996 KHÔNG TIN TIÊN CÁ

996 KHÔNG TIN TIÊN CÁ – 03

Mèo mả gà đồng

Chủ nhật.

Hứa Thiên Tuấn ngồi trên ghế dài hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, rồi lại lần nữa mở điện thoại lên.

Giao diện trò chuyện WeChat giữa anh ta và Dương Sở dừng lại ở tin nhắn “Nói chuyện đi?” mà anh ta gửi hôm trước, cô chẳng thèm không hồi âm thêm nữa.

[Dương Sở có tìm em không?] Hứa Thiên Tuấn hỏi Nhạc Nha.

Nhạc Nha trả lời rất nhanh: [Không].

Hôm đó bản thân anh ta bốc đồng nên mới bỏ đi mà Dương Sở không đuổi theo, bây giờ Hứa Thiên Tuấn đã hối hận rồi. Nếu anh ta kiên nhẫn giải thích rõ ràng với cô thì chắc chắn sẽ mọi chuyện sẽ không đến mức như bây giờ.

Hôm nay là ngày nghỉ của Dương Sở, theo hiểu biết của Hứa Thiên Tuấn về cô thì trăm phần trăm cô đang ở nhà. Anh ta định làm một bữa brunch tình yêu đầy bất ngờ, đợi Dương Sở thức dậy nhìn thấy chắc chắn sẽ vô cùng cảm động, biết đâu có thể tha thứ cho anh ta ngay tại chỗ.

Thấy thời gian cũng đã khá, Hứa Thiên Tuấn dập tắt điếu thuốc, đi lên lầu.

Mật khẩu cửa không đổi, anh ta mở cửa thành công, cảm thấy tỷ lệ thắng hôm nay lại tăng thêm vài phần.

Bước vào nhà, Hứa Thiên Tuấn vô thức nín thở khi nhìn thấy có người đang ngủ trên giường của mình. Tiến thêm một bước nữa, lại thấy người trên giường đang đắp chiếc áo khoác của Dương Sở… Phải chăng do cô nhớ anh ta quá nên mới ra đây ngủ trên giường của anh ta?

Cảm giác ấm áp vừa dâng lên trong lòng Hứa Thiên Tuấn thì người trên giường bỗng bật dậy.

Không phải là cô bạn gái nhỏ như Hứa Thiên Tuấn mong đợi mà là một gã đàn ông lạ mặt cao to lực lưỡng.

“Anh là ai?” Vu Du cảnh giác nhìn kẻ xâm nhập.

“Câu này nên để tôi hỏi anh mới phải!” Hứa Thiên Tuấn nâng cao giọng, làm cho giọng gần như lạc đi: “Anh là ai? Tại sao lại ngủ trên giường tôi?”

Vu Du vén chăn, rời khỏi giường.

Hứa Thiên Tuấn phát hiện ra một chuyện còn động trời hơn, gã đàn ông này không mặc quần mà chỉ mặc mỗi quần lót! 

Chưa kể, điều khiến anh ta càng tức giận hơn là khi người đó đi tới trước mặt thì thậm chí còn cao hơn anh ta cả một cái đầu.

“Anh không mặc quần! Thật là vô liêm sỉ!”

Vu Du bật cười, lười biếng đáp lại: “Ờ, thì sao?”

Sợi dây lý trí trong đầu đứt phựt, Hứa Thiên Tuấn lập tức nổi giận, anh ta vung nắm đấm thẳng vào mặt Vu Du…

Dương Sở bị đánh thức bởi một trận ồn ào đồ đạc rơi vãi loảng xoảng.

Vì tối qua quá mệt mỏi nên cô ngủ say như chết. Sau khi đưa Vu Du về nhà, anh ta vẫn nắm chặt tay áo cô không chịu buông, còn nhất định muốn “báo ơn” bằng cách cho cô xem chiếc đuôi tiên cá của mình. Dương Sở vội vã sử dụng tuyệt kỹ thoát xác trước khi anh ta kịp cởi quần, cô để lại áo khoác cho anh ta nghịch rồi lẻn về phòng. Cửa phòng ngủ khóa chặt, Dương Sở đeo bịt tai chống ồn vào rồi ngủ một mạch đến trưa.

Khi Dương Sở vội vã khoác áo ra phòng khách thì cô chứng kiến ngay một cảnh tượng chấn động.

