Đầu ngón tay Thi Vân Lâm nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ “bình an” được thêu trên túi hương. Hai chữ này do chính tay nàng thêu.
Khi đại hoàng huynh lần đầu xuất chinh, mẫu hậu đã cầu cho hắn một tấm bùa bình an. Vì không tìm được túi hương ưng ý, hắn liền bảo Thi Vân Lâm may cho một cái. Hắn dùng túi hương này đựng tấm bùa mẫu hậu ban cho, luôn đeo bên mình không rời.
Trước khi rời kinh thành chạy nạn, đại hoàng huynh lại đột nhiên tặng lại tấm bùa bình an này cho nàng.
Đôi lúc Thi Vân Lâm không khỏi nghĩ, nếu tấm bùa này vẫn ở bên đại hoàng huynh thì liệu nó có thể bảo hộ cho huynh ấy bình an hay không?
Hai chữ “bình An” màu đỏ tươi khiến nàng liên tưởng đến biết bao nhiêu cảnh đầu rơi máu chảy suốt thời gian qua, nét chữ dần trở nên chói mắt.
Khi tuyết ngừng rơi, quân mã Kỳ quốc cũng đã tới nơi, họ đến đón những người Tương quốc vào thành. Thi Ngạn Đồng hỏi thăm vị quan lại đến đón về nơi an trí cho dân chúng Tương quốc, rồi trút hết ruột gan dặn dò với dân chúng Tương quốc đang còn tụ tập.
Trước hết ông trách mình vô dụng, sau phẫn nộ lên án hành vi tàn ác của nước Lỗ, cuối cùng khẩn thiết dặn dò họ ở Kỳ quốc phải an phận, cảm kích ân tình của Kỳ quốc.
“Nếu bọn họ ở Kỳ quốc mà phạm phải sai lầm, đều là do ta dạy dỗ không đến nơi đến chốn, xin để ta thay họ nhận phạt.” Thi Ngạn Đồng nói với vị quan đến đón.
“Nói hay lắm.” Vị chủ sự nọ mỉm cười ôn hòa, đồng thời cũng đối đáp cho có lệ.
Thi Vân Lâm nhìn lại một loạt những người dân đã đồng hành suốt chặng đường. Trước kia nàng sống thâm cung, cả đời cũng không tiếp xúc với những người này nhưng giờ đây nàng gần như có thể điểm mặt gọi tên từng người trong số hơn hai trăm người này.
Thi Vân Lâm hiểu rằng sau này những người này ở Kỳ quốc sẽ gặp nhiều khó khăn, nói không chừng thì trong cuộc sống thường ngày sẽ bị dân Kỳ quốc ức hiếp ít nhiều. Nhưng nước nhà diệt vong, đã chứng kiến bao nhiêu con người nằm xuống, có thể sống sót đến giờ phút này thì đã là phước lớn mạng dài.
Gấu váy Thi Vân Lâm bị ai đó giật nhẹ, nàng cúi xuống thì thấy đứa bé ngồi trên vai cha mình mấy ngày trước đang ngẩng đầu cười với nàng.
“Có chuyện gì vậy Tiểu Văn?” Thi Vân Lâm ngồi xổm xuống, xoa đầu cậu bé.
Tiểu Văn mở bàn tay nhỏ ra đưa cho Thi Vân Lâm một đồng tiền xu. Lúc Thi Vân Lâm còn chưa hiểu chuyện gì thì nàng nghe cậu bé ngọng nghịu nói: “Đây là tất cả tiền của con.”
Thi Vân Lâm trả đồng tiền lại cho cậu, Tiểu Văn lùi về phía sau một bước không nhận, giọng nghẹn ngào: “Cha nói phải cảm tạ người.”
“Được, vậy thì ta nhận..” Thi Vân Lâm mỉm cười dịu dàng, ngón tay thon khẽ khum lại, nắm lấy đồng tiền đồng đã được Tiểu Văn cầm trong lòng bàn tay nên vẫn còn lưu lại hơi ấm.
