Phòng trà
Tiếng chuông báo thức ngày thứ Hai vang lên.
Đêm qua Dương Sở ngủ khá ngon, cô đã mơ. Có vẻ đó là một giấc mơ vui nhưng cô không nhớ rõ nội dung giấc mơ đêm qua là gì.
Dương Sở tắt chuông báo thức rồi bật dậy ngay lập tức không chút do dự, như một kẻ sát nhân máu lạnh vô cảm.
Dương Sở chưa bao giờ đi trễ, dù là đi làm hay đi học. Không phải vì cô nghiêm khắc với bản thân hay yêu thích công việc, mà cô luôn có một cảm giác bất an mơ hồ, cảm thấy chỉ cần bản thân mắc một sai lầm nhỏ là sẽ bị đuổi việc ngay.
Thay quần áo xong, mở cửa phòng, Dương Sở bất ngờ phát hiện Vu Du đã dậy sớm hơn cô.
Anh đã bày bát đũa trên bàn ăn: “Tôi có mua bánh quẩy và sữa đậu nành, chúng ta cùng ăn nha.”
“Không cần đâu, tôi có đồ ăn sáng rồi” Dương Sở chỉ vào nồi cơm điện: “Mỗi sáng tôi đều hẹn giờ nấu cơm ngũ cốc rồi.”
Vu Du gật đầu: “Bánh quẩy có thể ăn kèm với cơm, tôi đã mua phần của cô rồi.”
Đã nói đến mức này mà còn từ chối nữa thì cũng không phải phép cho lắm.
“Được, vậy cảm ơn anh. Anh ăn trước đi, tôi đi đánh răng đã.”
Dương Sở bóp kem đánh răng, đưa bàn chải vào miệng, không ngờ Vu Du lại xuất hiện lần nữa. Anh cầm theo cốc và bàn chải của mình: “Thấy cô đánh răng tôi mới nhớ, tôi cũng chưa đánh răng.”
Thế là họ đứng cạnh nhau trong nhà vệ sinh chật hẹp.
Không gian trước bồn rửa chật chội, hai người co ro chen chúc, cùng chăm chỉ đánh răng một cách ngốc nghếch, hai miệng đầy bọt kem giống nhau.
Dương Sở có một cảm giác khó tả: hình như từ lúc dậy đến giờ, Vu Du trở nên kỳ lạ vô cùng, cứ như anh đang cố tình bám theo cô vậy.
Nhưng nghĩ lại, cô cũng có thể hiểu. Đây chắc là bất tiện khi sống chung với đồng nghiệp, giờ đi làm của họ giống nhau nên sẽ dậy cùng giờ, dùng nhà vệ sinh cùng lúc, không thể nhường nhau không gian riêng như bạn cùng phòng bình thường.
Đến bữa sáng, Dương Sở không thể biện minh cho Vu Du nữa.
Anh ta đúng là có gì đó kỳ lạ mà! Đây không phải ảo giác!
Trên bàn ăn, Vu Du ngồi ở phía đối diện, chống cằm nhìn chằm chằm vào cô, hoàn toàn không động vào phần ăn sáng mình mua.
Dương Sở cúi đầu ăn vội, cố nhớ xem mình có làm gì phật ý anh ta không. Chỉ cần suy nghĩ một chút thì quả nhiên đã nghĩ ra.
“À, số tiền anh chuyển thừa, tôi đã hoàn lại cho anh tối qua rồi. Có lẽ anh không để ý nên chưa nhận tiền.”
“Ừ.” Vu Du thu lại ánh mắt.
Thấy anh cuối cùng không còn đờ đẫn nữa mà cắm ống hút uống sữa đậu nành, Dương Sở thở phào nhẹ nhõm. Cô thầm nghĩ: Hóa ra chiếm hời của người khác không tốt, nhưng cái tên Vu Du này cũng thật đáng ghét, tự mình ra vẻ hào phóng chuyển thừa tiền, xong xuôi lại còn cố ý nhắc khéo để cô trả lại, đúng là cái đồ kỳ lạ.
_
Vu Du cố tình bám theo Dương Sở.
Giấc mơ đêm qua khiến anh vô cùng thất bại.
Vu Du không phải là hạng người cá bình thường. Anh là người cá tinh nhuệ, trải qua hai mươi năm đào tạo đặc biệt, có chứng chỉ hành nghề đàng hoàng. Nói ngắn gọn, anh chính là hàng ngũ lính đặc chủng tinh anh nhất trong tộc người cá.
