Kỳ Sơn Lang cúi đầu, ánh mắt từng tấc từng tấc quan sát Thi Vân Lâm tỉ mỉ tựa như đang chiêm ngưỡng một viên ngọc quý vô giá không tì vết.
Thi Vân Lâm muốn giơ tay ra che lại nhưng lại sợ đắc tội hắn nên đành đứng im một chỗ, cổ tay cứng đờ của nàng liền bị Kỳ Sơn Lang nắm lấy, hơi nóng từ lòng bàn tay hắn tương phản rõ rệt với cái lạnh trên cổ tay Thi Vân Lâm.
Kỳ Sơn Lang bước thêm nửa bước về phía trước khiến cho khoảng cách giữa hai người không còn nữa. Bộ ngực rắn chắc của hắn áp sát vào thân hình ướt đẫm của Thi Vân Lâm làm cho tim nàng đập loạn xạ, đôi vai mảnh mai cũng run rẩy theo.
Một phần vì sợ hãi, một phần vì cái lạnh đang bao trùm lấy nàng.
Ngực Thi Vân Lâm khó chịu, nàng cố nén nhưng không kìm được nên nghiêng mặt đi cố gắng ho thật khẽ, đôi hàng mi nàng run nhè nhẹ. Những cơn ho khiến ngực nàng run lên truyền đến bộ ngực rắn chắc của Kỳ Sơn Lang.
Vừa dứt cơn ho, bàn tay Kỳ Sơn Lang đã đặt lên trán nàng, che mất một nửa tầm nhìn.
Thi Vân Lâm chợt hiểu ra hắn đang kiểm tra xem nàng có sốt không, nàng khẽ thốt: “Lạnh…”
Ngay lập tức, Kỳ Sơn Lang buông tay, lùi lại nửa bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người, rồi với lấy chiếc áo ngoài đang treo trên giá khoác lên vai Thi Vân Lâm. Như bắt được phao cứu sinh, nàng vội vàng kéo áo che kín thân thể.
Kỳ Sơn Lang vừa lùi bước vừa dõi theo cảnh Thi Vân Lâm lúng túng mặc áo. Đợi đến khi nàng che kín thân hình tuyết trắng trong lớp vải, chỉ để lộ đôi bàn chân trần thì hắn lại liếc nhìn đôi chân ấy lần cuối rồi mới quay người, đẩy cửa rời đi.
Tiếng cửa đóng khiến Thi Vân Lâm thở phào nhẹ nhõm, chân nàng như mềm nhũn ra, nàng ngồi thụp xuống, tựa vào bức tường ẩm ướt nghỉ ngơi hồi lâu.
Kỳ Sơn Lang không phải trèo tường hay leo cửa sổ vào, sự xuất hiện của hắn, ngay cả Thi Ngạn Đồng cũng biết. Ông cũng biết tiểu nữ nhi đang tắm nhưng khi nhìn thấy Kỳ Sơn Lang đi vào thì ông không ngăn cản mà chỉ có thể một mình đi loanh quanh trong bóng tối sân vườn. Đợi đến khi Kỳ Sơn Lang rời đi thì ông lập tức sai Phụ Văn Đan vào xem tình hình của Thi Vân Lâm.
Phụ Văn Đan nhẹ nhàng bước vào phòng, thấy Thi Vân Lâm đã nằm nghỉ. Bà đi đến bên giường, ân cần ngắm nhìn sắc mặt của con gái một lúc, cuối cùng vẫn không nỡ đánh thức nàng mà chỉ khom người vén lại góc chăn cho con rồi lại nhẹ nhàng quay ra ngoài.
Thi Vân Lâm thực ra chưa ngủ, chỉ là tâm tư nàng đang rối bời nên không muốn đối mặt với sự quan tâm của người khác lúc này. Nàng nghe thấy mẫu thân đóng cửa bước ra, phụ thân lập tức hạ giọng hỏi dồn dập: “Thế nào rồi?”
