẻ trông ngờ nghệch như một chiếc bánh quy gấu phủ đầy đường.

Dương Sở cúi xuống thì ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

“Anh ổn không? Cần tôi gọi xe đưa anh về không?”

Ánh mắt Vu Du đờ đẫn, như không nghe thấy.

Cô kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: “Nhà anh ở đâu?”

Anh bật ra một âm tiết: “Hải…”

Để nghe rõ hơn, Dương Sở áp sát tai vào.

Ánh mắt anh chợt lấp lánh, hàng mi dài khẽ rủ xuống phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo như băng. Đôi mắt nâu nhạt trong chốc lát biến thành sắc xanh băng giá lấp lánh. Lúc này Dương Sở còn đang cố gắng nghe xem anh muốn nói gì nên hoàn toàn bỏ lỡ khoảnh khắc ấy.

“Nhà anh ở Hải Điện phải không? Khu nào ở Hải Điện, khu dân cư chỗ anh ở tên là gì?”

Vu Du líu lưỡi sửa lại: “Nhà tôi ở, dưới biển.”

“…”

Xem ra anh ta say đến mức không còn tỉnh táo nữa rồi. 

Dương Sở tìm cách khác.

“Anh có mang điện thoại không? Đồng nghiệp có biết nhà anh ở đâu không? Tôi không có số của đồng nghiệp phòng anh nên cần dùng điện thoại của anh để gọi.”

“Bây giờ khách sạn đều yêu cầu chứng minh thư mới nhận phòng. Tôi không mang theo, không thể giúp anh đặt phòng được. Anh có mang theo chứng minh thư không?”

Vu Du cúi đầu, không trả lời được câu nào. Phát hiện túi áo khoác anh mở rộng, cô thẳng thừng thò tay vào túi áo anh.

Túi quần trống rỗng.

—— Hay là bây giờ giả vờ không nhìn thấy anh ta, bỏ đi còn kịp không?

Dương Sở xấu hổ cố bước đi nhưng phát hiện mình không thể nhúc nhích.

Không biết từ lúc nào, anh ta đã nắm chặt tay áo. Cô giật lại không được, dùng hết sức kéo cũng chỉ khiến anh ta lay động theo.

Thái dương co giật vì căng thẳng, Dương Sở nhìn kẻ phiền phức đang cười ngốc nghếch bên cạnh mà vật lộn với mớ suy nghĩ bòng bong trong đầu hết gần 10 phút. Giờ phút này cô chỉ có thể nghĩ được một phương án vừa hợp lý vừa đáng ghét: đưa anh ta về nhà, đằng nào cũng có một cái giường trống cho anh ta ngủ.

Nhưng đây là người lạ, nói đúng hơn là một gã đàn ông xa lạ, đưa về nhà thì rõ ràng không ổn và nguy hiểm. Hơn nữa, ngày mai là ngày nghỉ duy nhất trong tuần, Dương Sở còn vốn định ngủ nướng đến chiều cơ mà.

Chỉ là trước mắt, ngoài việc bỏ mặc anh ta ở đây thì đưa về nhà có vẻ là lựa chọn đỡ phiền phức nhất…

Xe Dương Sở đặt đã tới.

Tay áo cô trở thành chiếc còng sắt gắn kết hai người. 

Dương Sở bước tới, Vu Du cũng bước tới; cô dịch sang bên, anh cũng dịch theo, nhân tiện dính sát hơn. Nhờ vậy, đưa Vu Du lên xe chẳng tốn chút công sức nào vì anh vẫn siết chặt tay áo cô, ngồi trong xe cũng không chịu buông ra dù một giây, như biết Dương Sở đang tính toán cách bỏ rơi mình suốt đường đi.

“Tỉnh rượu xong anh sẽ trả tiền xe cho tôi chứ? Anh sẽ trả đúng không?” Gọi xe về nhà đắt quá, Dương Sở đau lòng vô cùng.

Nghe cô nói chuyện, Vu Du dựa đầu vào cửa cố nhướng mí mắt.

Trong xe taxi mở máy sưởi ấm áp, anh như một cái xác sống được rã đông, ngôn ngữ và cơ thể dần trở nên linh hoạt hẳn.

