MÂY NÚI NGỌC NGÀ – 06

Kỳ Sơn Lang nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của Thi Vân Lâm nên nhanh chóng quay sang nhìn nàng. 

Thi Vân Lâm vội vàng lảng tránh ánh nhìn của hắn, nàng cúi đầu, tầm mắt dừng lại trên cánh tay Kỳ Sơn Lang đang vòng qua người nàng để nắm dây cương ngựa.

Việc Kỳ Sơn Lang xuất hiện khiến Thi Vân Lâm nhận ra trước đó nàng đã đoán sai, không phải hắn định ném nàng vào doanh trại.

Một cơn gió thổi bay chiếc lá khô vừa vặn rơi xuống cánh tay Kỳ Sơn Lang. Thi Vân Lâm nhìn chằm chằm chiếc lá khô bị gió lật qua một khoảng ngắn nhưng vẫn kiên cường bám trên da thịt hắn không chịu rơi. Khi cơn gió qua đi, chiếc lá nhỏ bé kia vẫn yên ổn nằm lại.

Thi Vân Lâm nhìn chiếc lá khô không chớp mắt hồi lâu, rồi mới chần chừ đưa tay nhặt nó lên. Nàng buông ngón tay, chiếc lá từ từ rơi khỏi kẽ tay, xoay tròn rồi chìm vào bụi đất.

Kỳ Sơn Lang chứng kiến toàn bộ hành động của nàng.

Ngay sau đó, Thi Vân Lâm thấy cánh tay Kỳ Sơn Lang trong tầm mắt nàng đột nhiên giơ lên.

Hắn nâng cằm Thi Vân Lâm lên, bắt nàng phải đối diện với mình. Thi Vân Lâm buộc phải ngửa mặt nhìn hắn, nàng chớp mắt hai cái, trên mặt hiện rõ là nàng đang vô cùng căng thẳng.

Ánh mắt Kỳ Sơn Lang dừng lại trên vết đỏ vẫn còn lưu lại trên cằm nàng. Hắn đưa tay, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ vết đỏ ấy. Cảm giác mềm mại từ da thịt của người trước mắt truyền qua đầu ngón tay khiến hắn lưu luyến xoa thêm hai lần nữa. Một tia sáng lướt qua trong đôi mắt đen nhánh của Kỳ Sơn Lang, cảm giác nơi đầu ngón tay khiến hắn thấy mới lạ.

Nhưng đầu ngón tay thô ráp của Kỳ Sơn Lang lại khiến Thi Vân Lâm càng thêm bất an. Dù biết sắp phải gả cho người này nhưng trước mặt nàng hắn vẫn là một kẻ xa lạ nên không thể không có chút chống đối.

Con ngựa ô lớn nhấc cao vó trước vượt qua khúc gỗ mục ngang đường, Thi Vân Lâm bị chao đảo, khi ổn định lại thì phần eo sau đập mạnh vào cánh tay Kỳ Sơn Lang làm cho nàng lập tức nhíu mày, suýt nữa đã kêu lên vì đau.

Kỳ Sơn Lang đột nhiên dừng ngựa lại. Trong tiếng ngựa hí vang, hắn nhanh chóng vén tấm da chồn đang quấn quanh người Thi Vân Lâm ra. Thi Vân Lâm còn chưa kịp phản ứng gì thì Kỳ Sơn Lang đã lật áo nàng lên, để lộ ra vùng eo lưng trắng mịn thon thả cùng vết bầm tím lớn do va đập ở doanh trại vừa rồi đã hiện rõ sau lưng nàng.

Gương mặt Thi Vân Lâm lập tức đỏ bừng.

Đây là chốn hoang dã mà!

Nàng gần như ngay lập tức vô thức liếc nhìn xung quanh. May thay nơi này là rừng núi hoang vu, không một bóng người, nhưng dù không có ai đi nữa thì đây vẫn đang là ở bên ngoài mà!