“Suỵt…” Mẫu thân cũng hạ giọng thì thầm: “Vân Lâm ngủ rồi, chắc là không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Bên ngoài cửa không còn tiếng trò chuyện, những bước chân cũng xa dần.
Một lúc sau, Thi Vân Lâm trở mình, kéo chăn che kín đầu. Nàng ép mình phải ngủ nhanh, ngủ say thì sẽ không còn nghĩ đến Kỳ Sơn Lang nữa.
Đêm ấy, Thi Vân Lâm gặp ác mộng. Trong mơ, nàng bị kẹt trong một thung lũng nhỏ, bên tai văng vẳng tiếng hú dài của bầy sói. Nàng nhìn quanh, chỗ nào cũng thấy sói.
Sói, sói, sói… toàn là sói!
Hôm sau, không ai nhắc đến chuyện Kỳ Sơn Lang đã đến đêm qua, Thi Vân Lâm lại càng không chủ động đề cập đến. Chỉ là nàng thỉnh thoảng lại nhìn ra cổng viện, lo lắng hắn lại sai người đến đón.
Nếu hắn lại sai người đến, nàng không thể không đi lần nữa. Nàng chỉ mong hắn đừng phái người đến, càng đừng tự mình xuất hiện!
Nàng mong được yên ổn nghỉ ngơi cho đến ngày thành hôn nhưng vừa nghĩ đến hôn lễ sắp tới là Thi Vân Lâm lại đau đầu. Trước đây nàng chưa từng thấy việc gả chồng có gì đáng sợ nhưng qua cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đêm qua, nàng bắt đầu lo lắng về cuộc sống tương lai bên Kỳ Sơn Lang.
Tiếng gõ cổng vang lên làm cho tim Thi Vân Lâm muốn nhảy ra ngoài.
Đó là người từ trong cung mang đồ đến. Một số là đồ dùng cho hôn lễ, số khác là vật dụng hàng ngày cho Thi Ngạn Đồng và gia quyến.
Đợi cho người đưa đồ đến rời đi rồi Thi Vân Lâm mới nhìn đống hòm rương màu đỏ chất đầy sân với tâm trạng phức tạp. Nàng quay vào phòng, ngồi bên bàn, đăm đăm nhìn chiếc túi thơm đang để trên bàn.
Từ tối hôm qua khi Kỳ Sơn Lang đặt túi thơm trên bàn, nàng đã mặc kệ nó ở đó, không đụng đến cũng chẳng thèm để ý. Lúc này, nàng chăm chú nhìn túi thơm thật lâu rồi mới đưa tay cầm lên nghịch ngợm. Trước mắt nàng hiện lên cảnh tượng Kỳ Sơn Lang nắm chặt chiếc túi thơm này, dường như trên túi vẫn còn vương chút hơi ấm từ bàn tay hắn.
Ảo giác, nhất định là ảo giác!
Thi Vân Lâm tự an ủi chính mình. Nàng lật qua lật lại chiếc túi thơm, trong đầu không ngừng hiện lên từng cảnh tượng sau khi Kỳ Sơn Lang đến trả túi thơm tối qua…
Thẩm Đàn Khê đứng ngoài gõ cánh cửa đang không đóng kín.
Thi Vân Lâm quay đầu thấy là nàng thì khẽ mỉm cười, mời vào.
Kể từ khi Châu Trạch Minh tử trận, Thẩm Đàn Khê luôn ủ rũ bệnh tật, hoàn toàn không quan tâm chuyện bên ngoài, hôm nay chủ động bước ra khỏi phòng quả là hiếm thấy.
Thẩm Đàn Khê bước qua ngưỡng cửa, ngồi xuống đối diện Thi Vân Lâm.
Thi Vân Lâm nói: “Ta mới về đã bị sốt mê man, may mà có tỷ chăm sóc. Sức khỏe tỷ tỷ không tốt, ta lại bị cảm chưa khỏi hẳn nên không dám qua tìm tỷ vì sợ lại lây cho tỷ. Định đợi vài hôm nữa khỏi hẳn sẽ đến tạ ơn tỷ.”
