ÁNH SAO – 11

Tuần tiếp theo, Hứa Uý chính thức bắt đầu đi làm, mà Đường Dụ cũng bận tối mắt tối mũi. Về bí mật bất ngờ lộ ra kia, cả hai vẫn chưa có cơ hội ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với nhau.

Đường Dụ thầm nghĩ như vậy cũng tốt, cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào để đối diện với Hứa Uý.

Chỉ có bà Lưu lúc nấu cơm thì lẩm bẩm vài câu: “Cái thằng bé Hứa Uý dạo này sao không đến ăn cơm nữa vậy?”

Ba Đường lướt điện thoại, thong thả nói: “Với cái tay nghề của bà như thế, là tôi tôi cũng không đến.”

Thế là tối hôm đó, trước mặt ba Đường chỉ có một chén canh khoai lang.

Hôm đó văn phòng có người mới, mọi người tranh thủ thời gian rảnh rỗi đi liên hoan chào đón.

Nhà ăn cơ quan và trung tâm thương mại bên cạnh đều ăn chán rồi nên cả phòng chia làm hai xe, Đường Dụ lái một chiếc, đi vòng một vòng xa để ăn thịt nướng.

Mấy đồng nghiệp chen chúc ở ghế sau, vừa đặt bàn vừa khen cô: “Đường Dụ lái ổn đấy.”

“Chỉ có hơi chậm thôi.”

Đường Dụ cười cười, vẫn nhẹ nhàng đạp ga.

Không tìm thấy chỗ đậu xe ở tầng hầm đầu tiên nên họ lại đi xuống tầng dưới.

Đậu xe xong, đồng nghiệp khoác chặt áo khoác rồi thúc giục nhau đi về phía lối vào trung tâm thương mại: “Nhanh lên, tôi sắp chết đói rồi.”

Vào thang máy, Đường Dụ đứng ở vị trí gần cửa, quay lại xác nhận với họ một lần nữa rồi bấm tầng năm.

Thang máy từ từ lên hai tầng rồi dừng lại ở tầng một, bên ngoài chen vào năm sáu thanh niên đang cười nói vui vẻ. 

Đường Dụ vô thức lùi lại hai bước, sau đó nhìn thấy Hứa Uý bước vào cuối cùng.

Hứa Uý đang trả lời câu hỏi của Thẩm Nghị, ngẩng đầu lên liền thấy Đường Dụ đứng cạnh nút bấm, hôm nay cô mặc chiếc áo len cổ điển màu hồng nhạt, tóc ngắn giấu trong chiếc mũ lông, nhìn cô trông rất trẻ trung.

Anh thoáng dừng bước, sau đó tự nhiên chen qua một người đứng trước cô.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, một người đàn ông nói lớn: “Lát nữa chúng ta có gọi rượu không?”

“Gọi cái gì! Có còn tính đi làm không?”

Hứa Uý rũ mắt nhìn Đường Dụ: “Sao lại chạy đến đây?”

Đường Dụ lúc này mới nhớ ra, công ty của Hứa Uý ngay bên cạnh đây, cô nói: “Đi ăn với đồng nghiệp.”

Hứa Uý ngẩng đầu nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng ở chiếc chìa khóa xe trên tay cô: “Cậu lái xe à?”

“À… xe của đồng nghiệp.”

Qua lại vài câu, trong thang máy đã trở nên yên lặng, ánh mắt của hai nhóm người đồng loạt đổ dồn về phía hai người đứng ở góc.

Một người phía sau lên tiếng: “Hứa Uý, quen nhau à?”

“Ừ.” Anh trả lời qua loa, cũng không giới thiệu gì thêm.

Đường Dụ đã bị mấy người đồng nghiệp thúc vào lưng mấy cái, đành phải nói với họ: “Anh…”

Chữ còn lại dù thế nào cô cũng không thể nói ra khỏi miệng, đành phải đổi sang cách nói khác: “Bạn tôi.”

Quả là một lời giới thiệu không bình thường, ánh mắt Đường Dụ liếc qua thì quả nhiên thấy khóe miệng Hứa Uý nhếch lên.

… Cười cái gì chứ!

Cả hai bên đều xuống tầng năm, cửa thang máy mở ra, bên trong thang máy lập tức trống trơn.

Hứa Uý tạm biệt cô trước cửa tiệm nướng, trước khi đi còn hỏi: “Tối nay đi ăn cơm không?”

“Hả?” Đường Dụ ngây người một giây, lập tức đáp: “Không được, đã hẹn với đồng nghiệp rồi.”