Kỳ quốc sẽ không để những người tị nạn của Tương quốc tụ tập lại với nhau nên sẽ phân tán họ ra khắp nơi, càng không cho họ tiếp xúc với chủ cũ.
Chủ nhân cũ của Tương quốc thì được sắp xếp vào một tòa nhà vắng vẻ, còn được phân cho mấy tên nô bộc. Dù những tên nô bộc này có tác dụng giám sát nhưng hiện tại họ cũng hoàn toàn không để ý nữa.
Khi mọi thứ đã ổn định xong xuôi, đã là giờ Tý rồi.
Thi Cảnh cảm thán nói: “Trốn chạy mấy tháng trời, ăn ngủ nơi hoang dã, cuối cùng cũng được vào nhà, nằm trên giường gỗ.”
Thi Vân Lâm cười nói: “Vậy đêm nay đệ có thể ngủ một giấc ngon rồi, có khi ngày mai ngủ đến trưa luôn cũng không chừng.”
“Không được đâu.” Thi Cảnh gãi đầu, khóe miệng nhếch lên cười.
Thi Vân Lâm ôm thêm một chiếc chăn bông từ tủ ra đưa cho Thi Cảnh mang qua cho phụ hoàng và mẫu hậu, còn nàng thì chạy một chuyến xuống bếp mang cháo gạo đến cho Thẩm Đàn Khê.
Thẩm Đàn Khê ngồi bên cửa sổ, thẫn thờ nhìn ra ngoài đêm đông phủ trắng xóa mờ mịt.
Thi Vân Lâm đặt bát cháo lên bàn, nhẹ giọng khuyên giải: “Người chết không thể sống lại, đã đến nơi này rồi thì chúng ta đều phải bắt đầu lại thôi.”
Thẩm Đàn Khê nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt Thi Vân Lâm, muốn hỏi nàng đau lòng thế nào trước cái chết của Chu Trạch Minh nhưng cuối cùng lời vẫn bị nuốt vào trong, nàng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Trước khi đi ngủ, Thi Vân Lâm lại đến thăm phụ hoàng và mẫu hậu để cùng an ủi nhau vài lời.
Cuối cùng cũng có được nơi an toàn để ở, hôm nay mọi người đều thoải mái hơn nhiều, cũng có thể thỉnh thoảng nở nụ cười.
Thi Vân Lâm thì luôn mỉm cười.
Ấy vậy mà khi nàng trở về phòng mình, đóng cửa lại, nụ cười trên mặt nàng lập tức tan biến, nhanh đến mức như chưa từng xuất hiện.
Nàng dựa lưng vào cánh cửa đứng im lìm rất lâu. Không biết bao lâu sau nàng mới tỉnh lại, lặng lẽ bước từng bước đến giường, cuộn mình trong chăn.
Ngày hôm ấy xảy ra quá nhiều chuyện, mãi đến đêm khuya khi chỉ còn một mình, nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm để nhớ lại mọi việc.
Những lời chế nhạo cùng sự sỉ nhục trên thao trường hiện lên trong tâm trí nàng rõ mồn một, kinh khủng hơn bất kỳ cơn ác mộng nào nàng từng trải qua từ thuở bé.
Một lúc lâu sau, Thi Vân Lâm kéo chăn lên trùm kín cả đầu.
Đêm tuyết vẫn vắng vẻ như vậy, chỉ có chiếc gối âm thầm thấm đẫm nước mắt.
Suốt mười ngày tiếp theo, cả nhà họ đều ở yên trong phủ, không bước chân ra khỏi cửa dù chỉ một bước. Tuy Kỳ quốc không ra lệnh cấm túc nhưng bọn họ cũng chẳng muốn tự chuốc lấy phiền phức. Cứ ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, thỉnh thoảng khi trời đẹp thì ra sân phơi nắng, cứ như thể hoàn toàn không quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Thi Vân Lâm bước ra từ trong phòng, thấy mẫu hậu đang ngồi dưới gốc cây cúi đầu bện thứ gì đó.