Vu Du một tay nắm cổ áo Hứa Thiên Tuấn, trông như đang xách một con gà con. Hứa Thiên Tuấn chân không chạm đất, mặt đỏ bừng, đang giãy giụa cố đấm vào không khí.

Thấy Dương Sở xuất hiện thì Hứa Thiên Tuấn lập tức chất vấn lớn tiếng: “Thằng này là ai đây?”

“Chào buổi sáng, Dương Sở.” Vu Du thả Hứa Thiên Tuấn ra, bắt chước anh ta gọi tên cô, nở nụ cười rạng rỡ.

Dương Sở thở dài, cô nhận ra: ngày nghỉ mà cô mong đợi sau sáu ngày làm việc dài đằng đẵng của cô sắp bị phá hỏng.

_

Hứa Thiên Tuấn và Dương Sở ngồi ở hai đầu ghế sofa.

Anh ta khoanh tay, ánh mắt liếc nhìn đầy giận dữ hướng về Vu Du đang đứng uống nước trong bếp. Vu Du cũng chẳng khách khí, làm điệu bộ xách lên một cách khiêu khích.

Dương Sở không có hứng thú để xem hai đứa học sinh tiểu học cãi vã, cô đi thẳng vào vấn đề với Hứa Thiên Tuấn: “Hôm nay anh đến làm gì? Lần trước anh nói sẽ không quay lại nữa mà?”

“Tôi đến lấy đồ của mình.” Anh ta bịa ra một lý do, rồi nhanh chóng sửa lời: “Không đúng! Đây là nhà tôi, chúng ta chưa chính thức chia tay thì tôi muốn quay lại lúc nào cũng được!”

Lời nói này thật quá buồn cười. Dương Sở nhướng mày: “Anh ngủ với bạn thân nhất của tôi, anh nghĩ chúng ta còn có thể không chia tay sao? Anh xem tôi là cái gì?”

Hứa Thiên Tuấn bị cô hỏi đến đứng hình.

Dương Sở là người hiền lành nhất mà Hứa Thiên Tuấn từng biết. Thời đi học, cô là một cô gái ngoan ngoãn, quy củ, vì dễ bảo dễ sai nên mọi người thích nhờ vả cô bất kể chuyện lớn nhỏ mà cô chẳng bao giờ so đo, lặng lẽ hoàn thành mọi việc, chưa từng làm phiền ai. 

Hai người bọn họ bên nhau ba năm, Hứa Thiên Tuấn chưa từng thấy cô nổi giận, ngay cả ba mẹ anh là những người khó tính nhất mà cũng rất hài lòng với tính cách trầm tĩnh của Dương Sở, nhận xét cô là mẫu người phù hợp để kết hôn.

Chính cái tính cách bằng phẳng như mặt nước hồ thu này, theo thời gian lại khiến Hứa Thiên Tuấn sinh lòng khác. Suốt ngày đối diện với cô, chẳng khác nào đối diện với khúc gỗ mục, vũng nước tù. Con người Dương Sở không thể mang đến chút xáo trộn nào cho cuộc sống của anh ta. Ngay cả khi Hứa Thiên Tuấn cố tình gây chuyện để cãi vã thì phần lớn thời gian cô chỉ bình thản đáp lại: “Được, anh muốn thế nào thì tùy anh.”

Ngoại tình với Nhạc Nha – bạn thân của Dương Sở, chỉ là cách anh ta tìm kiếm chút kích thích cho cuộc sống. Hứa Thiên Tuấn chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay Dương Sở, trước giờ vẫn luôn cho rằng cô sẽ không vì chuyện này mà rời bỏ anh ta.

Nghĩ đến đây, trong lòng anh ta bỗng dâng lên cảm giác ấm ức.

“Sao, chỉ biết trách tôi thôi à? Cô chẳng phải đã sớm có người khác rồi sao? Tôi vừa đi thì anh ta đã lên giường tôi ngủ. Còn tôi thì ngủ với bạn thân cô, chẳng phải hợp ý cả hai người sao?”

Giải thích hiểu lầm này thật phiền phức, Dương Sở liếc nhìn Vu Du.

Anh lập tức nhận được ánh mắt cô, vội đặt cốc nước xuống rồi bước đến trước ghế sofa, đối diện Hứa Thiên Tuấn nói to: “Nè, quần anh đâu? Tối qua cởi vội quá, giờ tìm mãi không thấy.”

Gửi ánh mắt cho nhầm người rồi. Muốn giải thích thì Vu Du đã giải thích từ lâu, anh còn cố ý lảng vảng ở đây cốt chỉ để xem kịch vui thôi.

