Liên tục một tuần, Dương Sở không nằm mơ.
Dạo này cô ngủ không ngon, mỗi đêm phải mất rất lâu mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Dù vậy, cô vẫn dậy sớm hơn mười phút mỗi ngày, tránh giờ dùng nhà vệ sinh và ăn sáng của Vu Du để tạo điều kiện thuận lợi cho anh ở đây.
Dương Sở cũng luôn đi tàu điện ngầm sớm hơn Vu Du một chuyến để đến công ty. Vì bây giờ phải hướng dẫn thêm cho thực tập sinh nên khối lượng công việc của cô nhiều hơn trước.
Tiểu Oánh vừa mới vào nghề, hoàn toàn không có kinh nghiệm làm việc. Hiện tại Dương Sở chỉ giao cho cô ấy những việc đơn giản như thu thập tài liệu, xem mẫu, sắp xếp hồ sơ. Dù vậy, thỉnh thoảng cô ấy vẫn mắc một vài sai sót nhỏ.
Trong cuộc họp buổi sáng, Tiểu Oánh được phân công ghi chép biên bản. Đến trưa, trưởng phòng yêu cầu Dương Sở gửi lại bản thiết kế đã chỉnh sửa cùng với biên bản cuộc họp để chuẩn bị cho cuộc họp dự án với các phòng ban khác lúc ba giờ chiều.
Dương Sở tìm Tiểu Oánh để lấy tài liệu nhưng cô ấy lề mề suốt nửa tiếng mà vẫn chưa phản hồi. Dương Sở đã hoàn thành việc điều chỉnh bản thiết kế của mình nên định đi ăn trưa, trên đường đi ngang qua bàn làm việc của Tiểu Oánh để trực tiếp nhắc nhở cô nàng.
Không đi thì không biết, đi rồi mới giật mình. Tiểu Oánh đang loay hoay với một file Word trống trơn.
“Tài liệu thế nào rồi?” Dương Sở lên tiếng hỏi.
Tiểu Oánh quay lại nhìn cô, vừa mở miệng đã suýt khóc: “Chị Dương ơi, em không hiểu sao lại thế này. Em rõ ràng đã viết trong file này rồi nhưng khi mở ra lại trống trơn. Em… em bấm thế nào cũng không quay lại được trước đó. Không thể nào, em chắc chắn đã lưu file rồi mà. Em đã tìm khắp máy tính mấy lần rồi, ngoài file này ra không còn gì khác, trong cuộc họp em đã ghi chép rất cẩn thận…”
Dương Sở tiến lại gần, thao tác trên máy tính của Tiểu Oánh. Khả năng cao là chưa lưu, cô tìm cả file lưu tạm tự động của hệ thống nhưng cũng không thấy.
“Làm sao bây giờ…” Tiểu Oánh nhìn sắc mặt cô, sợ Dương Sở nổi giận đập máy tính vào đầu mình. Cô ấy muốn giải thích nhưng thực sự không có gì để biện minh: “Chị Dương, em xin lỗi, em thực sự không cố ý.”
Trước buổi họp chiều nay, chắc chắn phải nộp tài liệu. Dù là lỗi của Tiểu Oánh nhưng trưởng phòng cũng sẽ trách Dương Sở không quản lý tốt thực tập sinh dưới quyền mình. Lúc này, cô thậm chí không còn thời gian để nổi giận, càng không có tâm trí để an ủi cảm xúc của Tiểu Oánh.
Hy sinh bữa trưa, Dương Sở tự tay làm xong biên bản cuộc họp và kịp thời nộp cho trưởng phòng ngay trước giờ họp.
Nhìn thấy tài liệu nộp muộn, trưởng phòng gửi sáu chấm trong nhóm chat.
Dương Sở trả lời: “Lần sau nhất định sẽ nộp đúng giờ”, kèm theo biểu tượng cúi đầu.
Tiểu Oánh lo lắng chờ đợi lời trách mắng của trưởng phòng nhưng cả group tin nhắn làm việc và tin nhắn WeChat của cô đều yên ắng. Cô mở biên bản cuộc họp vừa gửi trong nhóm ra xem, ở phần người ghi chép trong tài liệu, Dương Sở không đề tên mình mà đề tên cô.
Điều này có nghĩa là Dương Sở không báo cáo với cấp trên nhưng đã giúp cô hoàn thành công việc. Trong khoảnh khắc đó, Tiểu Oánh cảm thấy áy náy đến mức muốn quỳ xuống trước mặt Dương Sở.
Chị Dương…” Cô đứng sau bàn làm việc của Dương Sở, vẻ mặt như sẵn sàng hi sinh tất cả: “Chị còn việc gì cho em làm không chị? Em có thể giúp gì được không?”
“Không còn gì đâu.” Biên bản cuộc họp trước đã xong, Dương Sở thực sự không có việc gì phù hợp cho Tiểu Oánh làm.