“Giữa chúng ta cần gì phải nói lời cảm ơn.” Thẩm Đàn Khê đáp.
“Quả đúng là vậy.” Thi Vân Lâm thẳng thắn gật đầu tán thành.
“Tỷ đó, cũng nên ra khỏi phòng dạo bộ nhiều hơn. Kỳ quốc tuy lạnh giá nhưng khi trời quang mây tạnh, ánh mặt trời lại ấm áp vô cùng. Tỷ phải tắm nắng nhiều vào để còn mau chóng hồi phục.” Thi Vân Lâm vừa nói vừa đổ những vật dụng trong túi thơm ra kiểm tra xem có thứ gì bị hư hại trong doanh trại không.
Thẩm Đàn Khê nhìn Thi Vân Lâm bày biện di vật của đại hoàng tử thì trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Hồi ta cùng Trạch Minh đính hôn, đại hoàng tử đã đánh Trạch Minh một trận.”
Thi Vân Lâm giật mình, tròn mắt nhìn Thẩm Đàn Khê: “Đại hoàng huynh còn đánh người nữa à?”
Lạ lùng!
Nàng vội nói tiếp: “Ắt hẳn đại hoàng huynh không hiểu chuyện giữa ba chúng ta nên hiểu lầm.”
Thẩm Đàn Khê nhíu mày ngắm ánh mắt thản nhiên của Thi Vân Lâm, hỏi: “Vân Lâm, muội thật sự chưa từng trách ta cùng Trạch Minh sao?”
“Vân Lâm, ta thường cảm thấy vô cùng có lỗi với muội.” Mắt đỏ hoe, Thẩm Đàn Khê lại sắp khóc.
“Những ngày chạy loạn, ta thường nghĩ nếu có ngày chết đi, nỗi hối hận và áy náy lớn nhất đời này của ta chính là muội.”
“Có lời Trạch Minh vĩnh viễn không còn cơ hội nói với muội nhưng ta hiểu hắn, cũng muốn thay hắn nói ra. Hắn chọn ta không phải vì thích ta hơn, mà bởi ta thích hắn, ta cần hắn hơn muội.”
Thẩm Đàn Khê lại cười khổ: “Cũng không đúng, không phải hắn chọn ta, mà là do muội buông tay hắn.”
Thẩm Đàn Khê nhớ lại hôm đó Châu Trạch Minh mỉm cười chuyển lời chúc phúc của Thi Vân Lâm tới nàng nhưng nàng vẫn thấy thoáng nét u buồn trong mắt hắn. Nàng luôn hiểu rõ nếu Thi Vân Lâm đồng ý thì Châu Trạch Minh sẽ lập tức chạy về phía nàng.
Thẩm Đàn Khê nói liền một mạch rồi lại lên cơn ho ngắt quãng.
Thi Vân Lâm rót ra một chén nước ấm đưa cho Thẩm Đàn Khê, rồi mới nói: “Tỷ tỷ, chuyện đó đã xảy ra từ lâu rồi, ta không ngờ tỷ vẫn còn để tâm đến thế. Chuyện hôn sự giữa ta với Minh Trạch chỉ là lời đùa của trưởng bối khi chúng ta còn nhỏ, ta chưa từng đồng ý mà vốn dĩ chuyện đó cũng không thành sự thật. Hắn đường đường chính chính đến hỏi ta, đối với tỷ cũng vậy. Giữa ba chúng ta không có lừa dối, không tranh đoạt, cũng không phản bội, ai nấy đều có thể vô tư, không cần phải hổ thẹn với lòng mình. Trên thế gian này nam nữ nhiều vô kể, người xuất chúng lại càng không thiếu. Ta hoàn toàn không cần thiết phải buộc chặt mình với hắn. Minh Trạch rất tốt, là một lựa chọn lý tưởng cho vị trí phò mã. Chỉ là ta với hắn không duyên không phận, nếu tỷ tỷ có thể cùng hắn tương thân tương ái như hình với bóng thì đó cũng là chuyện tốt đẹp.”