“Quen biết bao năm nay, không ngờ cô lại là loại người như thế.” Hứa Thiên Tuấn nghiến chặt hàm: “Cái đồ mèo mả gà đồng.”

Dường như khá thích thú với danh xưng mới lạ này, Vu Du nháy mắt với Dương Sở.

Dương Sở chẳng buồn bẽ mặt Hứa Thiên Tuấn vì tội vu oan, cũng chẳng muốn đào sâu thêm mâu thuẫn.

Cô quá mệt và quá lười, chỉ mong Hứa Thiên Tuấn và Vu Du mau chóng rời đi, trả lại sự yên tĩnh cho căn nhà để cô có thể ăn chút gì đó rồi ngủ bù tiếp.

Thế là cô nói: “Anh đã nghĩ vậy thì tôi cũng đành chịu.”

Hứa Thiên Tuấn thở ra một hơi nặng nề.

Anh ta chăm chú nhìn gương mặt lạnh lùng như băng đối diện, khoảnh khắc này anh mới nhận ra mình chưa từng thực sự hiểu Dương Sở.

“Lần trước, em chọn đi tắm thay vì nói chuyện với anh. Lần này, em chọn không giải thích gì cả. Có phải cho dù anh có thế nào cũng không lay động được cảm xúc của em không?”

Hứa Thiên Tuấn vốn tưởng rằng sự dễ tính của cô là vì cô yêu anh, vì cô bị anh nắm thóp, nào ngờ đâu sau bao nhiêu năm quen biết, bao nhiêu năm yêu đương, có lẽ trái tim cô chưa từng mở cửa cho anh ta nên cô mới luôn bình tĩnh, luôn điềm nhiên trước mọi biến cố như vậy.

Nhận ra điều này khiến Hứa Thiên Tuấn càng thấy bức bối khó chịu, mọi cảm xúc phức tạp trong lòng anh ta co thắt lại thành một khối.

“Em có từng quan tâm đến anh chưa? Anh ngoại tình là anh sai nhưng nếu không phải vì em bỏ mặc tình cảm của chúng ta thì anh có đến nông nỗi này không? Em có từng trân trọng mối tình của chúng ta bao giờ chưa? Đối với em, anh chẳng là gì hết sao?”

Dương Sở chán ngán đếm gạch trong đầu. Điều cô khâm phục nhất ở Hứa Thiên Tuấn chính là năng lượng dồi dào, không hiểu sao ngày nào anh cũng có sức diễn nhiều trò đến thế. Phần cô đã xong từ lâu, vậy mà anh ta vẫn còn bao nhiêu điều để nói.

“Dương Sở, chúng ta yêu nhau ba năm cơ mà! Tròn ba năm! Giờ chia tay, em không buồn chút nào hay sao? Anh rất muốn hỏi em, mấy ngày qua, em có khóc vì anh không?”

Thấy Hứa Thiên Tuấn ngày càng kích động, cô gắt gỏng ngắt lời anh.

“Tôi khóc thì anh sẽ vui à?” Thái độ của Dương Sở lạnh lùng hơn cả người ngoài cuộc.

Hứa Thiên Tuấn bối rối không biết nên gật hay lắc đầu.

Cô nhìn anh, đôi mắt đen như vực sâu tĩnh lặng. Bên trong đôi mắt đó trống rỗng, không vui không buồn. Chớp mắt mạnh một cái, khi mở ra, đôi mắt cô đã ngay lập tức ngập tràn nước mắt. Với tư thế sẵn sàng trình diễn, Dương Sở ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt tròn vo rơi ra khỏi khóe mắt.

Hứa Thiên Tuấn không chịu nổi nữa.

Trước khi anh ta lao ra khỏi cửa, cô vội nhắc: “Khi nào tiện anh nhớ chuyển khoản tiền thuê tháng này cho tôi đó! Cứ tính theo số ngày anh ở là được.”

“Còn lâu!”

Hứa Thiên Tuấn giận dữ ngút trời, chỉ muốn tìm câu nói nào đó áp đảo được cô.

“Cô có biết vì sao tôi ngoại tình không?”

Dương Sở không nói gì.

Anh ta gào lên: “Bởi vì con người cô âm trầm lạnh lẽo đến mức người chết còn có hơi người hơn cô! Ở bên cô tôi buồn chán đến phát điên lên được!”