Anh tự cho rằng bản thân mình đã hiểu rõ Dương Sở nhưng lại bị cô lừa gạt trong giấc mơ đêm qua.
Đây quả là một nỗi nhục lớn.
Xuất quân bất lợi, anh phải nhanh chóng điều chỉnh kế hoạch tác chiến.
Trước tiên, anh cần hiểu thêm về Dương Sở trong cuộc sống và công việc hàng ngày, để tiện đưa ra phán đoán trong giấc mơ của cô.
Thứ hai, anh sẽ thân thiết với cô hơn, đối xử tốt với cô hơn, biết đâu cô sẽ sẵn lòng giúp anh làm việc trong mơ.
Chỉ trong một bữa sáng ngắn ngủi, anh đã cập nhật thêm hai điều về Dương Sở: thích dùng kem đánh răng hương trái cây; không thích ăn cơm gạo lứt nấu bằng nồi cơm điện hẹn giờ nhưng vẫn ăn hết.
Hai người họ cùng nhau đi tàu điện ngầm, đến nơi làm việc là công ty trang trí nội thất.
Vu Du cố ý đi vòng qua xem chỗ ngồi của Dương Sở. Cô là nhà thiết kế đồ họa thuộc bộ phận thiết kế, còn bộ phận kinh doanh của Vu Du tình cờ ở cùng tầng với cô.
Dương Sở không có tâm trạng lang thang khắp nơi như Vu Du.
Cô không hiểu tại sao anh ta lại lén lút áp mặt vào cửa kính phòng mình nhưng cô cũng không rảnh để ý. Vừa vào công ty, điện thoại đã nhận được tin nhắn từ phòng nhân sự, Dương Sở vội đeo thẻ nhân viên rồi đi đến phòng nhân sự.
Quản lý phân cho Dương Sở một thực tập sinh.
Cô bé thực tập sinh trông hiền lành trầm tính, có đôi mắt to ngây thơ chớp chớp, khoảng hơn hai mươi tuổi. Có lẽ vì Dương Sở trông nghiêm túc quá khiến cô ấy hơi căng thẳng, biểu cảm của cô nàng giống như cô bé quàng khăn đỏ lạc vào rừng.
Dương Sở thấy cô gái này quen quen, liền nhìn thêm hai giây rồi chợt nhớ ra: Hôm đó khi lên sân thượng gọi điện, cô đã bắt gặp tổng giám đốc đang nói chuyện với ai đó ở cầu thang, chính là nữ sinh này.
Quản lý nhân sự đẩy nhẹ thực tập sinh về phía trước: “Dương Sở, em và em ấy là đồng môn đó nên em hướng dẫn cho em ấy nha.”
“Chào chị Dương, em tên Hồ Duyệt Oánh, chị gọi em là Tiểu Oánh cũng được.” Cô bé định bắt tay Dương Sở nhưng lại không tự tin nên bàn tay co quắp lại như cái chân gà.
Trong đầu Dương Sở đã hình dung ra cảnh nếu mình nói: “Quản lý ơi, em bận không xuể rồi, không có thời gian hướng dẫn thực tập sinh đâu” thì quản lý chắc chắn sẽ đáp lại: “Vậy càng tốt, để em ấy giúp cô chia sẻ công việc.”
Làm công ăn lương thì có tư cách gì mà lựa chọn chứ?
Cô từ từ nắm lấy bàn tay co quắp đối diện.
“Được rồi, Tiểu Oánh, đi theo chị nha.”
Cô nàng thực tập sinh ngoan ngoãn đi theo Dương Sở.
Cứ thế, từ sáng đến chiều, bất kể Dương Sở đi họp hay vào nhà vệ sinh, cô bé đều bám sát theo.
Tiểu Oánh căng thẳng quá mức, thế này thì không thể trụ đến tối được. Dương Sở liền cho cô bé nghỉ ngơi: “Bây giờ là giờ giải lao buổi chiều, em đi uống cà phê đi.”
“Dạ.”
Tiểu Oánh đi được một lúc rồi lại quay lại.
Cô bé ngại ngùng nói: “Chị Dương ơi, em không biết chỗ nào có cà phê để uống…”
Dương Sở đặt công việc đang làm dở xuống, dẫn cô bé đến phòng trà của công ty.
Bên trong phòng trà đang rất nhộn nhịp.