“Hẹn liền hai bữa à?”

Đường Dụ nghiêm túc gật đầu.

“Vậy lần sau vậy. Lái xe về cẩn thận đấy.”

“Ừ.”

Nhìn thấy cả đám người họ bước vào một nhà hàng Quảng Đông, Đường Dụ thở phào nhẹ nhõm, quay người bước vào tiệm nướng.

Từ chỗ bàn gần cửa có năm sáu cái đầu thò ra.

“Bọn này không nhớ là có hẹn ăn tối với cậu đâu nhỉ?”

“…”

Vì sự cố bất ngờ này, Đường Dụ đành phải trở thành nhân vật chính trong bữa ăn tiếp theo.

Cô bạn mê trai đẹp nhanh chóng nắm quyền phát ngôn: “Anh chàng lúc nãy đẹp trai quá đi! Sao cậu nỡ từ chối chứ!”

“Đúng vậy! Cái cớ tệ hại ấy, phải tôi tôi còn thấy ngại thay cho anh ta! Đường Dụ cậu không có tim à?!”

Sau một trận công kích đùa cợt, chủ đề lại chuyển từ việc Hứa Uý đẹp trai thế nào sang cách từ chối nam sinh.

Chị gái ngồi đối diện Đường Dụ rõ ràng rất có kinh nghiệm, tay vuốt tóc mai bên tai, chỉ điểm cho cô: “Đàn ông mà, em từ chối khéo léo thế họ đâu có hiểu. Họ còn tưởng là em đang giả vờ từ chối để làm giá đấy!”

“Có lần tôi gặp phải thằng khốn, lấy cớ công việc gọi điện cho tôi mỗi ngày, sau này nói rõ ra thì hắn ta đổ ngược lại, bảo tôi nghe điện thoại là đang cho hắn tín hiệu làm tôi tức đến nỗi suýt nữa đã nổi u xơ tuyến vú luôn đó!”

Cuối cùng, chị ta tổng kết: “Nếu em thực sự muốn từ chối, phải nói thẳng từng chữ một cho hắn ta hiểu: Tôi không thích anh, hai chúng ta không có cơ hội đâu! Hiểu chưa?”

Đường Dụ dùng kéo cắt miếng bò vừa nướng xong chia ra đĩa của mọi người, ánh mắt trong veo đen láy: “Em hiểu rồi.”

***

Lại là một ngày tăng ca đến sáu rưỡi chiều, đồ nướng có thể giải tỏa cơn thèm ăn nhưng chẳng no bụng mấy. Đường Dụ đã bắt đầu đói từ ba bốn giờ chiều, mong ngóng từng giây từng phút để được tan làm.

Vừa bước vào cửa nhà, Đường Dụ đã vứt ba lô, kêu lên như người sắp chết đói: “Mẹ ơi! Tối nay ăn gì thế? Con đã…”

Giọng cô nghẹn lại trong cổ họng.

Hứa Uý đang ngồi ở góc sofa, tay nắm một nắm quân cờ vây màu trắng ngọc, đang cùng ba Đường đánh cờ.

Nghe tiếng động, anh ngẩng đầu liếc nhìn.

Bà Lưu đang rửa bát trong bếp, thò đầu ra: “Sao về muộn thế, nhà mình ăn cơm xong rồi. Mẹ để phần một ít trên bàn, ăn xong con tự rửa chén nhé.”

Đường Dụ há hốc mồm, đứng ngây người một lúc lâu.

Ánh mắt cô lướt qua phòng khách, dừng lại trên chiếc bát nhỏ được đậy trong bếp, mùi thịt thơm phức len lỏi vào mũi.

Rồi cô cảm nhận được ánh nhìn âm thầm từ phía bên.

Đường Dụ nuốt nước bọt nói: “Con ăn ngoài với đồng nghiệp rồi.”

Bà Lưu: “Gì cơ? Sao không nói sớm? Thế cơm này để thừa rồi?”

“…Con quên mất.”

“Ăn no chưa? Có muốn ăn thêm chút không? Để đến mai chắc hỏng mất.”

“…Con no rồi.”

Rồi cô nhìn bà Lưu lẩm bẩm dùng màng bọc thực phẩm đậy đồ ăn lại cất vào tủ lạnh.

“…”

Còn nhớ cái cái meme chú chuột chũi nâu hét đứng hét trên núi không? Bây giờ tiếng hét của chú chuột chũi đó chính là tiếng lòng của Đường Dụ đó.

