ÁNH SAO – 09

Cả nhà hiếm khi có dịp quây quần bên nhau nên ba Đường đặt một phòng VIP tại nhà hàng có view ngắm cảnh đẹp nhất ở trung tâm thành phố.

Tan làm, Đường Dụ vội vã đến đó. Cô vừa bước vào phòng thì đã cảm nhận được hơi ấm ùa vào mặt. 

Dì nhỏ nhìn thấy Đường Dụ trước tiên liền vẫy tay cười tươi: “Tiểu Dụ! Mau lại đây!”

Đường Dụ bước tới, cô cởi chiếc khăn quàng cổ lớn quấn đến tận mang tai rồi ngồi xuống giữa bà Lưu và Hứa Uý.

“Dì, dượng.”

“Mấy năm không gặp, Tiểu Dụ xinh đẹp hơn trước nhiều ha.”

Đường Dụ e thẹn cười, khen dì nhỏ cũng ngày càng trẻ trung.

Món ăn đã được dọn lên đầy đủ, phía ba Đường đã uống hết nửa chai rượu vang còn bà Lưu bên này thì lẩm bẩm phàn nàn về chứng bệnh gout của ông.

Lúc này biết bên cạnh mình đang có đồng minh nên ba Đường tự tin hơn hẳn. Ông phẩy tay rồi tiếp tục trò chuyện với ba Hứa về chuyện kinh doanh, tone giọng còn cao hơn bình thường một bậc.

“Hai người họ bắt đầu lâu chưa? Sao tôi thấy ba tôi hình như say rồi.”

Đường Dụ mở khăn giấy rồi cúi đầu lau nhẹ những giọt nước nhỏ li ti đọng trên áo khoác, đang thấm thành từng mảng đậm màu.

Hứa Uý liếc nhìn, hỏi cô: “Trời mưa à?”

“Ừ, mưa lúc tôi đang đi được nửa đường, không lớn lắm. Không biết ăn xong thì có tạnh không nữa. Cậu có mang ô không?”

“Không, lát nữa xuống dưới mua cũng được.”

Khăn giấy ướt nhẹp được vo tròn lại đặt lên bàn, Đường Dụ cầm đũa gắp miếng sứa trước mặt, ánh mắt liếc thấy bình nước gạo đen trên bàn vẫn chưa ai động vào thì tự giác đứng lên định rót cho mọi người.

Tay Đường Dụ vừa chạm vào tay cầm thì Hứa Uý đã nhanh tay hơn cầm lấy bình rượu rồi rót đầy một nửa ly cho cô.

Đường Dụ kêu lên: “Không phải tôi muốn uống, phải rót cho dì dượng trước chứ.”

Hứa Uý nói: “Cậu cứ ăn đi.”

Đường Dụ ôm ly nước gạo đen ấm nóng, nhìn theo bóng anh ra cửa gọi nhân viên phục vụ rót nước cho từng người trên bàn. Làm tất cả mọi thứ nhưng Hứa Uý vẫn kiên quyết không nói chuyện với ba Hứa.

Đường Dụ vừa thở dài xong thì bất ngờ bị ba Hứa điểm mặt gọi tên.

“Chú nhớ sau Tết thì Đường Dụ cũng 24 tuổi rồi phải không, đã có bạn trai chưa?”

Đường Dụ không ngờ rằng ba Hứa trông nghiêm nghị khó gần kia cũng là một thành viên trong đội ngũ các cô chú trung niên thích hối thúc chuyện cưới sinh. Trước mặt ba Hứa Đường Dụ vẫn có đôi chút rụt rè nên cô liền chỉnh đốn lại thái độ rồi trả lời: “Vẫn chưa ạ nhưng đang tiếp xúc thử.”

Nói rồi cô kéo nhẹ ống tay áo bà Lưu dưới gầm bàn.

Bà Lưu phụ họa: “Tuần trước vừa đi xem mắt, con bé về bảo với tôi ấn tượng khá tốt. Ở nhà cũng không ép buộc, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi.”

“Vậy thì tốt quá.” ba Hứa liếc nhìn Hứa Uý: “Đường Dụ từ nhỏ đã ngoan ngoãn, không như Hứa Uý, cái gì cũng cãi ngược lại.”

Ba Đường chép miệng: “Hứa Uý mà không ngoan sao? Anh đừng đòi hỏi quá cao! Học vấn tốt, công việc tốt vài năm nữa là tìm được cô vợ tốt, anh nằm mơ cũng phải cười đó.”

ba Hứa cười, ý có điều: “Hứa Uý ấy à, lòng dạ nó lớn lắm. Người giới thiệu cho nó, ngay cả nhìn mà nó cũng không thèm nhìn, chỉ muốn…”

Ly thuỷ tinh được đặt mạnh xuống mặt bàn xoay.