“Giống như cái nghiên mực Tây Sơn tỷ lấy từ ta, cũng giống như cây đàn Huân Liễu ta giành của tỷ, giống như chiếc chu thoa vẫn là đẹp nhất dù cài trên tóc tỷ hay đeo trên cổ tay ta đều như nhau.”
Thẩm Đàn Khê nhíu đôi lông mày lá liễu, ánh mắt phức tạp nhìn Thi Vân Lâm, không hiểu nàng thật sự nghĩ thoáng hay chỉ là đang xem thường nam nhân trong khi những ngày qua thì đều cố ý tránh mặt của mình.
Đột nhiên nhắc đến hai người đã tử trận, tâm trạng Thi Vân Lâm trở nên u ám. Đại hoàng huynh đương nhiên không cần nói, nàng với Chu Minh Trạch cũng có tình cảm bạn bè từ thuở nhỏ.
Thẩm Đàn Khê nhận ra điều đó nên chủ động chuyển chủ đề: “Đồ chuẩn bị xuất giá đã sắm đủ cả rồi chứ?”
Nghe dến đây thì Thi Vân Lâm mặt mày ủ rũ, tâm trạng càng thêm không vui.
Thẩm Đàn Khê liếc nhìn ra ngoài cửa, khẽ áp sát tai Thi Vân Lâm nói nhỏ: “Vân Lâm, cuộc hôn nhân này của muội chỉ là kế hoãn binh, ta tin rằng Tương quốc chúng ta sẽ không diệt vong như thế, sớm muộn cũng sẽ có ngày diệt Lỗ khôi phục giang sơn. Đến lúc đó, bệ hạ nhất định sẽ đón muội về.”
Thi Vân Lâm gật đầu, giọng nghẹn ngào: “Ừm. Ta tạm thời nhẫn nhịn, đợi đến ngày phụ hoàng đón ta về tiếp tục làm công chúa!”
Ngoài cách này ra, cũng không còn biện pháp nào khác. Thi Vân Lâm cũng không biết suy nghĩ như vậy có phải là tự an ủi bản thân hay không. Nàng thở dài cảm khái nói: “Trước đây, muội kiên định cho rằng sau này nhất định sẽ kén chọn thật kỹ, tự mình chọn một phò mã vừa ý. Hắn sẽ mặc y phục lộng lẫy, đội mũ ngọc, tay cầm chiếc quạt gấp phe phẩy toát lên vẻ phong lưu tiêu sái. Dung mạo tuấn tú phải hơn cả Phan An, lại còn phải là người học rộng hiểu sâu, luận lý thành chương. Quan trọng nhất là phải ôn nhu nho nhã…”
Ánh mắt Thẩm Đàn Khê hơi biến đổi, nhìn chằm chằm vào Thi Vân Lâm, hỏi: “Muội đang nói về đại hoàng huynh phải không?”
Thi Vân Lâm sững sờ, nghĩ đến lúc Thẩm Đàn Khê mới đến có nhắc đại hoàng huynh từng đánh Châu Trạch Minh một trận…
Thi Vân Lâm không thể tin nổi nhìn Thẩm Đàn Khê, nàng lớn tiếng nói: “Đó là ca ca của ta!”
Thẩm Đàn Khê lắc đầu: “Hắn không phải ca ca của muội, hắn cùng ta và Trạch Minh đều được Bệ hạ cùng Hoàng hậu nuôi dưỡng.”
Thi Vân Lâm nghẹn lời.
Thi Nghiên Niên là đứa con do Thi Ngạn Đồng và Phụ Văn Đan nhận nuôi khi ông chưa lên ngôi nên vẫn mang họ Thi. Về sau Thi Ngạn Đồng đăng cơ có đích hoàng tử thì Thi Nghiên Niên vẫn là đại hoàng tử trong cung. Còn Thẩm Đàn Khê cùng Châu Trạch Minh đều là con được nhận nuôi sau khi Thi Ngạn Đồng lên ngôi nên vẫn giữ họ cũ dù vẫn được đưa vào cung nuôi dưỡng.