Mấy đồng nghiệp phòng kinh doanh đang bàn về buổi teambuilding hồi thứ bảy: Khi mọi người đang uống dở thì Vu Du bảo đi vệ sinh, rồi biến mất luôn, đợi mãi không thấy quay lại.
Đồng nghiệp trêu anh ta chắc gặp ai đẹp trong toilet nên chuồn đi chơi riêng rồi còn Vu Du thì cười hề hề cho qua chuyện.
Đúng lúc đó, Vu Du ngẩng đầu lên thì thấy Dương Sở bước vào phòng trà, anh giơ tay lên, vẫy chào cô. Dương Sở liếc nhìn những người đang đứng cạnh anh ta trước. Cô giả vờ không thấy Vu Du mà thẳng tiến đến máy pha cà phê.
Tiểu Oánh nhanh chóng lấy đồ uống và đồ ăn nhẹ rồi quay lại gọi Dương Sở, cô cùng cô bé rời đi ngay.
Đợi cho Dương Sở đi khỏi, các đồng nghiệp bộ phận kinh doanh đã bắt đầu xì xào bàn tán.
“Ông quen người đó à?” Người đồng nghiệp nam huých nhẹ vào cánh tay Vu Du.
Nhận ra giọng điệu không ưa của đồng nghiệp, Vu Du đáp “Ừ”, rồi hỏi như không có chuyện gì: “Có chuyện gì sao?”
Đồng nghiệp nam hạ giọng: “Cũng phải, ông mới đến chưa lâu nên không biết chuyện này. Cái cô này, ba cô ta là một tay nghiện cờ bạc chính hiệu, nợ mấy trăm triệu ở quê lận đó. Trước đây, người đòi nợ còn gọi điện đến tận công ty, ông liệu hồn tránh xa ra cho lành, dù có chút nhan sắc nhưng đã là con gái của phường cờ bạc thì cũng là cái hố không đáy thôi…”
Câu nói bị bỏ dở.
Bởi Dương Sở đã quay trở lại.
Người đồng nghiệp vội vàng uống nước rồi đảo mắt đi chỗ khác.
Dương Sở quên không lấy cà phê vừa pha. Dù cho người đồng nghiệp kia có nói nhỏ nhưng phòng trà không cách âm nên những gì cần nghe Dương Sở đều nghe thấy hết cả. Cô cầm ly cà phê của mình, cô đi ngang qua họ với vẻ mặt bình thản.
Thực tập sinh Tiểu Oanh còn bàng hoàng hơn cả người trong cuộc, cô nhóc mặt mày tái mét đứng ngoài phòng trà, nghe được bí mật của cấp trên mà không dám thở mạnh.
Vốn định mời Tiểu Oanh dùng trà chiều để thư giãn nhưng sau khi theo Dương Sở về chỗ làm, cô nhóc chẳng động đến miếng bánh nào. Đôi mắt to liên tục liếc nhìn Dương Sở, Tiểu Oanh muốn nói gì đó an ủi nhưng mỗi lần định mở miệng, thấy gương mặt điềm tĩnh của cô lại thôi.
Chín giờ rưỡi tối, tan làm.
Ngày thứ Hai như ngồi trên đống lửa cuối cùng cũng trôi qua.
Dương Sở vừa đi, Vu Du cũng rời công ty ngay phía sau, họ lên cùng một chuyến tàu điện ngầm.
Lòng nặng trĩu, bụng đói cồn cào, Dương Sở quyết định đến quán mì ramen yêu thích. Cô xuống tàu sớm một trạm trước khi đến nhà.
Ra khỏi ga, khi định mở khóa xe đạp vừa thuê thì cô phát hiện Vu Du đang đi theo sau mình.
Cô tạm thời không muốn nói chuyện với anh.
Dương Sở quấn khăn, đeo găng tay vào rồi lên xe đạp đi.
Đêm đông lạnh cắt da cắt thịt, gió thổi vào mặt đau như dao cứa. Con đường nhỏ phủ đầy tuyết trắng, tiếng bánh xe đè lên tuyết lạo xạo. Bên dưới lớp tuyết dày kia là những chiếc lá phủ tuyết trắng cùng bao nỗi niềm thầm kín chẳng ai hay, tất cả đều bị chôn vùi sâu thẳm.
Dương Sở lặng lẽ đạp xe.
Đèn đỏ.
Cô dừng lại, nghe thấy tiếng phanh xe đạp phía sau cũng vang lên, chiếc xe dừng ngay sau lưng cô.