Phòng VIP chợt im ắng.

Hứa Uý ngẩng mắt nhìn ông: “Ba say rồi à?”

Dì kịp thời dọn ly rượu trước mặt ông đi rồi nói: “Ba con lâu rồi không đụng rượu, tửu lượng kém lắm.”

Ba Đường ngơ ngác, thấy không khí có vẻ không ổn thì liền đánh trống lảng sang chuyện rượu chè tiếp khách, không ai đào sâu ý tứ trong lời ba Hứa vừa nói, chỉ cho rằng quan hệ cha con họ vẫn không hoà hợp như xưa.

Đường Dụ liếc nhìn Hứa Uý rồi khẽ nói: “Cậu làm gì vậy? Chú cũng có nói gì đâu.”

Hứa Uý mím môi không đáp, tay phải vì căng thẳng nên vẫn còn run nhẹ, anh cố ổn định lại hơi thở rồi đặt tay phải xuống phía bên dưới bàn.

Đường Dụ gắp cho anh một miếng ngó sen: “Nhưng tôi không biết là cậu có người trong lòng đó nha, là người mọi người quen biết sao?”

Bằng không thì sao cái tên này lại phản ứng mạnh vậy chứ…

Nhưng mà nói đi thì cũng nói lại, bên cạnh Hứa Uý rất hiếm khi thấy có bóng dáng của con gái…

Nói đến nửa chừng thì Đường Dụ bỗng khựng lại rồi nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc…

Hứa Uý nghẹt thở, máu toàn thân như đang sôi sùng sục theo cảm xúc, rồi anh nghe thấy giọng Đường Dụ đầy ngập ngừng hỏi mình: “Đừng bảo tôi là Châu Sướng…”

Dòng máu sôi trào bên trong anh đóng băng ngay trong khoảnh khắc ấy.

Hứa Uý nhìn chằm chằm miếng ngó sen trong bát hồi lâu rồi bỗng mỉm cười khẽ: “Lo cho Từ Dĩ An của cậu trước đi đã.”

Giọng điệu lạnh lùng, thậm chí nghe còn hơi chua chát.

Đường Dụ chưa từng nghe anh nói chuyện như vậy nên trong chốc lát không kịp phản ứng. Một lúc sau, mặt cô dần đỏ lên, vừa xấu hổ vì bị chạm vào nỗi niềm thầm kín, vừa tức giận vì bị giận dỗi vô cớ.

Cô gắp miếng ngó sen ban nãy lại rồi ném vào đĩa đồ thừa.

Hứa Uý nghiến chặt quai hàm, im lặng không nói.

Suốt nửa sau của bữa ăn, hai người trẻ đều không nói thêm lời nào.

Sau bữa ăn, ba Đường và mẹ Đường lái xe về cửa hàng trước, Hứa Uý thì đưa ba Hứa và dì về khách sạn. Đường Dụ vì thuận đường nên bị ép lên xe của Hứa Uý, ngồi ở ghế phụ.

Bên ngoài xe có gió lạnh thổi qua mang theo hạt mưa phùn lất phất, còn bên trong không khí như đóng băng đến mức âm độ.

Dì là người đầu tiên không chịu được nên phải bắt chuyện với Đường Dụ để hỏi han về công việc. Mà tâm trạng Đường Dụ không vui nên cô chỉ trả lời qua loa vài câu qua lại rồi im bặt.

Dì lại hỏi: “Hoa tai của con hôm nay đẹp đấy, mua ở đâu thế?”

Đường Dụ im lặng hai giây rồi trả lời: “Nhặt được trên đường ạ.”

“…”

Hứa Uý thản nhiên nói: “Nhặt ở đường nào đấy? Để ngày mai tôi cũng đi thử vận may xem sao.”

Đường Dụ dùng một tay tháo cả hai chiếc khuyên tai ra: “Ngay trên con đường này nè, tin không?”

Không khí hiện tại đã xuống dưới mức âm độ.

ba Hứa và dì liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng nhận ra hai người này đang cãi nhau.

Đến khách sạn, Hứa Uý phải giúp mang hành lý lên phòng nên Đường Dụ bị bỏ lại trên xe.

Bãi đậu xe sáng trưng, tiếng động cơ liên tục vang lên, xe ra vào không ngớt.

Đường Dụ ngồi trên tấm đệm sưởi ấm, nhìn chằm chằm vào đôi khuyên tai trên tay.

Khuyên tai làm bằng kim loại, hơi nặng, những hạt ngọc đỏ xanh lồng trong vòng dây kim loại xoắn ốc mở rộng tạo thành kiểu dáng giống cây thông Noel, là món quà Giáng sinh năm ngoái Hứa Uý tặng cô.