“Mẫu hậu đang làm gì thế?” Thi Vân Lâm bước tới, ngồi xuống cạnh mẫu hậu, nhìn rõ sợi dây đỏ trong tay bà thì chợt hiểu ra.
Ở Tương quốc, khi nữ nhi xuất giá, mẫu thân sẽ dùng dây đỏ bện một chiếc khấu hợp hoan có hình dáng đôi cá chép quấn quýt bên nhau, ý nguyện cầu chúc cho đôi phu thê sống hòa thuận hạnh phúc.
Tương hậu cắt đoạn dây thừa cuối cùng, rồi đặt chiếc khấu hợp hoan vào lòng bàn tay Thi Vân Lâm.
“Đồ cưới hỏi ta không cần chuẩn bị nhiều, người của Kỳ quốc đã lần lượt đưa đến cả rồi. Mẫu thân chẳng có gì cho con cả, con hãy giữ lấy cái này, ngày sau hãy sống cho thật tốt.”
“Dạ.” Thi Vân Lâm ngoan ngoãn gật đầu.
Tương hậu chăm chú quan sát biểu cảm của tiểu nữ nhi, băn khoăn hỏi: “Vân Lâm, con không sợ sao?”
“Con nghĩ đến các ca ca đang xông pha chiến trường, dù biết khó lòng sống sót vẫn không lùi bước, vậy thì con còn sợ hãi điều gì nữa?” Thi Vân Lâm lắc đầu: “Chỉ là gả chồng thôi mà, đâu phải đi chết, chẳng có gì đáng sợ cả.”
Trong chốc lát, Tương hậu nhìn gương mặt tiểu nữ nhi, không biết nên đau lòng hay nên cảm thấy được an ủi.
Thi Vân Lâm lắc lắc chiếc khấu hợp hoan trong tay rồi mỉm cười nói: “Để con đi cất nó.”
Tương hậu gật đầu.
Ý nghĩa của chiếc khấu hợp hoan này, đối với Thi Vân Lâm mà nói, vốn chẳng quan trọng chút nào, nhưng vì nó do mẫu hậu tỉ mẩn bện cho nàng nên bỗng trở nên vô cùng quý giá.
Nàng suy nghĩ một lát, quyết định sẽ cất chiếc khấu hợp hoan này cùng đồng tiền mà Tiểu Văn tặng vào trong túi hương mà đại hoàng huynh đã tặng nàng.
Nàng mở chiếc túi thơm ra, trước tiên lấy tấm bùa bình an bên trong đổ ra. Cùng với tấm bùa bình an nằm trong lòng bàn tay nàng, còn có một chiếc khấu hợp hoan.
Thi Vân Lâm khẽ ‘a” lên một tiếng. Tại sao đại hoàng huynh tặng nàng bùa bình an mà lại có thêm một chiếc khấu hợp hoan thế này?
Nàng lấy chiếc khấu hợp hoan giấu trong túi thơm ra, đem so sánh với chiếc mẫu hậu vừa làm cho nàng. Chỉ cần nhìn một cái là đã có thể nhận ra chiếc khấu hợp hoan trong túi thơm của đại hoàng huynh tuyệt đối không phải do mẫu hậu làm, đường kim mũi chỉ thô sơ đến mức khiến Thi Vân Lâm nghi ngờ đây là đồ đại hoàng huynh tự mình làm chơi
“Huynh ấy làm cái này để làm gì?” Thi Vân Lâm lẩm bẩm một mình.
Tự tay làm đã đành, lại còn để chung với tấm bùa bình an mang theo người hàng ngày.
Vì là di vật của đại hoàng huynh nên Thi Vân Lâm vẫn cẩn thận cất lại vào túi thơm. Vừa dọn dẹp xong đồ đạc thì Thi Cảnh đã chạy vội tới, gõ cửa liên hồi.