Từ bảy đến tám giờ tối là khoảng thời gian đi dạo buổi tối quen thuộc của gia đình.

Ba Đường hôm nay thắng ván cờ nên tâm trạng vô cùng phấn khởi, ông hăng hái đề xuất: “Từ đây đi bộ đến sông Chử, đi rồi quay về hết một tiếng, vừa đủ tiêu cơm. Dụ Dụ đừng lười, đi cùng ba nào.”

Đường Dụ gần như bị kéo đi trong nước mắt.

Ba Đường và bà Lưu tay trong tay bước nhanh phía trước, hai người trẻ lại lững thững theo sau.

Gió đêm vi vu, cả thành phố chìm trong ánh trăng mờ ảo.

Những người chạy bộ đêm liên tục vượt qua, có cả người dắt thú cưng đi dạo, ánh đèn ven sông chiếu rọi từng bóng người.

Đường Dụ hai tay nhét túi, kéo chặt chiếc áo len, hai bàn tay qua lớp vải ấm áp đè chặt lên bụng.

Thần thái Hứa Uý thoải mái, dường như đã thoát khỏi vẻ lúng túng khi tỏ tình, ánh mắt anh xuyên qua mái tóc hơi rối vì gió rồi dừng lại ở trên mặt cô: “Biểu cảm gì thế? Lạnh à?”

Đường Dụ nở nụ cười gượng: “Không, no quá thôi.”

“Ừ. Ăn gì thế?”

“… Lẩu quân đội.”

“Ngon không?”

“Ừ…”

Hứa Uý trầm ngâm giây lát, nói: “Tối nay định dẫn cậu đi ăn quán Hàn ở phía đông thành phố.”

“Hồi đại học từng dẫn cậu ăn một lần đó. Tôi nhớ cậu rất thích gà rán phô mai và cơm trộn trứng cá ở đó.”

Đúng vậy.

Gà rán của quán đó tuyệt vời! Giòn mà không cháy, béo mà không ngấy.

Ký ức và vị giác cùng sống dậy.

Không khí lạnh lẽo dường như cũng thấm đẫm mùi thơm giòn tan.

Trong bụng Đường Dụ lúc này như đang có một chiếc máy xúc đang đào bới.

Hứa Uý vẫn tiếp tục: “Pizza mật ong phô mai cũng ngon, một mình cậu có thể ăn hết ba phần tư.”

Cuối cùng, anh quay lại, mỉm cười nhạt: “xem ra, lẩu quân đội chắc không đủ làm cậu no đâu nhỉ…”

“…”

Trả thù! Đây nhất định là trả thù riêng mà!

Đường Dụ bám vào lan can ngồi xổm xuống đất, bất lực rên rỉ: “Hứa Uý! Ông nội của tôi ơi! Tôi quỳ xuống đây được chưa!”

Hứa Uý nhìn cô từ trên cao một lúc rồi kéo cô đứng dậy: “Ai là ông nội của cậu chứ.”

Đường Dụ gục vào đầu gối, ôm bụng không chịu đứng lên: “Tôi đói lả đi rồi, không còn sức nữa, tôi không đi đâu. Hôm nay tôi nằm đây luôn!”

Hứa Uý không phản ứng.

Đường Dụ còn chưa kịp hiểu chuyện gì, thì ngay sau đó Hứa Uý cúi người, một tay ôm qua vai cô, tay kia đỡ lấy hai chân, trực tiếp bế cô lên khỏi mặt đất.

Đường Dụ thốt lên một tiếng nhỏ, vô thức ôm lấy cổ anh, đầu ngón tay lạnh buốt chạm vào da sau gáy anh như bị bỏng rát làm cho cô bỗng giật mình tỉnh táo.

Cô căng thẳng liếc nhìn phía trước hai lần, hai tay che lấy má rồi co rúm lại như chim đà điểu, vỗ vai anh: “Cậu điên rồi! Ba tôi mà thấy là xỉu tại chỗ đó!”

“Vậy thì cậu im lặng đi.”

Đường Dụ nghẹn ngào, tim đập thình thịch, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng hai người phía trước, sợ họ đột nhiên quay đầu lại.

Hứa Uý lại tỏ ra bình thản, bế cô lên nhấc nhẹ hai cái, bước qua những chiếc đèn vàng ươm, từ con đường nhỏ ven bãi cỏ đi xuống bờ đê.

Bóng cây loang lổ in lên mặt anh, từng tán lá đung đưa theo gió làm cho gương mặt anh cũng trở nên sống động.

