Màn trình diễn ánh sáng là chương trình cố định vào tối thứ Tư hàng tuần ở thành phố A, bắt đầu lúc 8 giờ 30 tối và kéo dài 40 phút. Các tòa nhà dọc hai bờ sông Chử Giang được kết nối với nhau bằng màn hình LED tạo thành những bức màn khổng lồ xa hoa lộng lẫy.
Tàu du lịch sẽ xuất phát từ bến tàu Chử Khẩu rồi đi dọc theo sông Chử Giang về hướng Tây, xuyên qua cầu vượt sông số 2 rồi quay về điểm xuất phát.
Trên đường đi, bốn người bọn họ mất chút thời gian tìm chỗ đậu xe, khi Đường Dụ và mọi người đến bến tàu thì cũng vừa sắp kết thúc quy trình soát vé. Vì đang là mùa đông nên trên tàu không có nhiều người.
Du thuyền có tổng cộng ba tầng, tầng một là sảnh chính và nhà bếp, tầng hai là nhà hàng lớn nhưng giờ này đã qua thời gian dùng bữa nên chỉ còn du khách tụ tập bên bàn trò chuyện.
Họ đi thẳng lên boong ngắm cảnh ở tầng ba.
Vừa thò đầu ra khỏi cầu thang, cơn gió sông mạnh mẽ ào tới ôm trọn lấy Đường Dụ. Hứa Uý khoanh tay trong túi áo khoác, ra vẻ hả hê: “Hôm nay trời ấm quá nhỉ?”
Đường Dụ lặng lẽ kéo khóa áo phao lên, rồi trùm luôn mũ trùm đầu vào.
Tiếng còi tàu vang lên, con tàu từ từ rời bến, thân tàu xé mặt nước để tiến lên, nước sông bắt đầu cuộn sóng. Xung quanh tàu được trang trí bằng đèn màu, ánh đèn phản chiếu trên mặt nước đen sẫm tạo thành những vệt sáng lấp lánh.
Thời đại học, Đường Dụ đã từng đến đây nhiều lần với bạn bè nên giờ chẳng còn cảm giác mới lạ gì cả mà lúc này đây cô chỉ thấy lạnh thôi. Cô đi từ mũi tàu ra đuôi tàu, co ro sau cửa sổ cabin để tránh gió.
Trời chưa tối hẳn, một nửa bầu trời là màu xanh đen, nối liền với ánh sáng trắng mờ ảo nơi chân trời. Ở phía đằng xa là những đám mây sà thấp, từng mảng đen sẫm di chuyển chậm rãi theo con tàu.
Bên tai là tiếng nước chảy rì rào, trước mắt là dòng sông mênh mông, Đường Dụ lấy điện thoại ra quay một đoạn video.
Không lâu sau, đã có thể nhìn thấy những tòa nhà dọc bờ sông lần lượt lên đèn.
Châu Sướng dựa vào lan can hò reo phấn khích, cô nàng kéo Thẩm Nghị tìm đủ góc chụp ảnh tự sướng.
Đường Dụ đang quay nửa người nhìn họ, bỗng chiếc ghế dài bên cạnh hơi chùng xuống, Hứa Uý ngồi xuống.
Đường Dụ: “Sao cậu cũng trốn ra đây thế?”
Mặt mày Hứa Uý chẳng có vẻ gì là hứng thú: “Đâu phải lần đầu đến đây, có gì để phấn khích nữa đâu?”
Đường Dụ nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu: “Lần đầu tiên đến đây, vì quá phấn khích nên khi chụp ảnh tôi đã làm rơi điện thoại xuống sông, báo hại tôi phải ăn mì gói suốt một tháng.”
Hứa Uý lục lại ký ức đó: “Nhớ rồi. Sau đó cậu còn năn nỉ tôi cho cậu mượn hai nghìn tệ, đến giờ cậu cũng chưa trả đúng không?”
“…”
Hứa Uý cười khẽ, anh ngả lưng dựa vào tường bên ngoài phòng, cằm hơi nhếch lên hướng về phía các nữ sinh đang tự sướng bên lan can: “Muốn chụp ảnh không?”
Con tàu du lịch đã tiến vào điểm ngắm cảnh nên tạm dừng lại trong chốc lát. Hai bên mạn tàu là những cây hoa đào rực rỡ đang nở rộ, những cánh hoa đầy đặn bay theo gió rơi đầy mặt sông.
“Cậu chụp cho tôi à? Được thôi!”
Không cần khách sáo với anh, Đường Dụ đứng dậy, nhẹ nhàng dậm chân hai cái, mở khóa màn hình điện thoại rồi đưa cho anh: “Chụp đẹp một chút nha.”
Nhìn quanh một lượt, cô chọn chỗ chụp là một tòa nhà hình chai, sau tạo dáng vài kiểu xong, cuối cùng Đường Dụ quay người nắm lấy lan can, mặt hướng về phía ống kính cười tươi.
Đèn flash lóe lên một cái, thật chói mắt.
Đường Dụ nhắm mắt lại mạnh một cái rồi chạy lại xem thành quả của Hứa Uý.
“… Tóc này xấu quá.”
Một bên xẹp lép, một bên bị gió sông thổi tung lên loạn xạ.
Hứa Uý lại cảm thấy bức ảnh chụp lén này xấu một cách nghệ thuật nên không cho cô xóa, ngược lại còn kéo cô đổi hướng chụp chung.