Cánh cửa đáng thương một lần nữa bị đóng sầm với tiếng “Ầm—” vang dội, rung đến mức tường cũng chấn động theo.

Sự yên tĩnh đã được trả lại cho căn phòng.

Không biết từ lúc nào, Vu Du đã pha xong trà.

Tách trà được đẩy đến bên tay Dương Sở.

Lúc này Vu Du chỉnh tề trong bộ đồ gọn gàng thảnh thơi dựa vào ghế sofa, tay nghịch cây xanh cô nuôi. Anh ta đúng là không coi mình là người ngoài, thoải mái đi lại lắc lư trong nhà cô.

Cô nhấc tách trà lên, hỏi anh: “Vui mắt chưa?”

Vu Du vui vẻ gật đầu.

“Người đó đã cứu mạng cô sao, tại sao cô lại phải nhẫn nhịn hắn?”

“Tại sao cô lại ở bên hắn, mà lại còn suốt ba năm trời?”

“Cô muốn nhảy lầu vì có một người như thế trong nhà mình phải không?”

Cô tự giễu như đùa: “Anh thấy người đó chẳng ra gì, cũng không hiểu sao tôi có thể nhẫn nhịn lâu đến vậy. Có khi nào là bản thân tôi cũng chẳng ra gì không?”

Vu Du không nghĩ vậy. 

Chỉ là thái độ tự ghét bản thân lộ ra trong lời nói của cô khiến anh khá ngạc nhiên.

Dương Sở nếm thử trà Vu Du pha, khác với bình thường, cảm giác kỳ lạ, hơi ngọt ngọt, bên trong có bỏ đường trắng. Càng uống càng thấy ngon miệng, cô lấy bánh quy từ bàn trà ra ăn kèm, bất ngờ là rất hợp vị.

Thấy cô ăn ngon lành, anh rất tự nhiên tiến lại gần.

Giấu bánh quy đi chỗ khác, Dương Sở đánh giá về tất cả hành vi vô tư của anh trước đó: “Tôi và anh chỉ là người lạ. Đồng nghiệp, anh hơi quá rồi đó.”

Cuối cùng, Vu Du ngồi thẳng dậy, thu lại dáng vẻ không đứng đắn của mình.

“Tối qua cảm ơn cô. Tôi chưa từng uống rượu nên không biết tửu lượng của mình, làm phiền cô rồi.”

“Tiền taxi hôm qua, tiền phòng nghỉ, cùng quần áo… tay áo khoác của cô bị tôi kéo hai bên không đều nhau đều phải đền cho cô đầy đủ.”

Lúc lịch sự thì nom anh ta cũng khá đáng sợ, nếu khóe miệng không dính vụn bánh quy thì có lẽ sẽ thuyết phục hơn.

—— Ăn vụng lúc nào thế nhỉ? Động tác nhanh thật.

“Cho tôi tiền xe là được. Cái áo khoác đó tôi mặc mấy năm rồi, chẳng đáng bao nhiêu.” Dương Sở tuy keo kiệt nhưng cũng tới nỗi sẽ giở mấy cái  mánh khoé vặt vãnh để chiếm hời của người khác.

Vu Du gật đầu: “Năm nghìn có đủ không?”

Dương Sở nghi ngờ tai mình có vấn đề: “Hả?”

“Còn nữa, người đàn ông đó đã chia tay và dọn đi rồi phải không, tôi có thể thuê chỗ ở đây không?”

Dương Sở hoàn toàn không theo kịp tốc độ chuyển đề tài của anh ta: “Hả???”

“À này” anh lại nghĩ ra: “Để cảm ơn vì đã giúp đỡ hôm qua, tối nay tôi có thể mời cô đi ăn không?”

Vừa nói, anh thoải mái lấy lại gói bánh quy bên tay cô.

“Phần còn lại tôi mua nhé, lát nữa trả thêm cô một trăm, thế thì không quá giới hạn chứ?”

Một trăm đồng có thể mua một trăm gói bánh quy soda rẻ tiền, mà gói bánh trên tay anh hiện chỉ còn ba cái. Thấy cô không từ chối, anh ồm ồm ăn sạch một hơi.

Đầu óc quay cuồng với vô số dấu hỏi, Dương Sở vội vàng chọn ra tám chữ từ đống câu hỏi hỗn độn trong đầu mình:

“Chào đại gia, tối nay ăn gì ạ?”

Bình luận

Leave a Reply