Đường Dụ vốn rất thích chúng, cô lần lượt lật qua lật lại hạt ngọc cuối cùng mà lòng nặng trĩu.

Một lúc sau Đường Dụ thở dài rồi đeo lại khuyên tai trước gương chiếu hậu. Cô vừa định chỉnh gương về vị trí cũ thì cửa kính bên ghế phụ bỗng bị gõ hai cái.

Đường Dụ quay đầu lại thì thấy một khuôn mặt phóng đại đang áp sát cửa kính dọa cho giật mình. 

Người đó trông khoảng ba mươi tuổi, má đỏ bừng kèm thêm đôi mắt trũng sâu. Ánh đèn từ trần bãi đậu chiếu xuống làm nổi bật quầng thâm quanh mắt khiến hắn trông như một kẻ nát rượu thảm hại.

Đường Dụ không dám mở cửa, tay thì siết chặt tay nắm cửa.

Cô nhớ Hứa Uý hình như đã khóa cửa trước khi đi nhưng nghĩ lại vẫn không chắc chắn.

Người đàn ông đó dựa vào xe, cười với cô một cách vô tư, miệng mấp máy không rõ lời, nhìn khẩu hình thì dường như đang gọi cô là “Cô em xinh đẹp.”

“….”

Đường Dụ cúi đầu nhắn tin cho Hứa Uý: [Cậu xuống đây ngay!!!]

Ba dấu chấm than báo hiệu khẩn cấp.

Vừa gửi xong thì tiếng khóa xe vang lên “Tách” một cái, ghế lái mở ra.

Hứa Uý đứng ngay cạnh xe, tay trái kéo cửa, tay phải đặt lên nóc xe, anh nhìn người đàn ông kia với nụ cười nửa miệng: “Có chuyện gì không?”

Người đàn ông ức đứng thẳng người lên rồi cười nói: “Tôi tưởng bạn gái anh bị nhốt trong xe, không có chuyện gì thì tốt rồi.”

Nói rồi quay người chui vào chiếc Buick bên cạnh.

Hứa Uý đứng đó nhìn anh ta rời khỏi chỗ đỗ xe bên cạnh, rồi mang theo gương mặt lạnh lùng ngồi vào xe.

Lúc này anh mới xem điện thoại, thấy tin nhắn Đường Dụ vừa gửi thì ngón tay khựng lại sau đó anh uốt sang trái xóa thông báo trên màn khóa rồi tắt máy ném vào hộc để đồ.

Đường Dụ cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Từ tầng hầm đi lên, bỗng nhiên lại có một cơn mưa kéo tới, tiếng mưa rơi lộp độp trên kính chắn gió, cửa kính mờ đi vì hơi nước.

Hứa Uý nhanh chóng dừng xe ở bên đường rồi lấy khăn vuông ra lau gương chiếu hậu bên ngoài, lau xong thì đưa cho Đường Dụ: “Lau bên cậu đi.”

“Ừ.”

Đường Dụ cầm lấy, mở cửa kính, hơi gió lạnh cuốn theo hạt mưa lập tức luồn vào mang tai và cổ. Cô hít một hơi lạnh rồi co vai thò người ra ngoài lau qua loa vài cái rồi nhanh chóng đóng cửa kính lại.

Vết khăn in trên gương còn làm cho gương mờ hơn lúc trước.

Hứa Uý lấy lại khăn rồi kéo vai cô vào trong.

Đường Dụ hai tay che bên má phải rồi nép sâu vào ghế. Hứa Uý lách người qua, một tay chống lên bảng đồng hồ, một tay thò ra ngoài cửa sổ.

Ống tay áo len mềm mại lướt qua mũi Đường Dụ, trong mùi đất ẩm ướt, cô ngửi thấy mùi hương gỗ nhẹ nhàng.

Hứa Uý nghiêng người lau mép ngoài gương, đường cong eo anh áp vào trán cô khiến cho Đường Dụ trượt dài xuống dưới ghế.

Khi quay trở lại vào xe, người Hứa Uý đã ướt đẫm nước mưa, những giọt nước lăn dài theo đường xương quai hàm rồi rơi xuống.

“Ơ…” Đường Dụ vô thức dùng mu bàn tay lau cho anh, rồi lấy hai tờ giấy ăn từ hộc trung tâm đưa cho anh, vậy mà không ngờ Hứa Uý lại phản ứng dữ dội, anh lập tức đẩy tay cô ra. 

Một tiếng “Bốp” chói tai vang lên trong không gian chật hẹp.

Bình luận

Leave a Reply