Kỳ Sơn Lang nhanh chóng chỉnh lại y phục cho Thi Vân Lâm rồi vung roi ngựa, con ngựa ô lập tức phóng đi như bay.

Thi Vân Lâm chưa từng cưỡi ngựa nhanh như vậy, nàng nhắm nghiền mắt, một tay nắm chặt bờm ngựa đen, tay kia siết chặt cánh tay Kỳ Sơn Lang vì sợ bị rớt xuống khỏi lưng ngựa.

Kỳ Sơn Lang đi đường tắt, xuyên qua một khu rừng lớn. Những cành khô trơ trụi mọc ngang dọc chắn lối đi, hắn hơi khom người, một tay đè sau gáy Thi Vân Lâm bắt nàng cúi đầu xuống.

Tiếng gió gào rít bên tai Thi Vân Lâm, xen lẫn tiếng cành cây gãy lắc rắc. Lưng nàng áp sát vào bộ ngực nóng bỏng của Kỳ Sơn Lang. Tấm áo vải thô bó lấy thân hình cường tráng của hắn, đồng thời truyền từng nhịp tim mạnh mẽ dồn dập đến lưng nàng.

Khi vó ngựa dần chậm lại, bên tai Thi Vân Lâm văng vẳng tiếng người ồn ào. Nàng mở mắt ra thì thấy những cửa hiệu hai bên đường dần xuất hiện trong tầm mắt.

Kỳ Sơn Lang thúc ngựa phi thẳng vào hẻm Trường Thanh.

Biệt viện mà cả nhà Thi Vân Lâm đang ở nằm cuối con hẻm này.

Chỉ khi nhìn thấy toà viện quen thuộc, lòng Thi Vân Lâm mới chợt yên ổn phần nào.

“A tỷ!” Thi Cảnh đứng trước cổng sân, từ xa đã nhận ra Thi Vân Lâm. Tiếng gọi của hắn khiến cho đế hậu Tương quốc trong sân vội bước ra.

Ô mã hí vang rồi dừng lại hẳn trước cổng viện.

Nhìn thấy người nhà thì trong lòng Thi Vân Lâm bỗng trào dâng nỗi tủi thân. Nàng vội tuột xuống ngựa, chẳng kịp để ý bước chân loạng choạng mà thẳng tiến về phía gia quyến.

“Vân Lâm!” Tương hậu đau lòng giang tay về phía Thi Vân Lâm. Thi Vân Lâm lao ngay vào lòng mẫu hậu, nước mắt tuôn trào không sao ngăn lại được.

Khi ở trong doanh trại, dù cho sợ hãi nhưng Thi Vân Lâm vẫn không rơi một giọt lệ nào. Trên đường trở về, nàng cũng vẫn bình tĩnh không khóc. Chỉ đến khi trở về bên người thân, nỗi sợ hãi và ấm ức trong lòng nàng mới dám bộc lộ ra, nàng bỏ qua cả thể diện đoan trang thường ngày, úp mặt vào lòng mẫu thân mà khóc nức nở.

“Không sao rồi, không sao rồi…” Tương hậu nhẹ nhàng vỗ vai tiểu nữ nhi an ủi, mắt bà ngấn lệ, giọng nói nghẹn ngào.

Kỳ Sơn Lang vẫn ngồi trên lưng ngựa, hắn nhìn Thi Vân Lâm lao vào lòng mẫu thân khóc lóc, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc, dường như không hiểu vì sao nước mắt nàng bỗng tuôn ra nhiều đến thế.

Hắn thường không hiểu rõ cảm xúc của con người, hắn không hiểu vì sao người ta không thể cười khi muốn cười, không thể khóc khi muốn khóc.

Mà hắn cũng chẳng muốn hiểu.

Không cần thiết.

Kỳ Sơn Lang thu lại ánh mắt. Hắn đan mười ngón tay vào nhau, hơi dùng lực làm các khớp ngón tay phát ra vài tiếng răng rắc. Sau đó, hắn nắm dây cương điều khiển ngựa quay đầu, phóng đi mất dạng.