Thi Vân Lâm quay đầu, đờ đẫn nhìn chiếc khóa hợp hoan thô ráp của đại hoàng huynh đặt trên bàn. Một ngày trước khi chia tay, đại hoàng huynh từng nói với nàng đợi đến nơi an toàn sẽ có chuyện quan trọng muốn nói, ánh mắt hắn lúc ấy bỗng hiện rõ trước mắt nàng.
Trong khoảnh khắc ấy, những ký ức về ngày tháng cùng đại hoàng huynh chung sống lại hiện về. Trong những năm tháng vui đùa bên nhau ấy, phải chăng nàng đã bỏ lỡ điều gì rồi sao?
Thẩm Đàn Khê nhìn vẻ ngẩn ngơ của Thi Vân Lâm thì có chút bất ngờ. Hình mẫu phò mã nàng nói ra trong vô thức đều là hình bóng của Thi Nghiên Niên. Cách Thi Nghiên Niên đối đãi với nàng, nhiều người đều nhìn ra, ấy vậy mà nàng lại không hề hay biết cho đến khi hắn qua đời?
Rõ ràng là người thông minh nhưng lại rất chậm hiểu chuyện tình cảm, nàng không biết mình được bao người cất giữ bóng hình trong lòng để nhớ thương hay sao?
“Vân Lâm?” Phụ Văn Đan đứng nơi cửa: “Lại thử giá y xem có chỗ nào cần sửa không. Con bệnh một trận lại gầy đi rồi.”
Thi Vân Lâm quay đầu nhìn lại, ánh mắt dừng trên chiếc giá y đỏ trong tay mẫu thân, màu đỏ rực như xuyên thấu tâm can nàng.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng như chợt trưởng thành, những lời nói khó hiểu cùng ánh mắt khó lý giải trước kia của đại hoàng huynh, lúc này bỗng trở nên rất rõ ràng.
Thi Vân Lâm hiểu ra tất cả vào đêm trước ngày nàng phải đi hòa thân xuất giá.
Thi Vân Lâm từ từ nở nụ cười khẽ mấp mé nơi khóe môi, ngoan ngoãn đáp lời “Dạ” rồi đứng lên bước đến đón lấy giá y từ tay mẫu thân. Nàng vuốt ve gấm lụa trên tay, giọng mềm mại thì thầm: “Mềm thật.”
Sau khi thay xong giá y, nàng chầm chậm xoay người một vòng cho mẫu thân ngắm nhìn, dáng vẻ e ấp lộ rõ nét xuân sắc của một tân nương sắp xuất giá.
Con đường phía trước muôn vàn hiểm nguy, trên vai nàng giờ đây chất chứa quá nhiều gánh nặng nên chẳng còn kịp hoài niệm quá khứ, cũng chẳng dám để gia nhân biết được nỗi niềm của mình.
Thoáng chốc đã đến ngày cử hành hôn lễ.
Từ tờ mờ sáng, Phụ Văn Đan cùng Thẩm Đàn Khê đã tới giúp Thi Vân Lâm trang điểm, nào ngờ thấy nàng đã mặc sẵn giá y ngồi trước bàn trang điểm đang kẻ lông mày.
“Mẫu thân, tỷ tỷ.” Thi Vân Lâm quay đầu lại, gương mặt phù dung thoa phấn tô son nở nụ cười diễm lệ.
Nàng hơi nghiêng đầu, ngón tay mân mê những trâm cài đầu lấp lánh trên mái tóc, đôi mắt cong cong khen ngợi: “Đẹp quá đi.”
Trên con đường lưu vong sau khi vong quốc, sinh mệnh chẳng biết còn giữ được bao lâu, chén cơm manh áo còn lo chưa xong, đã bao lâu rồi nàng không được chạm vào những món trang sức châu báu như thế này?
Ngày trước, khi còn là công chúa, nàng vốn yêu thích nhất những thứ lấp lánh này.
Leave a Reply