“Tỷ! Tỷ! Kỳ Sơn Lang phái người tới đón tỷ rồi!”
Thi Vân Lâm sững người.
Khoảnh khắc trước nàng còn nói việc gả chồng có gì đáng sợ thì giờ phút này sắc mặt đã thoáng trắng bệch. Tay nàng siết chặt chiếc túi thơm, nàng từ từ thở ra một hơi rồi mới đứng dậy bước ra ngoài.
Thi Vân Lâm mở cửa bước ra, hỏi Thi Cảnh: “Chưa đến ngày cưới, hắn… đón ta đi đâu?”
Thi Cảnh lắc đầu: “Không nói, chỉ bảo tỷ phải lên đường ngay lập tức.”
Thi Vân Lâm ngẩng mắt, thấy phụ thân và mẫu hậu đều đứng dưới gốc cây, cửa viện thì mở toang, có một chiếc xe ngựa đậu sẵn bên ngoài.
Thi Vân Lâm mím môi, quay vào thay bộ quần áo khác, mang theo túi thơm rồi bước lên xe ngựa do Kỳ Sơn Lang phái tới.
Thi Ngạn Đồng nhíu mày nhìn theo chiếc xe ngựa rời đi. Nhìn tiểu nữ nhi của mình bị đón đi mà không được hỏi ý kiến, trong lòng ông cảm thấy ngột ngạt khó chịu, nhưng nghĩ đến ngày cưới đã định, ông cố an ủi bản thân.
Ông quay người đi vào, ánh mắt liếc thấy người nữ tỳ nấu ăn đang nhìn ra với vẻ mặt khác thường. Khi Thi Ngạn Đồng nhìn sang thì bà ta vội vàng chui vào nhà bếp.
Thi Ngạn Đồng cảm thấy không ổn, nhanh chóng đuổi theo vào bếp hỏi: “Ngươi có quen biết tên xa phu vừa tới đón không?”
Người nữ tỳ do dự rất lâu, mới khẽ nói: “Không quen biết nhưng chắc không phải là xa phu của Kỳ Sơn Lang. Kỳ Sơn Lang không có xa phu, thậm chí cũng chẳng có xe ngựa…”
“Chuyện gì vậy?” Hoàng Hậu lo lắng hỏi.
Thi Ngạn Đồng nhìn sâu vào người nữ tỳ trước mắt. Người này rõ ràng là tai mắt do Kỳ quốc cài cắm, sao lại tốt bụng mách bảo ông như vậy?
Rất có thể là người đứng sau mượn miệng người này muốn ông đi tìm Kỳ Sơn Lang.
Thi Ngạn Đồng đi tới đi lui trong sân không ngừng, tâm tư chuyến biến nhanh chóng. Trong cục diện chiến trận giữa Kỳ Sơn Lang và Thái tử Kỳ quốc, bọn họ đều là những quân cờ. Đã lún sâu vào cục diện này thì không còn tự chủ được nữa, dù biết có âm mưu thì có thể làm sao?
Thi Ngạn Đồng không dám đánh cược sự an nguy của tiểu nữ nhi, lập tức dẫn Thi Cảnh ra ngoài.
Mọi người đều cho rằng bọn họ sẽ cam chịu không ra ngoài nên ngoài sân không có xe ngựa, thị vệ thấy phụ tử hai người ra cửa thì do dự nhìn nhau một chút nhưng cũng không ngăn cản.
Không có xe ngựa, phụ tử hai người vừa đi vừa hỏi đường, vừa chịu đừng những ánh nhìn khinh thường, mất rất nhiều thời gian mới tìm được phủ Đại tướng quân.
Thi Cảnh dùng sức gõ cửa, đợi rất lâu, cánh cửa phủ nặng nề mới được mở ra. Người mở cửa là một lão già râu tóc bạc phơ chống gậy.