Thi Vân Lâm ngoảnh lại, nhìn theo bóng lưng của Kỳ Sơn Lang. Đôi mắt nàng ướt đẫm lệ mang vẻ yếu đuối như liễu rủ trước gió khiến người ta động lòng thương cảm. Lòng nàng có chút hối hận, hối hận vì đã không nói lời cảm ơn với Kỳ Sơn Lang.

Lần sau vậy. 

Dù sao… thì sau này cũng sẽ có cơ hội.

Kỳ Sơn Lang đưa Thi Vân Lâm về nhà, rồi lại quay về doanh trại một lần nữa.

Đối với việc Kỳ Sơn Lang quay lại, mọi người trong doanh trại không lấy làm lạ. Ở chỗ Kỳ Sơn Lang, chưa bao giờ có chuyện tạm tha lần sau tính tiếp.

Chỉ riêng việc lén lút đưa quân kỹ vào đã là một tội cực kỳ nghiêm trọng, huống chi còn dám động vào vị hôn thê của hắn.

Châu tẩu sợ hãi vô cùng, bà ta chỉ vào tên lính gầy nhom như khỉ chất vấn: “Không phải ngươi bảo đây là hàng sạch sẽ sao?”

Tên lính gầy còm trước đó đã sợ đến mức đái ra quần, lúc này quần vẫn còn chưa khô. Chân cẳng hắn run rẩy, nói năng lắp ba lắp bắp: “Lão… lão Lý nói… nói… nói vậy mà!”

Xưa nay vẫn là lão Lý này chuyên chở quân kỹ vào doanh trại, hắn làm việc gọn gàng, chưa từng để xảy ra sự cố nào.

Một tên lính khác hớt hải chạy đến.

Châu tẩu vội hỏi: “Người đâu?” Bà ta đã sai người đi bắt lão Lý về.

Tên lính thở hổn hển: “Lão Lý chết rồi! Bị diệt khẩu rồi!”

Lòng Châu tẩu lạnh lại, bà ta vỗ đùi một cái: “Chúng ta bị tiểu nhân hãm hại rồi!”

Mặt mày Châu tẩu tái mét, hoàn toàn mất đi vẻ hung hăng ngạo mạn lúc trước. Bà ta nuốt nước bọt, hỏi lại lần nữa: “Cái tên Châu Kiên chết tiệt này sao vẫn chưa về!”

Châu Kiên là nam nhân của bà ta, trong quân doanh giữ chức vị không nhỏ.

Châu tẩu không thể chờ thêm nữa, bà ta chạy ra khỏi phòng định tự mình đi tìm Châu Kiên, nhưng vừa bước qua cửa, bà ta đã thấy Kỳ Sơn Lang đang đứng ở hành lang.

Hắn đang tiến về phía này.

Trời đã tối, trên tường hành lang cứ cách một khoảng lại treo một chiếc đèn tường. Theo từng bước chân Kỳ Sơn Lang đang tiến về phía trước, gương mặt lạnh lùng của hắn chìm trong ánh sáng mờ ảo, dần trở nên khó lường. Ánh đèn không mấy sáng tỏ chiếu khắp hành lang, tạo nên không khí âm u rùng rợn, đồng thời kéo dài bóng hình của Kỳ Sơn Lang thành một vệt dài đen kịt.

Tất cả binh lính đều trốn trong phòng, nín thở không dám thở mạnh. Trong hành lang dài chỉ còn nghe được tiếng bước chân Kỳ Sơn Lang càng lúc càng gần. Từng tiếng, từng tiếng một, tựa như tiếng chuông báo tử.

Châu tẩu nhìn Kỳ Sơn Lang tiến đến thì vội vàng quỳ xuống khẩn khoản xin tha: “Ta, ta xin chịu quân pháp! Chỉ mong đại tướng quân tha cho cái mạng này. Ta cũng là người bị lừa, thật sự không biết thân phận của người đó!”