Không khí mơ hồ cùng với những dòng chảy ngầm lại trỗi dậy.

Đường Dụ không quen, khô khan nói trong khi ôm bụng: “Sức cậu khỏe thật, mùa đông này tôi tăng những bốn ký đấy.”

Hứa Uý nói: “Ừ, bế cậu đến đây là giới hạn của tôi rồi. Xuống đi.”

“…Ừ.”

Đường Dụ bám vai anh đặt chân xuống đất, lúc tiếp đất không vững, Hứa Uý nắm tay cô một cái, rồi sau đó không buông ra nữa.

Đường Dụ giật nhẹ tay lại, lại bị anh nắm chặt hơn.

Trên con phố xe cộ tấp nập, đèn xe loé lên rồi vụt tắt, đèn đường sáng ấm áp, hai cái bóng đứng sát vào nhau.

Đèn xanh bắt đầu nhấp nháy, họ đứng ở đầu đường này, không nhúc nhích.

Rõ ràng đang là mùa đông nhưng lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi.

Rồi điện thoại của Hứa Uý reo, người là “Chủ xe 1123”

Đường Dụ nhân cơ hội này rút tay lại, lòng bàn tay như vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của anh.

Hứa Uý liếc nhìn cô rồi bắt máy: “Alo.”

“Tôi đây, xe của anh còn vấn đề gì nữa không?”

Bên đường ồn ào, Đường Dụ hoàn toàn không nghe thấy giọng nói đầu dây bên kia.

Phía dưới dải cây xanh bên trái có một cặp vợ chồng già đang rao bán khoai nướng, Đường Dụ ngửi thấy mùi thơm liền đứng không yên, ra hiệu với Hứa Uý rồi bước về phía đó.

“Dì ơi, cho con hai củ khoai, củ to một chút, ngọt ngọt nữa ạ.”

“Được rồi!”

Dì nhanh nhẹn chọn lấy hai củ khoai lang nướng vừa chín tới, béo mũm mĩm, nhanh chóng cân rồi đưa cho Đường Dụ.

Đường Dụ một tay xách túi, một tay bưng củ khoai nóng hổi quay trở lại, cuộc gọi của Hứa Uý vẫn chưa kết thúc, dường như bên kia đầu dây vẫn đang nói.

Hứa Uý lặng lẽ nghe, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô, thấy cô quay về mới lên tiếng: “Vậy tổng chi phí cần thêm là bao nhiêu?”

Không biết đối phương nói gì, Hứa Uý khẽ cười nhưng giọng điệu lại lạnh lùng hơn: “Tôi không am hiểu mấy chuyện này. Nếu vậy, lát nữa tôi sẽ cung cấp số điện thoại, phiền cậu trao đổi trực tiếp với chuyên gia.”

Nói xong, anh cúp máy.

Đường Dụ thổi phù một hơi, nuốt miếng khoai còn nóng, rồi hỏi anh: “Chi phí gì vậy? Cậu đụng xe à?”

“Ừ, trời mưa nên va quẹt nhẹ với người ta.”

“Đối phương chém đẹp cậu hả?”

“Cũng coi như vậy đi.”

Đường Dụ chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô cùng nhạy bén khẳng định: “Nhất định là nữ sinh.”

Hứa Uý cười khẽ, không phủ nhận.

Đường Dụ cúi đầu, đưa cho anh chiếc túi còn lại trên tay phải.

Hứa Uý đón lấy, chỉ cầm để hơ tay. Dưới ánh đèn, đôi mắt anh sâu thẳm đen láy, cảm xúc dạt dào còn hơn cả biển khơi rộng lớn.

Đường Dụ chợt nhớ lại biểu cảm lúc anh nghe điện thoại lúc nãy, xa cách lạnh lùng, còn có chút bất mãn, biểu cảm này giống hệt lúc anh bị nữ sinh tỏ tình hồi đi học.

Nhất là hồi cấp ba.

Từ nhỏ anh đã là kiểu người tỏa sáng giữa đám đông, chẳng bao giờ thiếu sự yêu thích của con gái. Đường Dụ không nhịn được nghĩ, lúc cô không để ý, không biết anh đã từ chối bao nhiêu nữ sinh rồi.

Đường Dụ nhìn đèn đường chuyển từ xanh sang đỏ, xe chạy qua phả khói cắt ngang vạch kẻ đường.

Giọng cô nhẹ như không, gần như chìm nghỉm trong xe cộ khói bụi ồn ào.

“Cậu… bắt đầu từ khi nào vậy?”