Thi Ngạn Đồng nói: “Lão nhân gia, tiểu nữ của chúng tôi bỏ quên đồ vật, chúng tôi đến trả lại cho nàng.”
“Cái gì?” Lão già khàn giọng hỏi: “Ta nghe không rõ!”
Thi Ngạn Đồng phóng tầm mắt qua lão già rồi nhìn vào trong sân, ông chợt nghĩ tới điều gì đó, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
Thi Cảnh sốt ruột, lớn tiếng nói: “Chúng ta có việc gấp muốn tìm Kỳ Sơn Lang!”
Lần này lão gia nghe rõ. “Ồ, các ngươi tìm Kỳ Sơn Lang à!” Ông nhíu tám tầng nếp nhăn, vẫy tay: “Nhưng Kỳ Sơn Lang không ở đây đâu.”
“Vậy hắn ở đâu?” Thi Cảnh nắm chặt vai lão già, lớn tiếng gặng hỏi.
Lão giả bị bóp đau, bực dọc nói: “Kỳ Sơn Lang, Kỳ Sơn Lang thì đương nhiên phải ở núi Kỳ rồi!”
Núi Kỳ thì quá rộng lớn rồi.
Cùng lúc đó, chiếc xe ngựa đến đón Thi Vân Lâm dừng lại bên đường. Gã xa phu gọi nàng xuống xe để đổi sang xe khác.
Thi Vân Lâm nhìn ra ngoài, thấy một chiếc xe ngựa khác đang đỗ bên đường, khung cảnh xung quanh hoang vu, chẳng có nhà cửa gì.
Trong lòng Thi Vân Lâm bỗng thấy lo lắng, nàng hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Người xa phu vẫn như lúc đến đón, vẫy tay tỏ ý không biết rõ. Từ chiếc xe ngựa đỗ bên đường có người nhảy xuống đi tới nói: “Đến doanh trại.”
Thi Vân Lâm khẽ nắm chặt túi thơm trong tay, trong lòng đầy bất an. Nàng không hiểu tại sao Kỳ Sơn Lang lại cho người đón nàng đến doanh trại…
Ngặt nỗi nàng cũng không có tư cách hỏi nhiều, đành ôm nỗi bất an trong lòng xuống xe, chuyển sang chiếc xe khác.
Trong lòng Thi Vân Lâm càng lúc càng bồn chồn.
Xe ngựa đi thêm một đoạn, từ cửa sổ nàng đã nhìn thấy doanh trại với những dãy nhà thấp san sát, từ xa vọng lại tiếng tập luyện ở bãi diễn võ.
Biết mình thực sự được đưa đến doanh trại, Thi Vân Lâm thở phào nhẹ nhõm, bởi trong cả Kỳ quốc, chỉ có Kỳ Sơn Lang là người mà nàng có thể tạm coi là thân cận.
Nhưng Thi Vân Lâm không biết rằng, Kỳ Sơn Lang ghét người, nơi đông đúc như doanh trại hầu như hắn chẳng bao giờ đến.
Xe ngựa dừng lại, Thi Vân Lâm được dẫn đi xuyên qua doanh trại. Trên đường gặp vài tướng sĩ, họ nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc. Có lẽ trong ánh mắt họ không chỉ có ngạc nhiên, mà còn ẩn chứa điều gì khác.
“Đợi ở đây.”
Người dẫn đường đưa Thi Vân Lâm vào một căn phòng rồi bỏ đi.
Thi Vân Lâm nhìn quanh căn phòng rồi ngồi xuống chờ đợi trong nghi hoặc. Nàng không biết Kỳ Sơn Lang đón mình đến đây để làm gì, cũng không biết khi gặp hắn nên nói những gì.
Chờ gần nửa ngày, cuối cùng cũng có người đến nhưng không phải là Kỳ Sơn Lang, mà là mấy người phụ nữ có bộ dáng chật vật vô cùng.
Quân kỹ.
Leave a Reply