Kỳ Sơn Lang dừng chân đứng trước mặt Châu tẩu.

Trong cơn hoảng loạn, Châu tẩu như chợt nghĩ ra điều gì đó, bà ta vội ôm chặt chân hắn thề thốt: “Việc xảy ra hôm nay tuyệt đối sẽ không bao giờ bị tiết lộ ra ngoài, không làm tổn hại chút thanh danh nào của công chúa Tương quốc! Ta, ta… tất cả chúng ta đều sẽ khóa chặt miệng mình!”

Đôi mắt đen như mực của Kỳ Sơn Lang chợt lóe sáng lên. Hắn cúi người xuống, áp sát Châu tẩu rồi lạnh lùng nói: “Cảm ơn.”

Châu tẩu sửng sốt. Tại sao Kỳ Sơn Lang lại cảm ơn bà ta? Cảm ơn chuyện gì chứ?

Tất nhiên là cảm ơn bà ta đã nhắc nhở hắn chuyện hôm nay không được để lộ. Bằng không, đầu óc Kỳ Sơn Lang làm sao có thể nghĩ đến thứ như thanh danh được.

Lại nói…

Chỉ có người chết mới có thể khóa chặt miệng mình.

Kỳ Sơn Lang đứng thẳng dậy, trên mặt hắn không có lấy một biểu cảm nào.

Chiếc đèn tường bên cạnh hắn chớp nháy hai lần như báo hiệu một cơn hấp hối, rồi cuối cùng tắt ngấm. 

Gương mặt Kỳ Sơn Lang hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Châu Kiên nhận được tin tức lập tức vội vã trở về doanh trại. Khi hắn về tới nơi, một cơn gió thổi qua cuốn theo mùi máu tanh nồng.

Cả doanh trại yên tĩnh đến lạ thường.

Trong lòng Châu Kiên dâng lên cảm giác bất an, càng đi về phía trước, mùi máu càng nồng nặc. 

Sau đó hắn đi theo mùi máu thì liền tìm thấy Kỳ Sơn Lang.

Châu Kiên bước đến cửa nhìn vào thì lập tức sợ đến mềm chân, ngã phịch xuống đất. Máu đặc quánh trên mặt đất ngay lập tức thấm ướt quần hắn.

Trong căn phòng chất đầy vô số thi thể, máu chảy thành sông. Một chiếc ghế đơn độc đặt giữa phòng, Kỳ Sơn Lang ngồi trên đó. Hắn đang cúi đầu, nghịch chiếc túi thơm trong tay.

Chiếc túi thơm được làm từ lụa mềm mại, trên đó thêu hai chữ “bình an” thanh tú, tạo nên sự tương phản ghê rợn với cảnh tượng xác chết khắp nơi xung quanh hắn.

Mua vui quân kỹ là đáng chết, trong doanh trại hai trăm mười hai người không ai là không phạm tội thế nên Kỳ Sơn Lang đã giết sạch cả đám.

Kỳ Sơn Lang ngẩng mắt lên giữa thây sơn biển máu.

Hắn là sói hoang xé xác thú vật, là Tu La giữa nhân gian.

Tin tức nhanh chóng truyền đến Đông Cung. Khi Tôn Anh Vũ cuống cuồng đến tìm Thái tử, Tề Gia Trí đang hứng thú trêu chú vẹt trong lồng.

Tôn Anh Vũ thấy Tề Gia Trí thì liền quỳ sụp xuống.

Tề Gia Trí liếc nhìn hắn, chậm rãi hỏi: “Lại gây chuyện gì nữa?”

Tên Tôn Anh Vũ này chẳng có bản lĩnh gì, chỉ khéo nịnh nọt và thường kiếm được đồ chơi lạ làm Thái tử vui lòng nên trở thành hồng nhân trước mặt Thái tử.