Lần này không bật đèn flash. Hứa Uý cao hơn cô gần một cái đầu, Đường Dụ vừa vặn trốn sau vai anh nên che khuất nửa khuôn mặt. Trong ánh đêm mờ ảo, nhờ ánh sáng tỏa ra từ bên trong cho kết quả ra khá ổn.
Hứa Uý cúi đầu xem loạt ảnh năm tấm liên tiếp, cuối cùng chọn ra một tấm: “Gửi qua cho tôi.”
“Ừ, cậu tự làm đi.”
Đường Dụ dựa vào lan can nghe tiếng sóng vỗ đều đều.
Bên cạnh có hai bé con đang đuổi nhau chạy qua, đứa phía sau không nhìn đường nên đâm vào bắp chân cô.
Đường Dụ đưa tay đỡ lấy cậu bé, thấy đầu cậu bé dính bụi từ lan can tầng dưới, cô lục lọi trong túi một hồi không tìm thấy khăn giấy nên quay đầu vỗ nhẹ vào cánh tay Hứa Uý: “Cậu có khăn giấy không?”
Hứa Uý không đáp.
Đường Dụ quay lại, thấy anh đang cầm điện thoại của mình chăm chú lướt màn hình, ánh sáng lấp lánh chiếu vào đôi mắt lạnh lùng của anh.
Cô đứng dậy: “Vẫn chưa gửi xong sao? Cậu đang lén xem album ảnh của tôi à…”
Giọng nói đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng.
Trên màn hình là một bức ảnh nghiêng mờ ảo nhưng Đường Dụ vẫn nhận ra ngay đó là Từ Dĩ An. Anh ấy đứng cùng một nữ sinh cao ráo, khoảng cách rất gần, hai người đang chia nhau ăn một chiếc kem ốc quế.
Người gửi ảnh trong nhóm giải thích, đây là ảnh do bạn thân của cả hai vô tình chụp được. Mọi người xúm vào trêu đùa, tag nhân vật chính ra mặt công khai.
Lúc này đang là khoảng tám chín giờ tối, là thời điểm vàng khi no nê nằm trên giường lướt điện thoại nên nhóm chat sôi động khác thường.
Trong hàng loạt avatar đang nhắn tin liên tục thì Từ Dĩ An vẫn biệt tăm.
Hứa Uý cùng cô lướt qua đống tin nhắn trong nhóm chat: “Cũng chưa chắc là bạn gái đâu.”
Đường Dụ phóng to bức ảnh rồi chỉ vào bàn tay đang đặt trên eo nữ sinh: “Tôi không có mù đâu nha.”
Nếu không phải bạn gái thì Từ Dĩ An đích thị là kẻ biến thái rồi.
Hứa Uý thoát khỏi giao diện chat, ấn đầu cô ngửa ra sau: “Định khóc đấy à?”
“Làm gì có.”
Đường Dụ đẩy anh ra rồi bước lên boong tàu và bám vào lan can, nghe tiếng gió sông thổi vù vù bên tai.
Quả thật là lòng cô có chút xúc động nhưng không đau khổ như cô tưởng tượng, ít nhất cô sẽ không khóc như cái ngày hôm đó nữa.
Khi bình tĩnh lại, Đường Dụ thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm, đó là một loại cảm giác giống như “À, cuối cùng cũng kết thúc rồi” vậy.
Chiếc lưỡi câu treo trên đầu suốt nhiều năm cuối cùng cũng đã hết mồi, chỉ còn lại cái móc sắc nhọn lấp lánh.
Đường Dụ nhìn lên vầng trăng khuyết sáng trên bầu trời đêm rồi mỉm cười: “Ít nhất, tôi sẽ mãi nhớ cảm giác ban đầu vì thích một người mà muốn bản thân trở nên tốt hơn.”
Hồi cấp ba, thành tích của Đường Dụ không tốt, thuộc loại trung bình thấp, nằm ở vùng nguy hiểm sát mép đậu đại học.
Sau đó, trong lớp có làm một cây nguyện vọng.
Đường Dụ lén xem tờ giấy ghi chú của Từ Dĩ An, là trường A, một trường đại học nổi tiếng toàn quốc, là một nơi mà cô chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Tờ giấy nguyện vọng của Từ Dĩ An đã nằm trong cuốn sổ tay của Đường Dụ suốt hai năm, đồng hành cùng cô thi đậu vào trường đại học A và cũng cùng cô ra sân bay tiễn Từ Dĩ An ra nước ngoài.
Lén bỏ tờ giấy ghi chú vào quà tặng tạm biệt chính là toàn bộ tâm sự tuổi trẻ của cô.
Đường Dụ thở dài: “Người tôi thầm thích cũng thầm thích tôi, quả không hổ là ảo tưởng đứng đầu trong top mười ảo tưởng lớn nhất thế giới.”
Hứa Uý đứng bên cạnh cô nghe vậy liền nói: “Cũng chưa chắc là ảo tưởng đâu.”
“Cái gì?” Đường Dụ không nghe rõ.
Hứa Uý không định nói lại, anh đẩy đầu cô ra: “Thật sự coi tôi là cố vấn tình cảm của cậu rồi hả? Có định trả tiền không?”
Đường Dụ không thể tin nổi: “Ban đầu là cậu tự nguyện làm thùng rác của tôi mà! Nghe xong chuyện liền lật mặt không nhận nữa à?”
“Thì sao? Câu chuyện triền miên dài sáu năm của cậu đã kết thúc rồi, lẽ nào tôi còn phải bảo hành hậu mãi nữa hay sao?”
“…”
Hình như cũng có lý.
Leave a Reply