“Tiền… sao đủ báo đáp em cơ chứ?”

Anh cảm động sờ “mặt” Dương Sở, “Em đưa anh về nhà, em là người tốt. Người tốt ơi, anh sẽ khóc cho em một chuỗi ngọc trai.” 

“Mặt” Dương Sở phẳng lì lạnh ngắt, sờ đâu cũng trơn tuột.

Thấy Vu Du cứ mê mẩn sờ mó chùi kính xe nên cô không nỡ ngắt niềm vui của anh, Dương Sở thuận miệng hỏi theo.

“Sao, anh là người cá hay sao mà biết khóc ra ngọc trai?”

Vu Du trợn mắt, miệng há hốc.

Anh ta vội vàng dùng tay che miệng Dương Sở thì thầm với cô một cách lén lút: “Đúng vậy, tôi chính là tiên cá đó, chuyện tôi đến thế giới loài người là bí mật tối mật, tuyệt đối không được để người khác biết.”

Dương Sở lạnh lùng gật đầu: “Ừ, vậy thì anh đừng nói nữa đi.”

“Có ai hiểu được nỗi khổ giữ bí mật đâu chứ? Người tốt, cô có hiểu không?”

Vu Du chùi kính chính thức rút lui, Vu Du ba hoa lên ngôi.

“Mỗi ngày tiếp xúc với con người, tôi đều căng thẳng chết đi được. Chim hót hoa thơm cô biết không? À không, điều tôi muốn nói chẳng liên quan gì đến cái đó đâu.”

“Khái niệm về con người trong thế giới tiên cá là gì, chính là… loài người là một loài quái vật sống trong truyền thuyết, chúng ăn tất cả mọi thứ, thậm chí ăn cả tiên cá bọn tôi luôn. Khi những đứa tiên cá nhỏ không chịu ngủ, người lớn thường dọa chúng: ‘Nếu không ngủ thì con người sẽ đến ăn thịt đó. Con người sẽ thái lát, chấm xì dầu rồi ăn sống’.

Lũ tiên cá nhỏ sợ đến mức không dám nhúc nhích, nhắm chặt mắt suốt đêm không dám mở. Tôi lớn lên bằng những lời dọa như vậy đó mà giờ đây lại phải ngày ngày đi làm tiếp xúc với con người, cô thấy tôi có đáng thương không?”

Mặt mày Dương Sở không biểu cảm, còn anh tài xế phía trước bật cười to.

“Em gái, bạn trai em uống bao nhiêu mà say thế, buồn cười quá.”

“Haha.” Dương Sở ngượng ngùng giải thích: “Anh ấy không phải bạn trai em, là đồng nghiệp thôi.”

“Tôi không phải đồng nghiệp!” Vu Du vô cùng bất mãn, lập tức cắt ngang lời cô: “Tôi là người cá, xin hãy nhớ kỹ thân phận của tôi!”

Cô bị anh ta làm ồn đến nhức cả đầu: “Được rồi, anh im lặng dùm tôi một lúc đi người cá ơi!”

“Mặc dù, ngoại hình tôi không giống với tiên cá trong tranh lắm. Mặc dù nhìn tôi hơi đen và lực lưỡng nhưng tôi là một tiên cá đích thực. Người tốt, cô phải tin tôi chứ. Tôi thích tắm nắng, tôi thích ăn hải sản, tôi là một tiên cá rất khỏe mạnh…”

Yết hầu anh ta cuộn lên cuộn xuống, gắng gượng nuốt trôi cơn buồn nôn.

Vu Du tiếp tục lẩm bẩm: “Mỗi người một vẻ, tiên cá chúng tôi cũng có người mập người ốm, tôi…”

Liếc thấy anh ta sắp nôn, trong đầu Dương Sở đã lên kế hoạch từ trước, lúc này cô liền nắm bắt thời cơ.

Cô bình tĩnh giơ tay lên, nhanh chóng dùng khăn quàng của anh ta nhét chặt miệng anh ta lại.

Cảm ơn trời đất, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại rồi.

Bình luận

Leave a Reply