Tôn Anh Vũ lau mồ hôi trán, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.

“Tiểu nhân có một biểu đệ xa tên Lâm Hổ. Hắn luôn muốn cùng Điện hạ phân ưu, biết Kỳ Sơn Lang làm điện hạ không vui, muốn giúp điện hạ trút giận…”

Tề Gia Trí nhíu mày lắng nghe rồi ười lạnh một tiếng: “Đi gây sự rồi bị Kỳ Sơn Lang dạy cho một bài học?”

Tôn Anh Vũ khó nói thành lời, hắn cũng không hiểu sao biểu đệ mình lại ngu xuẩn đến thế. “Hắn đã lừa công chúa Tương quốc vào doanh trại…”

Sợ Thái tử không hiểu, hắn khẽ bổ sung: “Là… làm quân kỹ…”

Tề Gia Trí không trêu chim nữa, hắn quay mặt lại nhìn chằm chằm vào Tôn Anh Vũ.

Tôn Anh Vũ liều mạng, nhanh nhảu nói: “Sự tình bại lộ rồi! Kỳ Sơn Lang đã giết sạch cả doanh trại! Điện hạ, nếu ngài không cứu biểu đệ tiểu nhân, hắn sớm muộn cũng sẽ bị Kỳ Sơn Lang lôi ra…”

Tề Gia Trí tức đến phì cười, đá một cước vào vai Tôn Anh Vũ. “Đồ óc heo! Hóa ra làm chó cũng không phải ai cũng làm được! Cô nào cần lũ ngu ngốc các ngươi cắn bậy sủa bậy chứ!”

Ánh mắt Tề Gia Trí âm trầm nhìn chằm chằm vào Tôn Anh Vũ rồi nói: “Nếu ngươi muốn sống thì hãy vặn đứt cái đầu heo của biểu đệ ngươi mang đến cho Kỳ Sơn Lang.”

Tôn Anh Vũ trợn to mắt, không ngờ thái tử lại không chịu giúp đỡ hắn.

Tề Gia Trí cười lạnh: “Còn không mau đi.”

“Dạ…” Tôn Anh Vũ vừa bò vừa chạy ra ngoài.

Tề Gia Trí lại nhặt lông chim chọc ghẹo con vẹt, như tự nói với chính mình: “Xem ra chó mà chỉ biết nịnh hót thôi thì cũng không được, vẫn phải có chút đầu óc mới được…”

Tôn Anh Vũ vẫn chậm trễ. 

Khi hắn đến nhà họ Lâm thì chỉ còn lại một thi thể không đầu.

Cái đầu mà Kỳ Sơn Lang muốn, xưa nay chưa từng cần người khác tặng.

Đêm khuya trăng treo trên cao. 

Kỳ Sơn Lang như một ngọn gió xuyên qua núi Kỳ. 

So với đất bằng phẳng thì hắn vẫn quen thuộc với núi rừng hơn.

Kỳ Sơn Lang leo lên vách đá, hắn đứng dưới ánh trăng cởi bỏ sạch sẽ mớ quần áo bằng vải thô trên người. Thân hình cường tráng của hắn như được ánh trăng tô điểm thêm một lớp ánh sáng huyền ảo lộng lẫy. 

Từ vách đá, hắn phóng người lao xuống.

Theo sau là một tiếng đập nước lớn, bóng dáng Kỳ Sơn Lang biến mất trong làn nước lạnh bên dưới vách đá sừng sững.

Sóng nước từng vòng nhanh chóng lan ra, ánh trăng như tan ra, in lên mặt nước những tia sáng lấp lánh. Cho đến khi gợn nước biến mất, mặt nước dần trở lại yên tĩnh.

Ngay sau đó, nửa thân trên Kỳ Sơn Lang trồi lên khỏi mặt nước. Tóc ướt dính vào tấm lưng rộng rãi của hắn, từng giọt nước chảy dài theo bờ ngực rắn chắc của hắn.