Nghe cô nói vậy, Tiểu Oánh vẫn đứng im, nhỏ giọng bổ sung: “Nếu có việc gì em giúp được, chị nhất định phải nói cho em biết nha, cái gì em cũng làm được hết!”
Dương Sở nhận ra nếu cô không giao cho Tiểu Oánh làm gì hết thì lương tâm cô nàng sẽ không yên nên đành nói: “Em sửa lại định dạng biên bản cuộc họp giúp chị đi, khi nãy chị viết hơi vội.”
“Dạ dạ dạ! Em sửa ngay đây!”
Nhận được nhiệm vụ, Tiểu Oánh lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Chị Dương, chị đi ăn chút gì đi! Vì em mà chị còn chưa ăn trưa nữa! Máy tính của em hình như có vấn đề, phải cài lại word, để em dùng máy của chị sửa, chị đi một lát về là em xong ngay!”
“Vậy cũng được.” Thực ra Dương Sở đã đói lả rồi nhưng nếu kéo dài thêm chút nữa là đến giờ ăn tối, nửa tiếng nghỉ trưa không dùng thì phí. Cô định xuống tầng dưới đi dạo một chút.
“Chị Dương, chị nhớ lấy điện thoại nhé.” Tiểu Oánh tận tình nhắc nhở.
Đưa điện thoại cho Dương Sở, cô tình cờ nhìn thấy: “Ơ, sao màn hình điện thoại chị nứt nhiều thế này?”
Lần trước rơi ở sân thượng, Dương Sở vẫn chưa có thời gian đi sửa. Đúng lúc này, dưới tòa nhà công ty có cửa hàng điện thoại, cô có thể xuống đó hỏi thăm một chút.
Đến cửa hàng điện thoại, chủ cửa hàng mở miệng đã đòi năm trăm.
“Có thể rẻ hơn chút không?” Dương Sở thử mặc cả.
Giọng chủ cửa hàng không khoan nhượng: “Điện thoại rơi rất nặng, màn hình và linh kiện đều phải thay, đây là giá thấp nhất rồi.”
“Ừ.” Dương Sở cầm điện thoại lên.
Chủ cửa hàng đưa tay định nhận lại: “Vậy tôi sửa cho cô nhé?”
Cô bỏ điện thoại vào túi: “Đắt quá, tôi không sửa nữa.”
Cuối tháng này lại phải gửi tiền về nhà, việc sửa điện thoại để tháng sau tính vậy.
Đây chính là nguyên tắc xử sự của Dương Sở – không được thì thôi. Điện thoại tạm thời vẫn dùng được nên cô sẽ chọn cách tạm chấp nhận.
Quay lại công ty.
Tiểu Oánh đúng như lời nói, đã nhanh chóng sửa xong định dạng. Dương Sở gật đầu với cô tỏ ý hài lòng, bảo cô về vị trí của mình cài lại word.
Được công nhận, Tiểu Oánh không còn e dè nữa, cô nàng vui vẻ bỏ đi.
Dương Sở tiếp tục làm việc, phát hiện trong WeChat có tin nhắn nên mở ra. Lúc này cô mới phát hiện trên máy tính đăng nhập không phải WeChat của cô mà là của Tiểu Oánh. Lúc nãy cô nàng dùng máy tính của Dương Sở đăng nhập xong quên đăng xuất, giờ tin nhắn cô gửi cũng đồng bộ lên máy tính luôn.
Thế là Dương Sở vô tình nhìn thấy đoạn chat WeChat giữa sếp và Tiểu Oánh.
Sếp: [Mèo con ham ăn, lần sau mời em đi ăn đồ Pháp nhé.]
Tiểu Oánh: [Dạ dạ ~~~].
Cô gửi một sticker mèo con bắn tim.
Sếp cũng gửi lại một trái tim nhỏ.
Ông chủ công ty họ là một người đàn ông đã kết hôn khoảng năm mươi tuổi, hói nhẹ. Ông ta có hai mặt con, đứa lớn tuổi chắc cũng ngang Tiểu Oánh.
Thấy sếp nhắn tin mập mờ với thực tập sinh, Dương Sở chẳng thấy lạ chút nào. Sếp cô đúng là loại người có thể làm ra được loại chuyện này, cả công ty đều biết. Ngay cả lúc cô mới vào công ty, sếp cũng đã từng nói những lời tương tự với cô.
Dương Sở không chọn xen vào chuyện người khác mà quyết đoán thoát khỏi WeChat của Tiểu Oánh. Buổi chiều bổ sung biên bản cuộc họp đã chiếm khá nhiều thời gian, hôm nay cô lại phải tăng ca để hoàn thành các đầu việc còn lại.
_
Tối hôm đó, hiếm hoi lắm Dương Sở mới nói thêm vài câu với Vu Du.
Lý do là khi cô về nhà, anh đang ngồi xổm dưới đất, dọn dẹp tấm thảm trước cửa.