Hơi ấm của khoai nhanh chóng tan biến trong gió. Hứa Uý mở bao bì, nhẹ nhàng bóc lớp vỏ khoai giòn rụm: “Khiến cậu cảm thấy khó xử rồi à?”

“Cũng không phải…”

“Vậy thì không quan trọng.” Hứa Uý nhìn đèn giao thông phía trước vừa chuyển sang đỏ, anh nói: “Cậu có thể coi như chẳng biết gì cả, chúng ta vẫn như trước đây.”

Đường Dụ mím môi.

Cô không làm được.

Cảm giác khi giữ một mối quan hệ mập mờ là gì, cô hiểu rõ hơn ai hết, cô không muốn dây dưa với Hứa Uý.

“Tôi sẽ trả lời cậu, đợi tôi thêm chút nữa.”

Hứa Uý cười: “Được.”

Mua thêm một suất oden ở quán vỉa hè, Đường Dụ cuối cùng cũng thỏa mãn trở về nhà.

Ba mẹ Đường đã về nhà, thấy cô liền hỏi: “Con đi dạo với Hứa Uý đến chỗ nào thế? Quay đi quay lại đã không thấy đâu.”

Đường Dụ nói vài câu cho qua rồi chui vào phòng.

Kim đồng hồ từ từ chỉ qua mười một giờ, Đường Dụ nằm trên giường mà chẳng buồn ngủ, từ đầu giường lăn ra cuối giường, từ phía trong lăn ra phía ngoài mà mãi vẫn chưa ngủ được.

Có lẽ do củ khoai tối nay quá ngọt và ấm, bóng dáng Hứa Uý đứng dưới ánh đèn càng hiện rõ hơn trong bóng tối.

Trong lòng Đường Dụ trào lên một cảm xúc mãnh liệt, muốn đáp lời ngay lập tức.

Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, lặp đi lặp lại trong đầu câu “Buổi tối không thích hợp để đưa ra quyết định, đưa ra quyết định rồi cũng sẽ hối hận, bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh.”

Rồi cô đột nhiên bật dậy , mở ứng dụng ghi chú trên điện thoại.

Cô gõ một đoạn văn dài nhưng câu từ lủng củng, rồi lại xóa từng chữ một. Trong chăn ấm mùa đông, màn hình điện thoại nhanh chóng đọng lại một màn sương mờ.

Cô đưa tay lau đi, rồi lại chỉnh sửa từng chữ, gõ gõ xoá xoá, cuối cùng chỉ còn lại một câu: Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, chúng ta thử đi.

Phòng bật điều hòa ấm áp nhưng tay Đường Dụ lại run lên vì quyết định này.

Cô sao chép đoạn văn bản rồi mở WeChat. 

Hai người đã nửa tháng không liên lạc, danh sách chat bị chìm nghỉm bởi những đối tác làm việc mấy ngày gần đây. Đường Dụ mở danh bạ, lướt từng người một xuống dưới.

Cách làm thủ công này lại càng khiến mọi thứ trở nên trang trọng hơn.

Avatar của Hứa Uý nằm im lìm ở cuối danh sách.

Cô hít một hơi thật sâu, nghiến răng nhắm mắt, không cho mình cơ hội hối hận, nhấn nút dán và gửi đi.

Gửi xong, cô vứt chiếc điện thoại đi như vừa bị bỏng tay, chui vào chăn, hai má nóng bừng không kiểm soát được.

A a a.

Chắc cô điên mất rồi.

Đó là Hứa Uý mà!

Căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng điều hoà chạy.

Vì thế tiếng thông báo WeChat vang lên như một tiếng sấm rền vang.

Khoảng ba phút sau?

Dù biết rõ câu trả lời, Đường Dụ vẫn không dám nhìn. Một khi đã xem, mối quan hệ giữa hai người sẽ thực sự khác đi.

Giấc mơ đêm đó ngập tràn hương thơm của khoai lang.

Đường Dụ tỉnh giấc trong chăn êm ái, lập tức tìm điện thoại.

Tin nhắn chưa đọc hiển thị rõ ràng trên màn hình khóa.

Được.

Vừa nhìn thấy câu trả lời, nụ cười chưa kịp nở trên môi Đường Dụ lại lần nữa đóng băng.

Đầu óc cô trống rỗng trong giây lát.

Cô mở giao diện chính, nhìn rõ toàn bộ đoạn hội thoại.

[Đường Dụ: Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, chúng ta thử đi.]

[Từ Dĩ An: Được.]

“???”

Bình luận

Leave a Reply