Đèn xanh sáng lên.
Dương Sở lại tiếp tục lên đường. Vu Du đạp nhanh hơn, tiến lên ngang hàng với cô.
Dương Sở dùng sức đạp mạnh vào bàn đạp. Kỳ lạ thay, cô nhanh ba phần thì anh cũng nhanh ba phần. Không xa không gần, không nhanh không chậm, chiếc xe của anh luôn giữ một đường thẳng song song với cô.
Thật là khó chịu.
Suốt quãng đường dùng hết sức đạp xe đến điểm đến, cô buông tay khỏi tay lái, cũng buông luôn nguồn năng lượng đang đè nặng trong lòng. Cô thở dốc không ngừng, hơi thở gấp gáp và hỗn loạn.
Không khí hít vào trong lồng ngực loãng đi, làn hơi trắng thở ra như muốn làm tan chảy khuôn mặt, trái tim đập thình thịch, toàn thân Dương Sở bị gió lạnh thổi qua tê cóng. Mức độ vận động này đối với cô – một người thường xuyên ngồi văn phòng – đã là cực hạn.
Cô run rẩy dựng xe đạp vào chỗ để xe rồi lao vào tiệm mì ramen đang bốc khói nghi ngút.
Vu Du thì mặt không đỏ, hơi thở vẫn bình ổn như thể anh đã đi bộ đến đây vậy. Anh kéo một chiếc ghế, ngồi xuống đối diện cô.
“Sao anh đi theo tôi?”
Anh đáp: “Tôi đang về nhà.”
Dương Sở phản bác: “Nhưng đây không phải nhà chúng ta.”
Vu Du nói: “Tôi cũng đói rồi.”
Trong tiệm mì ấm áp, hơi thở cô dần ổn định trở lại.
Dương Sở nở nụ cười tươi gọi với chủ quán: “Bên này, làm ơn cho hai tô mì thịt bò.”
Mùa đông có một ma lực kỳ diệu. Cho dù bên ngoài có lạnh giá vô cùng, lạnh đến mức tưởng chừng mọi thứ sẽ không bao giờ tốt đẹp trở lại nữa. Nhưng chỉ cần có đồ ăn ngon, có người bên cạnh, có sự ấm áp bao trùm là mọi thứ lại tràn đầy hy vọng.
Dương Sở cho thật nhiều ớt vào tô mì của mình.
Cô buộc tóc lên rồi ăn ngấu nghiến, cách ăn mì của cô có thể nói là rất mãnh liệt.
Một tô mì lớn mà cô húp cạn cả nước, Vu Du ăn còn không kịp cô.
Cô lau miệng, chờ anh ăn xong.
Vu Du húp nốt chút nước canh cuối cùng, anh muốn kéo dài thêm chút thời gian để trò chuyện với cô bởi vì khi về đến nhà thì bọn họ sẽ không thể ngồi nói chuyện thoải mái như thế này được nữa.
“Hôm nay cô gái đi theo cô, là thực tập sinh mà cô hướng dẫn phải không?”
“Ừ.” Cô đáp.
Anh không vòng vo với cô, mà trực tiếp hỏi: “Mấy lời đồng nghiệp của tôi nói về cô, cô nghe thấy rồi à?”
“Ừ.” Dương Sở cũng không giả vờ.
Cuộc đối thoại diễn ra suôn sẻ đến thế, anh vội nắm bắt cơ hội hiểu thêm về cô, buột miệng hỏi: “Chuyện nhà cô, cụ thể là thế nào? Có thể kể cho tôi nghe không?”
Trái tim Dương Sở chợt chùng xuống.
À, cô chợt hiểu ra…
Hóa ra anh theo cô đến đây ăn mì rồi cố tìm cớ nói chuyện với cô là vì điều này.
“Lời đồng nghiệp của anh là sự thật nhưng anh không cần lo. Ba tôi có nợ, số tiền đó tôi vẫn đang trả dần, những người đòi nợ sẽ không đuổi theo đến Bắc Kinh, càng không thể tìm đến nhà. Cuộc sống của anh sẽ không bị ảnh hưởng đâu, yên tâm đi.”
Vu Du vốn không lo lắng về chuyện này nên chỉ đáp lại: “Ừ.”
Câu nói tiếp theo của anh còn chưa kịp thốt ra thì cô đã đứng dậy.
Dương Sở trả tiền phần mì của mình rồi đi trước.
Leave a Reply