Dương Sở nhìn một cái đã hiểu ngay chuyện gì xảy ra.
Thỉnh thoảng sẽ có chó đến tè lên cửa nhà cô, trước đây Hứa Thiên Tuấn thường than phiền về việc này. Dương Sở đã quá quen với việc xử lý tình huống này, cô lấy túi ni lông, đeo găng tay dùng một lần, thành thạo dùng khăn giấy lau sạch nước tiểu chó trên cửa.
Anh hỏi cô: “Tình trạng này kéo dài bao lâu rồi?”
“Khoảng mấy tháng rồi.” Cô khom lưng, dùng khăn ướt lau đi lau lại sàn nhà.
“Vậy giờ dọn sạch rồi vẫn sẽ có lần sau, cứ dọn mãi thế này chỉ có thể giải quyết phần ngọn thôi.”
Dương Sở vứt giấy bẩn vào túi rác, nhấc tấm thảm lên: “Ừ nhưng cũng không còn cách nào khác, nước tiểu không có ghi tên, cũng không biết là chó nhà nào làm.”
Anh đề xuất giải pháp: “Có thể chạy vào trong tòa nhà thì chắc không phải chó hoang. Tôi có thể cùng cô đi gõ cửa hỏi mấy nhà gần đây, hoặc đi tìm ban quản lý hỏi xem ai trong tòa nhà này nuôi chó.”
“Phiền phức lắm, anh đừng làm rối thêm nữa, để sau này tính sau đi.”
Dương Sở thậm chí không có tâm trạng nhìn thẳng vào anh, cô buộc chặt túi rác, liên tục xử lý mọi việc.
“Anh đi tắm trước đi, tôi vứt rác xong sẽ ra ban công chà tấm thảm, anh không cần lo đâu.”
Vu Du đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng Dương Sở đi xa.
Anh có thể cảm nhận rõ ràng những ngày gần đây Dương Sở cố ý vạch rõ ranh giới, điều này chứng tỏ kế hoạch tác chiến trước đó của anh không thành công, thậm chí có thể nói là phản tác dụng.
Có lẽ là “thân thiết với cô”, “đối xử tốt với cô”, “hiểu cô nhiều hơn” để nâng cao tỷ lệ thành công lấy nước mắt trong giấc mơ của cô đối với giai đoạn hiện tại của bọn họ mà nói thì vẫn còn quá sớm.
Thực ra, anh có thể chủ động giải quyết việc này. Anh cũng sống ở đây mà, cùng nhau chia sẻ khó khăn là chuyện hết sức bình thường.
Tuy nhiên, Vu Du cũng rất tỉnh táo. Mục đích anh đến ở ghép với cô là để lợi dụng cô, mọi hành động của anh đều xoay quanh điểm này. Trên thực tế, Dương Sở càng khổ sở thì càng có lợi cho anh, cô càng bị đè nén thì trong mơ càng dễ khóc.
Nói thẳng ra, anh chỉ là người quan sát cuộc sống của cô. Cô muốn giữ khoảng cách với anh thì anh sẽ tôn trọng ý nguyện cá nhân của cô.
Vu Du trở về phòng, làm theo lời Dương Sở, đi tắm trước.
Anh tắm nước nóng xong bước ra thì thấy cô đang chà tấm thảm lót sàn ngoài ban công.
Vòi nước ban công chỉ có nước lạnh, giờ lại là mùa đông nên đôi tay cô đã đỏ ửng lên vì lạnh. Ấy vậy mà Dương Sở lại dường như không cảm thấy lạnh, cô chà rất kỹ, kỹ đến mức hình như đây là một cách cô tự hành hạ bản thân mình.
Dương Sở đang ép mình quá mức, tinh thần chênh vênh như sắp đổ. Chỉ là dường như cô không hề nhận ra tình trạng của mình tồi tệ thế nào, hoặc có lẽ cô biết nhưng không quan tâm.
Hết lần này đến lần khác, cô vặn chặt những con ốc trong cơ thể mình một cách tàn nhẫn, sử dụng cơ thể như một cỗ máy, lặng lẽ nuốt trôi mọi chuyện linh tinh ập đến.
Cuối cùng Dương Sở cũng giặt và phơi xong tấm thảm, sau đó cô lại tưới cây cảnh, rồi thu quần áo đang phơi, nấu cơm gạo lứt cho ngày hôm sau…
Làm xong xuôi hết mọi việc thì Dương Sở mới cầm đồ ngủ vào nhà tắm. Lúc này, quầng thâm dưới mắt cô đã hiện ra rõ rệt, cô mệt đến mức ngáp liên tục.
Nhìn tình trạng của cô, Vu Du có linh cảm tốt lành: tối nay Dương Sở sẽ nằm mơ.
Anh lên giường sớm, đắp kín chăn, chuẩn bị sẵn sàng cho nhiệm vụ.
Leave a Reply